Lôi Kình ngứa ngáy kinh khủng, đá lưỡi một cái.
Lễ tân thấy anh mang theo một cô gái về, thoáng kinh ngạc qua đi, sau đó là một cổ đau lòng, người ta đã có bạn gái xinh đẹp rồi nhé, tình đơn phương còn chưa kịp nở rộ đã bị bóp chết.
“Thích không?” Lôi Kình ở phía sau ôm lấy eo bạn gái, thấy đôi mắt cô long lanh ngập nước đang nhìn chằm chằm bàn tiệc thịnh soạn mà anh đã dặn khách sạn chuẩn bị.
Trác Mộng Nhan gật đầu. “Tiếc là… năm nay có mỗi hai chúng ta.”
Lôi Kình nói: “Hai người đủ rồi.” Mấy tên đó chỉ là mấy cái bóng đèn sáng chói thôi, tốt nhất là khỏi xuất hiện.
Ba anh em cùng Hoa Mỹ Cốt ở nhà hắt xì mà không hiểu lý do.
Kéo ghế ngồi cho cô, còn nháy mắt cười: “Thấy anh đàn ông chưa?”
Trác Mộng Nhan chống cằm bĩu môi không trả lời.
Lôi Kình lại mờ ám nói thêm: “Tí nữa sẽ càng đàn ông hơn.”
Hai bàn tay cô lặng lẽ siết chặt, ánh mắt bọn họ chăm chú nhìn đối phương. Cả căn phòng phút chốc ngập trong sự mờ ám mà ai cũng cảm nhận được.
Lôi Kình ho khan, anh cầm hộp quà đưa cho cô: “Mở ra xem đi.”
Khá nặng, Trác Mộng Nhan suy đoán được bên trong là gì, cô bặm môi liếc anh rồi từ tử mở hộp quà.
Cô đoán đúng rồi, là laptop quả táo đời mới nhất. “A Kình, cái này…”
“Không có cái này thế nào cả, em học thiết kế đồ họa cần laptop có chức năng và hệ điều hành tốt, mà nó thì vừa đẹp mắt vừa đáp ứng đủ những gì em cần.”
Anh đã nói như vậy rồi, hơn nữa đây còn là quà anh tặng, Trác Mộng Nhan liếm môi, cô nhìn anh gật đầu: “Cảm ơn anh.”
Lôi Kình không thích cô nói cảm ơn mình đâu, thiếu niên vuốt cằm nheo mắt: “Em biết là anh chỉ thích hành động mà.”
Còn không rõ ý đồ của anh mới lạ, Trác Mộng Nhan đứng dậy, đến đầu bàn bên kia, ngồi trên đùi anh, cúi đầu hôn lên môi anh một cái: “Được chưa?”
“Chưa đâu.” Anh đè gáy cô làm cho nụ hôn càng thêm nóng bỏng.
Khắc chế tâm tình có phần kích động xuống, Lôi Kình thả cô ra.
“Ước nguyện, thổi nến thôi nào.”
Cô làm từng bước một.
Lôi Kình rót rượu vang đỏ ra ly cho cô, nựng má cô một cái: “ A Nhan trưởng thành rồi.” Lời này mang hai nghĩa.
Trác Mộng Nhan nhấm nháp ngụm rượu, đắng ngọt chát đều có đủ.
“Ngon quá ạ.” Cô gái nhỏ ngây thơ chớp mắt nói với Lôi Kình từ khi nào đã kéo ghế ngồi bên cạnh.
Lôi Kình cảm thấy mình say rồi, không phải say vì rượu mà là say bởi Trác Mộng Nhan. Anh nhìn cô chăm chú đến mức khiến cô ngại ngùng, khuôn mặt đẹp trai ghé gần, anh khàn khàn giọng nói: “Ngon sao? Anh nghĩ là… rượu trong miệng em mới trở nên ngon.” Dứt lời phủ lên bờ môi trái tim như trái cherry mà anh đã trăm lần cắn nuốt, nhưng mỗi một lần đều như lần đầu tiên. Đều khiến Lôi Kình muốn mãi mãi chìm đắm trong mật ngọt của cô.
Rượu và người đẹp đã dụ dỗ, mê hoặc con sói trong người Lôi Kình, anh bế bổng cô lên, môi tách ra một chút.
Lại nghe cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Tắm đã ạ.”
“Tắm làm gì?” Biết rồi còn cố tình hỏi.
Trác Mộng Nhan nhéo ngực anh, anh hự một tiếng rồi đặt cô lên giường, cắn môi cô một cái mới rời đi. “Đúng là nên tắm.”
Đá lưỡi, đi thẳng vào phòng tắm cửa kính trong suốt, vừa nhìn đã muốn xịt máu mũi.
Làm sao có thể không căng thẳng đây, thậm chí là sợ hãi, Trác Mộng Nhan nằm im, hai mắt không chớp nhìn bóng đèn pha lê mỹ lệ trên trần nhà, trong sự hỗn loạn của con tim, điện thoại của cô rung rung.
Trác Mộng Nhan giật mình, không ngờ Hoa Mỹ Cốt sẽ nhắn tin cho mình giờ này. Cô ấy biết đêm nay cô đón sinh thần cùng Lôi Kình mà. Dù chưa mở tin nhắn ra xem nhưng Trác Mộng Nhan có dự cảm nội dung không ổn.
[Nhan Nhan, nói cậu biết một chuyện. Lôi Thích Huyên học cùng trường với Kình ca. Tớ nghĩ đêm nay sẽ xảy ra một số chuyện giữa hai người vì vậy Nhan Nhan, tớ hy vọng cậu hãy suy nghĩ thật kỹ.]
Người con gái đọc xong tin nhắn, trái tim trước đó còn hỗn loạn, lúc này lại như ngừng đập, điện thoại trong tay rơi xuống giường, tiếng nước trong phòng tắm chẳng còn lọt vào tai cô.
Cô ngồi bần thần như vậy khoảng vài phút sau, từng ngón tay chầm chậm chạm vào điện thoại. Nhắn qua cho Hoa Mỹ Cốt: [Cảm ơn cậu.] rồi tắt nguồn điện thoại.
Cô đã quyết định, ánh mắt hướng đến cửa kính, hôm nay anh tắm nhanh hơn bình thường. Tựa như đang kéo dài thời gian cho cô suy nghĩ, nhưng từ khi đặt chân vào căn phòng này cô chỉ có một đáp án duy nhất, dù chuyện xảy ra là gì, dù anh như thế nào. Cô không biết mình làm vậy có phải bồng bột không, cô chỉ không muốn sau này phải luyến tiếc.
Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông, đúng vậy anh đã trưởng thành, không còn là thiếu niên 17 tuổi nữa. Thân thể đàn ông hoàn mỹ quấn mỗi khăn tắm trắng, anh vừa lau tóc vừa đến gần cô. “Tắm đi em.” Giọng anh có phần nhẫn nại, đè nén. Cô rõ anh đã chờ ngày này rất lâu, vậy cô thì sao… cô từng chờ mong nhưng hiện giờ sự mong đợi đó còn bao gồm cả mất mát và buông thả cái gọi là tương lai.
Đứng trước gương ngắm nhìn thân thể trần truồng của mình, Trác Mộng Nhan thừa nhận nó rất có sức hút, cũng hấp dẫn và nảy nở nhiều bởi sự “chăm sóc” và bởi được hơi đàn ông từ Lôi Kình truyền qua.
Hít sâu, cô rút ngắn thời gian tắm, bởi vì càng kéo dài cô sợ mình sẽ thay đổi ý định.
Cũng giống như anh, cô chỉ dùng khăn tắm quấn quanh người, hở hang, nơi cần lộ đều lộ, da thịt trắng nõn, mượt mà rơi vào tầm mắt Lôi Kình.
Anh không nằm trên giường mà ngồi ở sô pha hút thuốc, lúc này điếu thuốc được anh cho gạt tàn, hơi thở nặng nề từng bước đến trước mặt người con gái quyến rũ chết người kia, anh duỗi tay mạnh mẽ siết cô vào ngực.
Vẫn không ôm cô lên giường mà đứng tại chỗ, cúi đầu ngắm cô, giọng khàn đặc: “A Nhan nghĩ kỹ chưa?”
Trác Mộng Nhan nâng tay, vuốt ve khuôn mặt hơi nóng của anh, cô gật đầu.
Danh Sách Chương: