• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ giải lao ngày hôm sau cả Tam Trung được một phen chấn động sôi trào nhiệt huyết.

Lôi Kình lên thẳng phòng phát thanh của trường, nhìn bạn học đang chăm chỉ làm nhiệm vụ của mình. Vừa thấy Lôi Kình đã tái mặt, lắp bắp: “Kình ca… anh… anh có chuyện gì ạ?” Nữ sinh sợ thì có sợ nhưng vẫn bị thiếu niên có diện mạo và khí chất hơn người kia làm cho con tim bất ổn. Hai má đỏ bừng.

Lôi Kình không có tâm tư đi nhìn cô nàng trước mắt xấu hổ hay không, anh hất cằm, giọng vô cảm: “Tránh ra.”

Nữ sinh vâng dạ vội đứng dậy khỏi ghế nhường cho vị tổ tông này.

Lôi Kình nhấn tắt bài nhạc đang phát, lại hiếm khi góp ý: “Lần sau né mấy cái bài cổ lỗ xỉ này đi, quê mùa.”

Nữ sinh trợn mắt gật đầu một cái: “Tôi biết rồi.”

Cả trường còn đang nghe tiếng nhạc thì đột nhiên dừng lại, cũng chẳng ai thấy lạ lùng gì. Cho đến khi âm thanh của nam sinh vang lên: “Alo.”

Cái giọng nói này sao quen quá, bạn học khắp Tam Trung bận bịu hay ôn bài gì đó cũng lập tức dừng lại, vểnh tai lên nghe, nhiều học sinh còn chạy ra bám vào lan can hóng.

Lôi Kình ngồi nghiêm chỉnh, anh hướng micro nói rõ từng câu chữ một: “Tôi là Lôi Kình, không cần giới thiệu nhiều nữa phải không? Vài ngày nay tôi có kha khá điều bất mãn với một bộ phận học sinh của Tam Trung.” Còn đang phát biểu lịch sự thì đùng một cái, Lôi Kình quát: “Mẹ kiếp, ông đây còn không dám động đến một sợi tóc của bạn học Trác, ai cho các người cái gan bắt nạt cô ấy. Tôi đây là theo đuổi không được người ta, cô ấy không có lỗi gì, tôi mà còn phát hiện ra bất cứ một tin báo nào nói có đứa chạm vào bạn học Trác thì…” Thiếu niên cười khẩy một tiếng, gằn giọng uy hiếp: “Ông đây sẽ dùng những gì mình có ép chết từng kẻ.”

Dứt lời thì cửa phòng phát thanh cũng ầm một tiếng mở tung.

Hai thầy cô giáo toát mồ hôi chạy vội muốn lôi tiểu tổ tông này xuống nhưng không kịp rồi.

“Lôi Kình.” Hiệu phó tức tối quát lên: “Em đừng có làm càn.”

Lôi Kình vậy mà lần này cực kỳ phối hợp, rất biết tôn ti trật tự cúi đầu: “Em sai rồi… có điều quay lại trăm lần em vẫn làm.”

Đấy đấy, thật biết cách làm cho trái tim già nua của ông lên lên xuống xuống. “Về viết cho tôi bản kiểm điểm, nơi này không phải nơi cho em phát ngôn bừa bãi.”

Lôi Kình cười cười, ngứa đón nói: “Em có nói bừa bãi đâu, em đang giúp trường chúng ta tránh tệ nạn bắt nạt học đường đó.”

Hình như cũng có lý. Thành công tẩy một phần não của hai thầy cô, Lôi Kình vẫy tay tạm biệt: “Kiểm điểm sẽ nộp cho thầy, được chưa?”

Xem xem, có học sinh nào như anh không cơ chứ?

Hiệu phó xua xua tay: “Đi khuất mắt khỏi tôi nhanh lên.”

Trên đường trở về lớp ai ai cũng lén nhìn chàng trai ngạo mạn nhưng vẫn hấp dẫn ấy, ai cũng thừa nhận sao lại có một người con trai chưa đầy 18 tuổi lại mang sức hút khó cưỡng như vậy.

Vừa bước chân vào lớp, một tràn tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo, còn có tiếng hét của Nghiêm Tư Dẫn: “Kình ca, ngầu nhất.”

Ngầu cái khỉ ấy.

Lỗ tai sắp bị cái đám này phá hư, thiếu niên sầm mặt quát lên: “Im lặng, để cho lớp khác học.”

Còn chưa hết giờ giải lao mà đại ca Kình.

Nhưng cả lớp vẫn nghe lời anh răm rắp. Tức khắc đã yên ắng trở lại.

Không thấy Trác Mộng Nhan trong lớp, thiếu niên cũng không muốn chủ động đi quan tâm cô đâu.

Đám bạn đang hò hét, phấn khích bên dưới như trẩy hội. Anh co chân đá Viêm Hoài một cái: “Câm miệng cho ông đây.”

Viêm Hoài hừ hừ ghét bỏ: “Không phải bảo là không có liên quan gì với người ta à.” Còn đi công khai bảo vệ người ta như vậy, đúng là trong ngoài bất nhất.

Lôi Kình theo thói quen ngó bàn học của cô gái nhỏ, nhưng kỳ lạ cả cô và Hoa Mỹ Cốt cũng không thấy đâu.

Anh quay sang hỏi Lý Vấn Hàn: “Cô ấy đâu rồi?”

Lý Vấn Hàn liếc chỗ bàn học trống rồi lắc đầu: “Không rõ lắm.”

Lúc này mới nghĩ tới cái điện thoại, lôi ra xem thì điếng người, Lý Vấn Hàn đứng bật dậy, hiếm khi một người điềm tĩnh như anh lại kích động như vậy: “Kình ca, nhanh, bọn họ xảy ra chuyện rồi.”

Tin nhắn là Hoa Mỹ Cốt gửi qua khoảng 15 phút trước chỉ mỗi một chữ “cứu”. Anh gọi lại thì thuê bao. Cả số điện thoại của Trác Mộng Nhan cũng tương tự.

Trái tim Lôi Kình chưa bao giờ đập dồn dập như lúc này, nó như sắp phá vỡ lớp da thịt mà nhảy ra ngoài.

Tại trường học, nơi có thể bắt nạt người chỉ có hai chỗ: Nhà vệ sinh và sân thượng.

Bốn người chia ra, Lôi Kình cùng Viêm Hoài vọt nhanh đến sân thượng.

Và anh đã đi đúng hướng rồi.

Khoảnh khắc chứng kiến Hoa Mỹ Cốt đang khóc nức nở ôm chặt Trác Mộng Nhan vào ngực. Con tim Lôi Kình hoàn toàn tan nát, bước chân nặng trịch tựa như bị hai hòn núi đè nặng trên lưng, anh lê từng bước đến gần, giọng khàn đến kinh ngạc: “A Nhan.”

Thân thể người trong ngực run lên, Hoa Mỹ Cốt đỏ âu hai mắt, cô ấy ngẩng mặt, cắn môi rồi chẳng còn sợ hãi nữa, cô nghiến răng vừa chảy nước mắt vừa quát: “Các người đều khốn kiếp, Tiểu Nhan chỉ là một cô gái bình thường, cô ấy chẳng làm gì sai, nhưng các người đã làm gì cô ấy, chửi mắng, vu oan, cô lập, dùng bạo lực,…” Hoa Mỹ Cốt thở mạnh, cắn răng tiếp tục: “Tôi không thể chấp nhận nổi, đều chỉ mới chưa đầy 18 tuổi tại sao tâm địa các người lại tàn nhẫn như vậy, phải dồn ép một người con gái đáng thương vào đường cùng sao.” Hoa Mỹ Cốt cúi đầu khóc tức nghẹn, hai tay càng ra sức ôm lấy Trác Mộng Nhan đang không ngừng run rẩy.

Thế giới nhiều sắc màu như vậy nhưng trong tầm nhìn của cô gái nhỏ, chỉ một màu đen xám xịt bao phủ, vây khốn cô trong những đáng sợ của loài người.

Viêm Hoài cũng không dám đến gần, cậu ta nắm chặt tay đứng đó. Chính cậu ta cũng là một trong số những kẻ đã ép bức Trác Mộng Nhan.

Lôi Kình gầm một tiếng anh bất chấp mà đi tới quỳ một gối, giọng run lên: “Đưa tôi bế em ấy.”

Thấy Hoa Mỹ Cốt chấp nhất không chịu, anh hít sâu: “Em ấy cần đến phòng y tế.” Dứt lời mặc kệ Hoa Mỹ Cốt còn đang ôm chặt Trác Mộng Nhan, anh mạnh mẽ ôm cô vào lòng.

Tóc cô rối tung, một bên má có vết móng tay cào, máu đỏ đã chảy ra. Lôi Kình nghĩ mình sắp phát điên rồi.

“Mang Mỹ Cốt đi.” Nói rồi Lôi Kình bế Trác Mộng Nhan lên, chạy xuống phòng y tế.

Thân thể cô kháng cự anh, cô run bần bật khi tiếp xúc cùng anh, Lôi Kình đau đớn như muốn băm mình thành trăm mảnh.

Chị y tá vừa thấy cô gái nhỏ người ngợm dơ bẩn, trên mặt rớm máu, đầu tóc bù xù, hai cánh tay, bàn tay đều là dấu vết bị bấu mạnh.

Nhìn mà lạnh cả người.

“Chuyện này nên báo với nhà trường.” Chị nhìn Lôi Kình nói một cách nghiêm túc: “Tam Trung sẽ không bao che cho hành động bạo lực thế này.”

Lôi Kình trầm mặc, chỉ có đôi bàn tay là siết chặt đến trắng bệch, anh sẽ chôn sống những kẻ đó.

“A Nhan… xin lỗi.”

Trác Mộng Nhan nhắm nghiền mặt, trái tim cô đã quá mệt mỏi rồi, thân xác và linh hồn cũng không còn muốn hoạt động nữa. Chỉ có nước mắt là không điều khiển được mà lặng yên rơi khỏi khóe mi.

Lôi Kình đỏ âu hai mắt, anh mặc kệ chị y tế bên cạnh đang lấy thuốc mà ôm cả người cô vào lòng. “A Nha… anh xin lỗi, anh xin lỗi.”

Cô không đáp lại anh lời nào, cũng chẳng có sức mà ôm anh, thật ra là cô không còn muốn nữa, không muốn vì Lôi Kình nữa.

Để chị y tế bôi thuốc, kiểm tra cho cô, Lôi Kình cầm điện thoại ra ngoài, anh dựa lưng vào tường gọi cho hiệu trưởng nói rõ tình hình.

Lại gọi cho Lý Vấn Hàn: “Đột nhập vào toàn bộ camera, tìm cho ra chúng, nhất định phải khiến mấy đứa khốn đó sống dở chết dở.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK