Làm ông chủ năm hai mươi tám tuổi cũng có.
Hai mươi tám tuổi nhậm chức tại viện khoa học kỹ thuật, cũng không phải là không có.
Nhưng những người có thể làm được nổi bật như anh, lại tìm không ra mấy nguời.
Về mặt tiêu thụ rượu đỏ, anh chính là tấm gương của ngành sản xuất.
Về phương diện nghiên cứu nông nghiệp, anh cũng là nhân vật sáng giá trong viện khoa học kỹ thuật.
"Đúng vậy! Thật sự không thể hiểu được Lộ Kiêu Dương kia. Quả thực, nếu như tớ là giáo sư Thẩm, vợ mình dám ngoại tình thì tớ nhất định sẽ tìm người giết chết cô ta!"
Lộ Kiêu Dương đứng ở một bên, nhìn tên Thẩm Trường Hà ở phía trên, cùng với những danh hiệu được thêm vào ở trên cho anh.
Hai ngày trước cô tức giận bỏ đi, hai ngày nay anh cũng không đến tìm cô.
Bây giờ bỗng nhiên thấy tên của anh ở trường học, Lộ Kiêu Dương còn hơi bất ngờ.
"Nghe nói Lộ Kiêu Dương cũng ở trường chúng ta, nhưng không nhìn thấy cô ta ở đâu, gần đây cô ta có tới đi học không."
"Chắc sẽ không tới đâu! Cô ta chỉ ra vẻ mà thôi, khẳng định lúc này đang đi lêu lổng ở nơi nào đó, loại nguời như cô ta, làm sao còn tâm tư không tiếng động chăm chỉ học tập chứ!"
Mỗi ngày tôi đều tới, thật ngại quá!
Lộ Kiêu Dương ở trong lòng châm chọc nói.
Đúng lúc này, có người vỗ bả vai cô, cô quay đầu lại thấy Quách Trung Nguyên đeo kính đứng trước mặt, thở dài một hơi, "Là cậu à! Tớ còn đang thắc mắc không biết là ai."
Hiện tại chuyện cô sợ nhất mỗi ngày chính là đột nhiên bị người khác nhận ra.
Quách Trung Nguyên là bạn học cấp ba của Lộ Kiêu Dương, cùng thi đại học với cô.
Sau khi Lộ Kiêu Dương tới trường, mới biết được lúc trước cậu ta thế mà lại vào đại học Bạch Lâm giống mình, hơn nữa sau khi cậu ta tốt nghiệp cũng không có rời đi mà lựa chọn ở lại trường, hiện đang làm trợ giảng.
Vì là bạn cùng lớp, hơn nữa, cũng là người mà Lộ Kiêu Dương thường xuyên tiếp xúc sau khi xuyên đến đây, đương nhiên thân thiết hơn so với Lương Thiến và mấy người bạn cấp hai, cho nên Lộ Kiêu Dương liên lạc với cậu ta.
Quách Trung Nguyên nhìn thông báo trên màn hình điện tử một cái: "Sao thế, cậu có hứng thú à?"
"Có chút." Cô rất muốn đi xem anh, muốn nhìn xem rốt cuộc mắt mình có bị mù hay không mới đi gả cho anh.
Quách Trung Nguyên cười nói: "Đúng lúc tớ cũng phụ trách sự kiện này, chúng ta cùng đi?"
Lộ Kiêu Dương nói: "Được."
Đi theo Quách Trung Nguyên vào địa điểm sự kiện, vừa đến đã thấy biểu ngữ treo ở cửa.
Các bạn học đã sớm ngồi đầy trên bậc thềm bên trong giảng đường, người chủ trì sự kiện là một cô gái trẻ tuổi, trông rất lanh lợi, đang đứng tại chỗ điều chỉnh micro.
"Thầy Quách." Quách Trung Nguyên vừa vào cửa, đã bị người ta gọi.
Quách Trung Nguyên nói với Lộ Kiêu Dương: "Cậu chờ tớ một lát."
Lộ Kiêu Dương nói: "Được, cậu đi làm việc đi."
Cô vừa tới trong chốc lát, liền thấy Thẩm Trường Hà tới, theo sau là Tần Phong, còn có mấy nguời mà Lộ Kiêu Dương không biết, trong số đó còn có lãnh đạo trường.
Hôm nay Thẩm Trường Hà mặc tây trang màu xám tro nhạt, nhìn qua cũng không quá nghiêm túc, tóc vuốt ngược lên, thoạt nhìn bớt vài phần ưu sầu.
Vị trí của anh là ở hàng đầu tiên phía trước tất cả các bạn học, phía trên để bảng tên của họ.
Lộ Kiêu Dương vốn tưởng rằng anh sẽ tiến vào từ cửa lớn, mình ở lối đi dành cho nhân viên thì sẽ không đụng phải anh, kết quả....
Thấy anh vừa xuất hiện, cô liền lùi sang bên cạnh, nhường đường cho bọn họ.
Ở hiện trường có rất nhiều sinh viên phụ trách sự kiện này, cô nghĩ thầm bản thân tầm thường như vậy, chắc là sẽ không bị nhận ra.
Nhưng lúc Thẩm Trường Hà đi tới, lại dừng ở trước mặt cô, liếc nhìn cô hai lần.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Không thể nào! Cái này cũng có thể nhận ra à?
Cô cảm giác tim mình đập thình thịch.
Mẹ nó! Hối hận quá! Tại sao cô lại muốn tới đây? Đều do cái tính hiếu kỳ chết tiệt này!
Lãnh đạo trường bên cạnh hỏi: "Giáo sư Thẩm có vấn đề gì không?"
( Hết chương)
Danh Sách Chương: