Hôm nay, ngày 28 tháng 3 năm 20**, lễ cưới của Trác Mộng Nhan và Lôi Kình được diễn ra tại một nhà hàng sang trọng nhất nhì thành phố D. Chỉ có hai từ để mô tả: Hoành tráng.
Trác Mộng Nhan đang được thợ trang điểm, cũng sắp hoàn chỉnh rồi.
“Cô dâu đẹp thế này thì chú rể chỉ có quỳ dưới váy thôi.” Chị son môi cho cô vừa trêu.
Trác Mộng Nhan cười hạnh phúc.
Hoa Mỹ Cốt, Hoàng Thắm Ly, ba cô bạn tốt thời đại học, Hồ Hoán Anh và Phi Điếu ngoại trừ Tang Vận Vận đã có chồng thì sáu người còn lại chính là đội hình phù dâu bên nhà gái, cả đám nói chuyện xôn xao đẩy cửa bước vào.
Tang Vận Vận vẫn mang vẻ tiểu thư đài cát như năm xưa, có điều đã hoạt bát hơn rồi, còn biết đùa nữa. “Ôi, nữ thần, tin tớ đi, cậu là cô dâu xinh đẹp nhất trần đời.”
“Đừng có khoa trương như vậy mà.”
Tang Vận Vận bĩu môi: “Thật mà.”
Cô hỏi: “Đến cùng chồng hả?”
Cô bạn lắc lắc đầu: “Anh ấy có lịch trình, không sắp xếp được.”
Mọi người thi nhau ngắm nghía, lại bắt Trác Mộng Nhan đứng dậy xoay vài vòng, nhìn chỗ này ngó chỗ kia, thật khiến cô dở khóc dở cười.
“Mọi người mau đi thay váy phù dâu đi, đừng có ở đây quấy tớ nữa.”
Sau đó có Tống Dật và chị Thắm Ly ghé một chút chúc phúc cho cô, cuối cùng cũng yên tĩnh.
Nhưng chưa đầy năm phút điện thoại cô đổ chuông, Trác Mộng Nhan ngó một cái, là số lạ. Cô cau mày, bắt máy: “Xin chào.”
“Là tôi”
Nghe chất giọng quen thuộc, Trác Mộng Nhan ngạc nhiên, còn tưởng cô ta sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với mình mà đương nhiên cô cũng vậy.
Lôi Thích Huyên… nghe nói cô ta không muốn tham gia đám cưới của cô và Lôi Kình mà?
Bảy năm nay cô ta ra sao, cô chẳng muốn quan tâm. Nhưng Hoa Mỹ Cốt thì thu thập được kha khá tin tức, nghe bảo là có một đoạn thời gian cô ta cùng với Trầm Miên bên nhau, không rõ quan hệ thật sự của bọn họ là gì. Bởi vì Trường Hy Hy nên cô rất bài xích hai người đó có tiếp xúc gần, mà cô lại không có tư cách xen vào, chỉ có thể đau lòng thay cho Trường Hy Hy, mải đến khi chị ấy được bác sĩ chẩn đoán ung thư tủy, cô hận cả đời này đừng chạm mặt Lôi Thích Huyên, đương nhiên chuyện này là không thể.
Sau lại nghe nói cô ta cặp kè với một người đàn ông trung niên, bị Lôi Phong bắt tại trận ôm ôm ấp ấp. Chú ấy mắng chửi xối xả một trận, cuối cùng vì thương yêu cô ta mà nhịn, về sau cô ta càng sa đọa, chú ấy và gia đình cũng không còn cách nào nữa. Coi như cô ta đã hỏng.
“Chắc hiện tại cô đắc ý lắm nhỉ?” Không rõ cô ta đang ở đâu mà tiếng gió thổi rất mạnh.
Trác Mộng Nhan bật cười, cô hỏi lại, giọng điệu thờ ơ: “Tôi đắc ý cái gì? Lôi Kình từ trước đến giờ luôn là của tôi, hiện tại tôi gả cho anh ấy… đó đều là lẽ đương nhiên.”
“Lẽ đương nhiên?” Lôi Thích Huyên cười vặn vẹo, cô ta đang đứng trên sân thượng, mặt ngước lên hưởng thụ ánh mặt trời gay gắt đang xuyên qua nhãn cầu, thậm chí dù cho không chịu nổi tia nắng độc hại ấy cô ta vẫn cố mà mở mắt đối chọi với nó. Dưới thân đau đớn như bị xé rách nhưng lúc này đây cô ta chẳng thấy đau, bởi vì tâm càng đau gấp ngàn lần.
Giọt nước mắt nóng hổi chảy khỏi khóe mi, cô ta cười lớn cao giọng: “Nếu cô không xuất hiện, anh ấy đã là của tôi, đã yêu tôi, lễ cưới ngày hôm nay cũng chẳng phải là dành cho cô.”
Trác Mộng Nhan bị giọng điệu khác thường của cô ta dọa cho giật mình. “Này, Lôi Thích Huyên, cô đang ở đâu?”
“Tôi ư…” Cô ta cười chua xót, ánh mắt trời dường như đang ăn mòn từng chút một sự sống trong đôi con ngươi từng lấp lánh, xinh đẹp và linh hoạt ấy, cô ta khẽ giọng: “Tôi đang ở sân thượng.”
Trác Mộng Nhan đứng bật dậy, cô hỏi gấp: “Sân thượng nào? Lôi Thích Huyên, cô bình tĩnh chút đi.”
Cô ta như chẳng quan tâm tới lời khuyên ngăn của cô, tiếng gió lại thổi mạnh hơn, tựa như cô ta đã ngay bên thành sân thượng rồi.
“Lôi Thích Huyên đừng.”
Trác Mộng Nhan chạy ra khỏi phòng trang điểm, trước khi bước vào thang máy, cô nhìn thấy vài người, lúc này mới giật mình hét: “Sân thượng có người tự vẫn.”
Cuộc gọi đã ngắt, cô gọi lại nhưng thuê bao.
Trái tim Trác Mộng Nhan chưa bao giờ đập mạnh như lúc này. “Đừng, cầu xin cô.” Hôm nay là hôn sự của cô và người con trai cô yêu, Trác Mộng Nhan đỏ mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm bảng nhảy số tầng.
Ting một tiếng, cô chạy vọt ra, hai tay nâng lấy vạt váy cưới.
Đẩy mạnh cửa, trước mắt cô chẳng có một ai. Trác Mộng Nhan thở dồn dập, cô đảo mắt, nuốt khan đứng im lặng. Không phải sân thượng này sao?
Vậy… “Aaaa.” Cả thân thể bị ai đó phía sau đạp ngã.
Cả thân thể ngã chúi xuống sàn, khi cô còn chưa kịp đứng dậy thì lần nữa bị đá.
Giây sau đó, hai tay bị người nọ vặn ngược áp ra sau lưng.
“Lôi Thích Huyên, cô điên rồi sao.”
“Đúng, tôi điên rồi.” Cô ta cười như kẻ mất lý trí, Trác Mộng Nhan đau đớn, cô rõ giờ phút này không thể nào kích thích cô ta.
“Lôi Thích Huyên, cô bình tĩnh chút. Cô muốn thế nào?”
Hiện tại chỉ cần đáp ứng điều kiện của cô ta là được, cái cô lo nhất là cô ta muốn mạng cô.
Nhưng cô ta không phải muốn mạng cô, cất lên nụ cười nguy hiểm, đưa ra đáp án: “Tôi muốn cô hủy hôn với Lôi Kình.”
“Không thể nào.” Trác Mộng Nhan không do dự gằn giọng đáp.
Cô ta liền quát lên: “Vậy thì cô đi chết đi.”
Lôi Thích Huyên ép cô đến thành sân thượng.
“Trác Mộng Nhan.” Cô ta ngừng cười, nhưng âm điệu vẫn biến thái như cũ: “Ngày vui của cô… lại là ngày tôi tuyệt vọng nhất.” Dứt lời đè mạnh gáy cô.
Mặt mũi cô tái mét, chẳng còn chút máu, cô ta bắt cô phải nhìn rõ những gì xuất hiện bên dưới tòa nhà mười tầng này.
Mười tầng…
Danh Sách Chương: