Chuyện Lôi Kình đánh Hoắc Dực Hành tại trường không kiêng dè cũng chẳng phải chuyện đáng kinh ngạc, quan trọng là Lôi Kình đánh nhau vì nữ sinh, đây là lần đầu tiên. Việc Lôi Kình đang theo đuổi Trác Mộng Nhan cả năm nay đã sớm lan rộng khắp Tam Trung, không ai không biết, có người còn cho rằng bọn họ đã ở bên nhau chỉ là chưa nói rõ mà thôi.
Thế nào chưa gì đã trở mặt thành người xa lạ rồi, Trác Mộng Nhan đã sớm bị nhiều nữ sinh căm ghét, ghen tị, giờ là thời điểm bọn chúng tha hồ chỉ trích, nhục mạ cô.
Trác Mộng Nhan cũng mặc kệ, cô chỉ có một lỗi đó là nói dối Lôi Kình, ngoại trừ điều đó ra cô không làm sai bất cứ chuyện gì. Mà bọn họ là kẻ ngoài cuộc càng không có quyền can dự vào. Chỉ cần đừng chạm đến giới hạn chịu đựng của cô, cô sẽ cố gắng phớt lờ.
Lôi Kình bị đình chỉ học vài ngày, đánh người đến nhập viện lại chẳng bị sao, đến cả viết bản kiểm điểm cũng không cần, đúng là chỉ có Lôi Kình mới nhận được đãi ngộ “thiên vị” công khai đó.
Như vậy cũng tốt, tạm thời Trác Mộng Nhan cũng không muốn chạm mặt anh. Nhưng Viêm Hoài lại luôn cố tình như vô ý mỉa mai, xỉa xói cô, bị Nghiêm Tư Dẫn với Lý Vấn Hàn cảnh cáo mới thu liễm lại một chút.
Nghiêm Tư Dẫn thì không nói nhưng Lý Vấn Hàn cũng giúp mình, Trác Mộng Nhan như được an ủi phần nào. Cô định gửi tin nhắn cảm ơn anh ấy lại nghĩ thôi vậy, cô và Lôi Kình đã trở mặt, tốt nhất cô nên tránh xa bọn họ, tránh khiến cho Nghiêm Tư Dẫn và Lý Vấn Hàn khó xử.
Về phần Viêm Hoài, cô không trách cậu ta, phản ứng như vậy mới là bình thường không phải sao.
Sắp thi học kỳ rồi, cô muốn tạm thời tập trung vào ôn tập. Những chuyện kia cứ vậy trôi qua đi. Quay trở về lúc cô chưa quen anh, có lẽ ngay từ đầu khi cô gặp anh tại con hẻm đó đã định bọn họ là người của hai thế giới.
Chiều sau khi tan học, Trác Mộng Nhan nhanh chóng thu dọn đến Trung tâm ballet, đang đi trên đường thì bên vai bị va mạnh một cái, Trác Mộng Nhan không phản ứng kịp ngã chúi xuống sàn, hai tay chống xuống nền xi măng khô ráp, một cơn đau rát truyền từ lòng bàn tay đến đầu trái tim. Hít lạnh một hơi, cô cố gắng đứng dậy cùng lúc đó là giọng nói khinh khỉnh, cười đùa của con gái: “Ôi, xin lỗi nha, hoa khôi Trác.” Lại chẳng có chút ý tứ như đang xin lỗi, rõ ràng là bọn họ cố tình.
Trác Mộng Nhan không định kết thù, kết oán với ai, nhìn nữ sinh xa lạ kia hai giây rồi lạnh nhạt xoay người rời đi.
Đám Nghiêm Tư Dẫn ở phía sau, khoảng cách khá xa nhưng vẫn nhìn rõ là Trác Mộng Nhan.
“Bọn điên này muốn ức hiếp người ta à.” Cậu hằn hộc lớn giọng, bị Viêm Hoài đá một cái, sắc mặt rất tệ. “Cậu bị gì vậy, cô ta bỏ bùa rồi à, cứ thích bênh vực con nhỏ hồ ly đó.”
Nghiêm Tư Dẫn trừng mắt quát: “Ai hồ ly, cậu còn chẳng tra rõ đã nói người ta như vậy.”
Viêm Hoài cười lạnh: “Bằng chứng đó còn không đủ?” Lại ăn nói không kiêng dè: “Không lẽ phải nhìn thấy cảnh cô ta lăn giường với thằng khốn kia thì mới…” Bịch.
Viêm Hoài bị đánh bất ngờ vào bụng, cậu ta hự một tiếng, lảo đảo suýt té, không thể tin được trừng trắng mắt với thằng bạn bình thường nhút nhát của mình.
“Mất trí hết rồi hả?” Lý Vấn Hàn đau đầu đi tới đứng giữa bọn họ cao giọng: “Đừng ở đây làm trò cười.”
Vì một đứa con gái mà cả nhóm gây gổ, Viêm Hoài càng có thành kiến với Trác Mộng Nhan. Đúng là con gái càng đẹp càng tâm địa.
Tối về tới nhà, thời điểm đi ngang qua phòng của Dư Mẫn Tiệp, cửa phòng của cô ta vừa hay mở ra.
Trác Mộng Nhan cũng không dừng lại, nhưng người phía sau lại không có ý định bỏ qua: “Mùi vị bị đá thế nào? Có phải kích thích lắm không?”
Bước chân khựng lại, vốn định coi như không nghe thấy, chỉ là sự bực bội cả ngày không có chỗ xả, giờ tự cô ta nhảy vô, Trác Mộng Nhan bỗng xoay người, từng bước đến gần, sự lạnh lẽo trong cặp mắt cô khiến Dư Mẫn Tiệp lạnh cả gáy, cô ta lui về sau một bước: “Làm gì đó?”
Trác Mộng Nhan không cười, chỉ nhìn chằm chằm cô ta rồi nhả ra từng chữ đầy khinh thường: “Ít ra tôi còn từng được anh ấy mê, còn cô đến cả một cái nhìn anh ấy cũng lười phải bố thí.” Thiếu nữ cười nửa miệng rồi thẳng một đường về phòng mình, cửa đóng ầm một tiếng, Dư Mẫn Tiệp nghiến răng: “Con khốn.”
Lòng bàn tay đau rát vì lúc chiều bị té, tắm xong trở ra, Trác Mộng Nhan đến bên bàn học, những ngón tay chạm nhẹ vào cúp vàng mà anh đã tặng. Cô vuốt mặt, gục đầu xuống bàn.
Thích anh từ lúc nào cô cũng không rõ, nhưng từng cử chỉ, hành động, lời nói của thiếu niên ngời ngời vầng hào quang ấy đã đánh động vào trái tim cô. Rung động, nhớ nhung, nghĩ ngợi, ghen,... dường như cô đều trải qua, mà đối tượng khiến cô rơi vào những triệu chứng đó chỉ có duy nhất mình Lôi Kình.
Khi tâm trạng xuống một cách trầm trọng, cô muốn vẽ.
Có hai bức tranh đã hoàn thành khá lâu trước đây. Tất cả đều là anh.
Một bức được cô đặt tay vẽ vào lần đầu gặp anh.
Một bức là vào cái hôm anh tặng cô chiếc cúp vàng quý giá, thiếu niên trong bộ quần áo đua xe đỏ chói mắt, lúc ấy trái tim cô đã bị anh nắm giữ mất rồi. Chỉ là cô không kịp nhận thức được. Và vì cô còn nhỏ không dám cùng anh phát sinh quan hệ yêu đương.
Lúc này, thiếu nữ ngồi trước giá vẽ không ngừng động tay, có lẽ đây sẽ là bức chân dung cuối cùng vẽ anh.
Chủ nhật, Trác Mộng Nhan đến siêu thị mua ít đồ cá nhân, không ngờ lại gặp Hồ Hoán Anh cũng đi mua sắm cùng với mẹ mình. Thấy cô, cô ấy mỉm cười nói với mẹ một tiếng rồi chạy đến.
“Trùng hợp quá.”
Trác Mộng Nhan gật đầu, đoạn cô hỏi: “Cậu không tránh né mình à?”
Hồ Hoán Anh ngẩn ra hai giây mới hiểu, cô ấy bật cười: “Mình đâu có ấu trĩ, trẻ con như bọn họ. Hơn nữa… tớ nghĩ cậu không giống như người sẽ bắt cá hai tay… tuy cậu hồng nhan thật.”
Buồn cười vì cách dùng từ của cô ấy, Trác Mộng Nhan ấm áp trong lòng, cô nhìn cô ấy “cảm ơn”.
Hồ Hoán Anh chợt ghé gần cô nói: “Tớ có đến thăm Hoắc Dực Hành tối hôm qua, cậu ấy không có gì đáng ngại. Cậu ấy… có hỏi thăm cậu. Tớ cũng không nói nhiều, chỉ bảo rằng cậu và Lôi Kình coi như chấm dứt.”
Chấm dứt? Đúng là như vậy. Nghe Hoắc Dực Hành không sao cô cũng không cần phải áy náy nữa, dù sao thì… anh ta bị như vậy cũng là do cô gây ra.
Nhưng cô không sao đến bệnh viện gặp anh ta được, có lẽ từ trong tiềm thức cô đã quá coi trọng phản ứng của Lôi Kình dù cho hiện tại cả hai đã cắt đứt quan hệ.
Danh Sách Chương: