• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Gia muốn dùng thực lực nghiền ép tập đoàn Thương Hoa. Nhưng Lâm Thiên Tuyết giống như một đầu tiểu cường đánh mãi không chết, cực kỳ ương ngạnh.

Lâm Thiên Tuyết mười tám tuổi tiếp quản Thương Hoa, từ đó bắt đầu đi trên con đường thương nghiệp. Những người khác đều sẽ lấy Thiên Ninh làm căn cơ phát triển. Còn Lâm Thiên Tuyết không giống, tầm mắt của nàng không đặt ở Thiên Ninh. Cho dù có, nàng cũng sẽ tìm cách hợp tác với các siêu tập đoàn, lấy lợi ích thấp nhất để đổi bình yên về sau.

Lâm Thiên Tuyết nếu mang theo tư duy lấy gần bỏ xa, lựa chọn hợp tác cùng các đại tập đoàn Thiên Ninh, hoặc toàn bộ sản nghiệp đều đặt ở Thiên Ninh, thì Thương Hoa sớm đã bị Hứa gia nghiền nát. Cho nên, không thể nói Lâm Thiên Tuyết xảo quyệt, mà đó là nhìn xa trông rộng, liệu sự như thần.

Chỉ là, Lâm Thiên Tuyết tài giỏi đến đâu cũng rất khó chống lại Hứa gia, tôn quái vật khổng lồ đầy ắp mưu mô và thủ đoạn.- Trên thế giới này, đấu thương là cách để phô diễn thực lực. Tuy nhiên, lại không phải cách tốt nhất để tiêu diệt đối thủ.

Hứa Vĩnh Phàm rít một hơi khói, ý tứ sâu xa nói. Hắn đã nghĩ ra cách đối phó Lâm Thiên Tuyết.- Ngài đây là muốn?

Phạm Quang Chính nhấm nháp câu nói, mấy giây sau liền kinh ngạc nhìn Hứa Vĩnh Phàm.- Xem ra ngươi cũng không đến mức qua ngu dốt.

Hứa Vĩnh Phàm ánh mắt cười lạnh, minh không tranh, nhưng ám sẽ đấu.- Lâm Thiên Tuyết chắc chắn sẽ rất kinh hỉ a.

Phạm Quang Chính hướng Hứa Vĩnh Phàm nịnh nọt. Đối phương không hổ là lão hồ ly, dăm ba câu đã dồn Lâm Thiên Tuyết vào tuyệt lộ.- Ha ha! Một cái oa nhi, lại dám trước mặt ta nhảy nhót, đúng là không biết sống chết.

Hứa Vĩnh Phàm nhếch miệng khinh thường. Từ đầu đến cuối hắn chưa từng đặt Lâm Thiên Tuyết vào mắt. Thương nghiệp kỳ tài thì thế nào, còn không phải bị hắn bóp như bóp một con kiến.Đấu với hắn, nàng vẫn còn quá non....

Yên Ninh, bên ngoài Quỷ Lâm (khu rừng phía sau núi Lục Vân Tiên.)- Lục Thanh, ngươi cái tên sắc lang, mau thả ta xuống.

Nguyễn Trần Thanh Thúy, bị Lục Thanh vác trên vai, suốt một đoạn đường không ngừng giãnh đành đạch, miệng thì nhỏ, nhưng la muốn banh cả khu rừng.- Ngươi la đi, la cho lớn, xem quỷ đến bắt ngươi.

Lục Thanh rất là bất đắc dĩ nói. Một tháng trước, sau khi chém chết Hấp Huyết Xà, hắn không rời đi mà ở lại hang động bế quan tu luyện. Thực lực của hắn cũng từ bát trọng sơ kỳ tăng đến bát trọng trung kỳ.

Thực lực tăng mạnh, Lục Thanh lập tức hạ sơn, mục tiêu là Quỷ Lâm, nơi được coi là còn đáng sợ hơn cả địa ngục.

Có điều, ngay khi vừa xuống núi, hắn liền bắt gặp một nữ hài tử, người này tự xưng là Nguyễn Trần Thanh Thúy, một thám hiểm gia, đến đây vì một lý do vô cùng ngu xuẩn, đó là tìm hiểu hư thực về cái gọi là Quỷ Lâm.

Ban đầu Lục Thanh ra sức ngăn cản, nhưng nữ thám hiểm gia vẫn cố sống cố chết muốn vào cho bằng được. Hết cách, hắn chỉ có thể làm một hộ vệ bất đắc dĩ. Vì để nàng không bị âm khí dính thân, mới có cảnh tượng hắn vác nàng trên vai.- Ngươi mới là quỷ, quỷ sắc lang.

Nguyễn Trần Thanh Thúy tức giận nói.

Nàng mới hai mươi tuổi, trước nay, ngoại trừ phụ thân, chưa từng có nam nhân khác chạm vào người, Lục Thanh chính là người thứ nhất.

Giữa nơi rừng thiêng nước độc, cô nam quả nữ, hắn khiến nàng vừa tức giận vừa sợ hãi.

Tức giận, vì bị phi lễ.

Sợ hãi, tất nhiên là sợ hắn sẽ làm xằng làm bậy.- Ngươi nhìn.

Vừa ra khỏi khu vực có âm khí, Lục Thanh liền đem Nguyễn Trần Thanh Thúy thả xuống, ngón tay chỉ về một hướng, híp mắt nói.- A...!

Thám hiểm gia không vội lên tiếng, mà nhìn theo ngón tay Lục Thanh, giây sau liền hét lên sợ hãi, vội vàng nhảy lên ôm chầm Lục Thanh.

Nàng thấy gì, đó là một con cọp với đôi mắt xanh vô cùng ma mị đang nhìn về phía hai người. Nguyễn Trần Thanh Thúy đã khi nào gặp qua con cọp có đôi mắt đáng sợ như thế.- Biết sợ rồi sao?

Lục Thanh cười nói. Hắn không quan tâm con cọp kia, hắn chỉ quan tâm Nguyễn Trần Thanh Thúy ôm hắn rất chặt. Thân thể mềm mại, mùi nước hoa thoang thoảng, cộng thêm dung mạo tuyệt trần, khiến hắn nhịn không được nóng ran cả người.- Không sợ.

Nguyễn Trần Thanh Thúy phát hiện không đúng, mặt đỏ liền một mảnh , vội vàng buông ra Lục Thanh, sau cùng mạnh miệng nói.- Thật không sợ?

Lục Thanh chưa một lần ôm qua nữ nhân nên cũng có hơi xấu hổ. Tuy nhiên, hắn vẫn làm như không có chuyện gì, hỏi lại một câu.- Không sợ.

Nguyễn Trần Thanh Thúy rất là khẳng định nói.- Tốt, vậy ngươi tiếp tục thám hiểm, ta muốn trở về.

Lục Thanh như cười như không, nói xong lập tức xoay người rời đi.- Ngươi...

Lục Thanh, cứu...

cứu ta.

Lục Thanh vừa đi được năm mét, Nguyễn Trần Thanh Thúy đột nhiên hét toáng lên, bởi vì lúc này con cọp đã vọt về phía nàng. Tốc độ cực nhanh.- Muốn chết!

Lục Thanh xoay người, lạnh lùng phun ra một câu. Đối phương nhanh hắn còn nhanh hơn gấp mười lần, phát sau mà đến trước, một chân đem nó đá bay, trực tiếp đá chết.- Lần này có sợ hay không?

Lục Thanh không thèm nhìn con cọp, mà quay sang thám hiểm gia, nhếch miệng cười gian.

Nguyễn Trần Thanh Thúy bị dọa chết khiếp, liên tục gật đầu. Nàng lúc này sợ cọp thì ít, sợ Lục Thanh thì nhiều. Hắn vậy mà một cước đá chết con cọp, chứng minh hắn còn khủng bố hơn cọp. Người, làm sao có thể mạnh đến mức này.- Đi theo bên cạnh ta, nhớ không được la hét.- Còn nữa, thứ đồ chơi kia đem cất đi.

Lục Thanh mặt đầy nghiêm túc nói. Vừa rồi không phải cọp đơn giản như vậy, mà là một đầu bán ma thú, cho nên tiếp theo phải thật cẩn thận.- Ta biết.

Nguyễn Trần Thanh Thúy gật đầu, vội vàng tắt nguồn điện thoại. Hai người rất nhanh cùng một chỗ tiến lên.

Bán ma thú ngửi được mùi nhân loại, liền lũ lượt mà ra, có khi đơn độc hành động, có khi kéo cả một bầy. Bất quá, đều bị Lục Thanh đánh chết.- Ta nói ngươi, một nữ hài tử không ngoan ngoãn ở trong nhà, lại bắt chước người khác làm thám hiểm gia.

Xử lý xong một đầu ma báo, Lục Thanh nhịn không được hướng Nguyễn Trần Thanh Thúy nhỏ giọng nói. Hắn thật sự không hiểu thám hiểm gia có gì tốt.- Ta không biết nơi này đáng sợ như vậy.

Nguyễn Trần Thanh Thúy cúi thấp đầu cắn môi nói. Nàng đi rất nhiều nơi, trèo đèo lội suối, kinh qua vô số rừng thiêng nước độc. Nhưng chưa có nơi nào khủng khiếp như nơi này, nếu không gặp Lục Thanh, chỉ sợ nàng sớm đã đi đầu thai kiếp khác, còn nói cái gì thám hiểm gia.- Trời cũng sắp tối, nên tìm chỗ nghỉ ngơi.

Lục Thanh biết mỗi người đều có sở thích riêng, do đó không tiếp tục đả kích nàng. Hắn bây giờ quan tâm nhất là nơi dừng chân.

Ban đêm được coi là thiên đường của ma thú, từ đầu đến cuối Lục Thanh không gặp qua ma thú nhất trọng cảnh, tất cả đều là bán ma thú. Thế nhưng, hắn tuyệt đối sẽ không chủ quan. Hấp Huyết Xà là một sự cảnh báo đầy sức nặng, nó cho thấy cửu trọng ma thú có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Một hai đầu Lục Thanh còn đối phó được, nếu là một bầy liền chạy cho nhanh.- Phía trước có mấy tảng đá, ở đó đốt lửa qua tạm một đêm không có vấn đề.

Nguyễn Trần Thanh Thúy nhanh miệng nói.- Ngươi biết ngươi nói như vậy có ý nghĩa gì sao?

Lục Thanh cười khổ, nữ hài tử không chỉ xinh đẹp, mà còn rất vô tri.- Ý nghĩa gì?

Nguyền Trần Thanh Thúy tròn xoe mắt, ngây thơ hỏi.

Nói thật, với bộ dạng này của nàng Lục Thanh chỉ muốn cắn một phát. Bất quá, hắn còn không phải loại người không có liêm sỉ. Nhịn xuống kích động, hắn nói:- Rất đơn giản, cả ta và ngươi đều bị ăn không còn chút cặn.- Hiểu không, ngốc cô nương?

Lục Thanh nói rồi cốc một cái vào Nguyễn Trần Thanh Thúy, không thể cắn, cốc đầu còn không được hay sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang