• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao ốc Thương Hoa.

Lâm Thiên Tuyết đúng là hiếm có được một ngày bất ổn. Đặc biệt, sau khi Lục Thanh rời đi lại càng bực bội khó ở.

Bình thường nàng vốn đã rất khó gần, lúc này càng thêm cáu gắt, ai làm gì cũng đều không vừa mắt. Số lần nàng mắng người so một năm qua cộng lại còn nhiều.

Hành vi của Lâm Thiên Tuyết khiến đám nhân viên kinh hãi không thôi. Thế là bọn họ tụm năm tụm ba, lời ra tiếng vào. Có người nói nàng bị bệnh, nhưng phần đông ý kiến lại cho rằng nàng bị Lục Thanh vứt bỏ.

Không phải sao, ai thất tình mà không khó ở, đã vậy còn là người vốn dĩ rất khó ở như Lâm Thiên Tuyết.

Một người khó ở thất tình, nghĩ thôi liền thấy lạnh tóc gáy.

Lâm Thiên Tuyết ngồi trên bàn làm việc mặt nhăn mày nhó, nàng cũng phát hiện bản thân mất kiểm soát, thế nhưng, đầu của nàng giống như không thuộc về nàng.- Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.

Lâm Thiên Tuyết vuốt vuốt lồng ngực, đưa nắm tay ra cổ vũ. Rất nhanh một tổng tài lạnh lùng bá đạo liền xuất hiện. Thái độ nghiêm túc, thần sắc lạnh băng, đây mới là Lâm Thiên Tuyết mà người biết đến. Nhưng cũng chỉ như thế, bởi vì chỉ sau vài phút, hai nắm tay của nàng bỗng dưng siết chặt, mắm môi trợn mắt.- Ngươi vậy mà dám đi, thật dám đi.

Lâm Thiên tuyết tức giận đấm bàn phím, nghiến răng nghiến lợi. Nghĩ đến Lục Thanh cứ như vậy đi mất, Lâm Thiên Tuyết lại sôi máu, hỏa khí bừng bừng. Vào lúc này sẽ là vô cùng xấu số cho những ai đi đến trước mặt nàng. Hiển nhiên đây không phải lần thứ nhất, bằng không, cũng không có cái gọi là bàn tán.

Ting...

ting.

Chuông điện thoại bỗng dưng reo lên, số hiển thị là Phan Huyền Ngưng Linh.- Nói đi!

Lâm Thiên Tuyết bắt máy, ngay câu đầu tiên liền cho thấy nàng đang rất bực bội, khi cất giọng lạnh băng.- Lâm tổng, Lục Thanh sau khi rời đi công ty, liền mua vé máy bay tiến về Yên Ninh, nghe nói hắn đã chạy đến núi Lục Vân Tiên.

Phan Huyền Ngưng Linh ngữ tốc rất nhanh nói.- Ngươi nói cho ta chuyện này có ý nghĩa sao?

Lâm Thiên Tuyết sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói.- Không có, ta chỉ muốn báo cho ngài một tiếng.

Phan Huyền Ngưng Linh thấp giọng nói. Nàng có cảm giác Lâm Thiên Tuyết cứ là lạ.- Hắn muốn đi liền để hắn đi, không có quan hệ với ta, còn nữa nếu hắn trở về ngươi nói hắn cút cho ta.

Lâm Thiên Tuyết từng câu từng chữ băng lãnh nói, dứt lời lập tức cúp điện thoại.- Lục Thanh, ngươi là tên hỗn đản, ngươi đi chết đi.Điện thoại vừa cúp, Lâm Thiên Tuyết liền nổi điên, trực tiếp đem bộ máy tính cả trăm triệu quơ cái đổ nhào, chia năm xẻ bảy.

Cả người vô lực ngồi tựa lưng trên ghế, Lâm Thiên Tuyết hai mắt nhắm lại, nước mắt lặng lẽ trào ra.- Ngươi từ nơi đó đến, cũng nên từ nơi đó mà đi.- Nhưng ngươi vì sao phải rời đi, vì sao bỏ lại ta? Ta không muốn, ta không muốn.

Lâm Thiên Tuyết lẩm bẩm, sau cùng gục đầu xuống bàn khóc nức nở, khóc vô cùng thương tâm. Nàng không muốn khóc, càng không muốn thương tâm, cũng không biết vì sao thương tâm. Nhưng cái cảm giác này thật khó chịu.- Ta lại khóc vì một nam nhân? Lâm Thiên Tuyết ngươi bị điên a?

Lâm Thiên Tuyết ngồi bật dậy, lấy tay lau đi nước mắt, cười tự giễu. Nàng không biết bản thân bị làm sao rồi.- Đi cũng tốt, đỡ cho ta phải mỗi thời mỗi khắc đề phòng ngươi.

Lâm Thiên Tuyết thần thái trở nên lạnh lùng. Nàng vậy mà đổ lỗi cho việc Lục Thanh ở bên cạnh sẽ khiến nàng bất an, ai mà biết hắn có bất ngờ đột phát thú tính đối nàng làm xằng làm bậy hay không.

Lâm Thiên Tuyết rất tự cho là đúng, hoàn toàn quên mất bản thân vì ai mà khóc. Tất nhiên, nàng không phải mất trí nhớ, mà là không muốn thừa nhận.

Rượu cay như say mà tỉnh, ái tình tưởng tỉnh mà lại say. Lâm Thiên Tuyết quả nhiên rơi vào mê thất. Lò xo càng ép căng, sức bật càng khủng khiếp. Tình cảm cũng vậy, cố gắng áp chế, lại càng khó khống chế, đợi đến khi bùng nổ liền không còn khả năng vãn hồi...

Một tháng thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Thiên Tuyết ngày đó sau khi khóc xong một trận, liền trở lại trạng thái bình thường. Cũng trong khoảng thời gian này, Thiên Ninh xảy ra sự tình đại chấn động.

Lâm gia gia chủ, Lâm Trạch Đông, trong một đêm bị người giết sạch cả nhà. Không chỉ hắn, rất nhiều cao tầng Lâm gia lẫn thành viên hạch tâm đều bị thanh trừng đẫm máu. Ngoại trừ trẻ nhỏ và Lâm Bính Hoa không biết tung tích, Lâm gia có thể nói là tận diệt.Đây là một vụ trọng án, nhưng quan phương lại đem vài tên phạm nhân sắp bị tử hình thông báo là hung thủ, sau đó kết án. Loại hành vi này đúng là khiến người phẫn nộ, nhưng không có cách, ai bảo người ta là quan phương.

Lâm Thiên Tuyết ban đầu còn nghĩ chuyện này cùng Lục Thanh có quan hệ, nhưng khi biết hắn chưa từng trở lại Thiên Ninh, nàng liền bỏ qua ý nghĩ này.

Lâm gia bị diệt tất cả sản nghiệp như rắn mất đầu, Lâm Thiên Tuyết liền lấy danh nghĩa Lâm gia thâu tóm toàn bộ, lại dùng thế lôi đình trấn áp những kẻ không phục. Đến lúc này Thương Hoa từ một tập đoàn với chỉ ba nghìn tỷ, nhảy vọt lên sáu nghìn tỷ. Dù chưa được coi là đại tập đoàn, nhưng một phương phú hào liền không thành vấn đề.

Tuy nhiên, việc làm của Lâm Thiên Tuyết khiến vô số người không hài lòng, khi thủ đoạn quá mức ác liệt. Thậm chí còn có tin đồn Lâm gia bị diệt là do Lâm Thiên Tuyết một tay thao túng.

Vì muốn chiếm sản nghiệp, mà táng tận thiện lương, thí thân phản nghịch. Rất nhiều người mắng Lâm Thiên Tuyết là hóa thân của ác quỷ. Bọn họ còn trù ẻo nào sẽ bị nghiệp quật, sau khi chết đày xuống mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp không thể luân hồi.- Nữ nhân này quả nhiên đủ độc ác.

Trong phòng làm việc gia chủ Hứa Gia, Hứa Vĩnh Phàm tựa lưng trên ghế, tay cầm xì gà nhàn nhạt nói. Hắn tin vào lời đồn, bởi vì hắn nghe qua Lâm Thiên Tuyết hai lần bị ám sát, thủ phạm là Lâm gia, đây cũng coi như báo thù.- Không chỉ ác mà còn vô cùng xảo quyệt.

Trợ lý Phạm Quang Chính, híp mặt nói. Hắn đúng là bội phục Lâm Thiên Tuyết. Bằng ấy tuổi lại giống như lão hồ ly, cực kỳ khó đối phó.

Nên biết, hai tháng, sau sự tình của Hứa Thế Nguyên, Hứa gia liền bắt đầu công kích Thương Hoa, thời gian này đã là thập phần ác liệt.

Hứa gia ra tay, tại Thiên Ninh ngoại trừ mấy đại gia tộc, liền không ai chịu nổi một kích, Thương Hoa càng là sâu kiến, một ngón tay lập tức ép chết.

Nhưng không, ý tưởng luôn tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc, Thương Hoa không chỉ chống lại Hứa gia mà còn phát triển thần tốc. Đây không phải hứa gia kém, mà do Lâm Thiên Tuyết quá gian xảo.- Thương nghiệp kỳ tài không phải hư danh, nếu Nguyên nhi có một thê tử như vậy hiệp trợ, Hứa gia trong tương lai chắc chắn đứng đầu Thiên Ninh.

Hứa Vĩnh Phàm ý tứ sâu xa, mở miệng nói. Hắn nằm mơ cũng muốn diệt Thương Hoa, để Lâm Thiên Tuyết không còn chỗ dựa.Đáng tiếc, hai phần ba sản nghiệp Thương Hoa không nằm ở Thiên Ninh. Một phần ba còn lại thì được liên kết với các siêu tập đoàn trong và ngoài nước.Đây giống như được chuẩn bị dành riêng cho Hứa gia. Bởi Hứa Vĩnh Phàm còn không có đạt đến trình độ thông thiên, để đối đầu với các siêu tập đoàn. Tay của hắn càng không đủ dài để thao túng những thứ bên ngoài Thiên Ninh, do đó muốn diệt Thương Hoa nói dễ hơn làm.

Tuy nhiên, Hứa Vĩnh Phàm chắc chắn sẽ không từ bỏ Lâm Thiên Tuyết, khi nàng chính là thương nghiệp kỳ tài ngàn vạn năm mới có một.- Nhưng Hứa tổng, nữ nhân này quá ác, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho Nguyên thiếu gia.

Phạm Quang Chính thấp giọng.- Ha ha...!- Ác sao? Ác hơn cũng chỉ là nữ hài tử vắt mũi chưa sạch.

Hứa Vĩnh Phàm khinh thường nói. Lâm Thiên Tuyết trong mắt hắn chỉ là một tiểu oa nhi, nàng ác, hắn còn ác hơn gấp trăm lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK