Kể từ khi thành tích học đáng ngưỡng mộ của Trác Mộng Nhan đưa ra ánh sáng, có khá nhiều bạn học đến hỏi bài.
Lúc này chuông vừa reo, lớp phó đã ôm vở bài tập tới.
Hoa Mỹ Cốt cười nói: “Ngồi đi, tớ đi vệ sinh.”
Lớp phó đẩy gọng kính rất cảm kích cô bạn: “Cảm ơn.”
Lớp phó là nam sinh luôn đứng đầu lớp, sau khi bị Trác Mộng Nhan giành vị trí đầu tiên, cậu cũng không sinh ra bài xích, mà là thường thức.
Đã vài lần tìm cô trao đổi bài, cậu công nhận IQ bạn học mới rất cao, giải bài luôn dùng những phương pháp ngắn gọn nhất mà cũng dễ hiểu nhất. Cuối cùng cũng tìm được đồng loại trong lớp, cậu rất phấn khởi muốn cùng cô trao đổi cách học của nhau.
Trác Mộng Nhan ghé gần nhìn bài tập mà lớp phó hỏi, cô chớp mắt cầm cây bút trong tay viết cách giải ra nháp, cô tập trung quá nên không để ý lớp phó đỏ mặt, mất tự nhiên bên cạnh.
Lôi Kình xoay xoay cây bút, sắc mặt rất xấu, thế là bạn học Lôi cầm theo cuốn sách và quyển vở mà mình chẳng viết được mấy chữ rời khỏi chỗ ngồi.
Nghiêm Tư Dẫn hỏi: “Kình ca đi đâu vậy?”
Lôi Kình không nhìn cậu mà đáp: “Đi hỏi bài.”
Cả đám cười muốn nội thương.
Lôi Kình chẳng quan tâm, đi thẳng đến chỗ Trác Mộng Nhan, nhìn thấy tư thế hai người gần như vậy, anh nghiến răng ngồi xuống ghế bàn trên, ánh mắt liếc lớp phó: “Hỏi xong chưa?”
Lớp phó nuốt nước miếng, rồi rất biết điều gật gù đầu: “Xong… xong rồi.”
Thiếu niên ừm một tiếng thầm tán thưởng tên nhóc này biết co biết giãn đấy, hấc cằm nhếch môi: “Tới lượt tôi.”
Trác Mộng Nhan còn chưa giải xong thì lớp phó đã xin lại quyển vở, sau đó co chân chạy nhanh. Lôi Kình quả thật là Lôi Kình, cả cái trường này không ai không sợ anh. Cô cũng sợ.
Mím môi nhìn thiếu niên đang nghiêm túc mà đẩy quyển sách toán không nếp gấp tới trước mắt, anh lại nhíu mày diễn: “Anh không biết làm bài này.”
Cô “ồ” một tiếng, cũng diễn theo người nào đó, mày nhướng lên, nhìn cái quyển sách kia. Cô giảng rất chi tiết, cũng chẳng biết anh có hiểu không, xong nâng mắt thì phát hiện người nọ chỉ lo ngắm cô thôi.
Cô thở dài gọi: “Lôi Kình.”
Thiếu niên mỉm cười gật đầu: “Sao thế?”
“Tôi giảng xong rồi.” Nhìn anh: “Hiểu chưa?”
Người nọ lúc này mới chột dạ, ngó xuống quyển vở của mình, không hiểu gì nhưng mà thu được chữ của cô là thỏa mãn rồi.
Anh dối trá gật đầu: “Hiểu rồi. Cảm ơn em.” Sau đó đứng dậy rời đi.
Trác Mộng Nhan có chút muốn cười, thế là cô lắc lắc đầu cong khóe môi.
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, vài ngày liên tục Lôi Kình không đến trường rồi. Cô có nhắn tin hỏi thăm nhưng không thấy anh phản hồi.
Hiếm khi cô chủ động đi hỏi Lý Vấn Hàn.
Lý Vấn Hàn ngạc nhiên lắm nhưng lại thầm vui mừng cho đại ca, trả lời cô: “Kình ca có mấy ngày trong năm bị ông nội đẩy vào trại huấn luyện. Sẽ sớm trở về.” Thầm thắc mắc tại sao Kình ca không báo cho cô biết nhưng không nghĩ nhiều.
Nhận được đáp án của Lý Vấn Hàn, Trác Mộng Nhan gật đầu “cảm ơn” rồi trở lại vị trí.
“Không lẽ tiểu mỹ nhân của Kình ca đã động lòng rồi?” Nghiêm Tư Dẫn vuốt cằm nhìn bóng lưng Trác Mộng Nhan ra điều suy ngẫm.
Viêm Hoài chậc một tiếng: “Không rõ.” Kiểu con gái như Trác Mộng Nhan, thật sự rất khó cua, cậu thầm lắc đầu bày tỏ sự thương hại với đại ca.
Lại hai ngày trôi qua, theo lý Lôi Kình phải đi học trở lại rồi, Trác Mộng Nhan muốn hỏi Lý Vấn Hàn lắm nhưng cảm thấy không được tiện thế là ráng nhịn.
Giờ ăn trưa, Hoa Mỹ Cốt nói rằng cô ấy tình cờ nghe được mấy người Lý Vấn Hàn bảo Lôi Kình bị ốm nên vẫn chưa đến trường.
Cô giật mình, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài sự lo lắng.
Sau đó cô trốn vào nhà vệ sinh gọi thử cho anh, thế mà lại gọi được. Giọng Lôi Kình khàn đặc: “A Nhan?”
Cô ngẩn người mất hai giây rồi lo lắng hỏi: “Anh bị ốm à?”
Lôi Kình không phủ nhận, anh nói: “Không sao, tạm thời anh chưa đi học lại.”
Cô hiểu, lại hỏi: “Anh đã uống thuốc chưa?”
Định đáp “rồi” thì Lôi Kình nghĩ gì đó, anh ho khan vài tiếng mới trả lời: “Chưa mua được.”
Sao lại như vậy? Không lẽ… Trác Mộng Nhác cắn môi: “Không có ai chăm sóc anh sao?”
Người bên kia khẽ ừm một tiếng yếu ớt. Trái tim Trác Mộng Nhan như bị ai nhéo một cái, không phải anh có bảo mẫu gì đó sao, với thân phận đại thiếu gia của anh đáng ra người cung phụng phải vây quanh chứ. Anh ở một mình? Bị suy đoán này dọa sợ, cô nói: “Lôi Kình, có phải anh đang ở một mình không?”
Và cô nghe rõ thiếu niên mệt mỏi đáp: “Ừ, A Nhan, anh hơi mệt, ngủ đã.” Rồi cứ vậy mà cúp máy.
Trác Mộng Nhan đứng ngồi không yên suốt cả buổi chiều, cô đã xin Thắm Ly nghỉ một hôm, định tan học sẽ đi tìm Lôi Kình nhưng lại không biết anh ở đâu.
Muốn hỏi anh nhưng gọi tới thì anh không bắt máy nữa.
Chỉ có thể mặt dày đi hỏi Lý Vấn Hàn.
Lý Vấn Hàn đã được cái tên hồ ly kia dặn dò, nhưng để cô không nghi ngờ, anh vờ như thắc mắc: “Cậu tìm Kình ca làm gì? Tôi không thể tự tiện cho địa chỉ chung cư riêng của anh ấy.”
Đúng vậy, Trác Mộng Nhan thầm nghĩ, rồi viện đại lý do: “Tôi muốn gửi đồ anh ấy bỏ quên tại hội quán.” Sợ bị hiểu nhầm, cô vội bổ sung: “Đồ quan trọng nên tôi phải tự mình gửi.”
Lý Vấn Hàn cố nín cười ồ một tiếng, sau đó đàng hoàng viết địa chỉ căn hộ của Kình ca cho cô.
Đợi cô đi rồi, ba bạn trẻ nào đó vô cùng xấu xa liếc nhau cười khoái chí. Kình ca sắp thoát kiếp FA rồi.
Danh Sách Chương: