• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi bệnh viện Lâm Thiên Tuyết liền sai Phan Huyền Ngưng Linh và Triệu Bạch Uyên đem Trần Hạo đi khắp nơi làm đẹp, biến hắn từ một kẻ bình thường trở thành một tiểu bạch kiểm. Trần Hạo không phản kháng, để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm. Hắn mặc dù không hiểu ngôn ngữ, nhưng hắn cũng biết Lâm Thiên Tuyết đã cứu hắn, cho nên hắn lười quản nàng.

“ Thật kỳ diệu!”

Ngồi trong xe, ngắm nhìn phong cảnh lao vút mà qua, Trần Hạo không khỏi cảm khái. Hắn chưa hoàn toàn thích ứng nơi này, nhưng đoạn thời gian qua hắn liền được thấy không ít sự thần kỳ, phải nói là mở mang tầm mắt.- Không ngờ hắn đẹp trai như vậy!

Trong xe, Phan Huyền Ngưng Linh thỉnh thoảng liếc Trần Hạo một cái, ánh mắt không giấu được si mê.- Đẹp trai lại có gì dùng, một tên ngốc mà thôi!

Triệu Bạch Uyên một bên lái xe, một bên bĩu môi, khinh thường nói. Ở trong mắt nàng Trần Hạo không đáng một xu tiền.- Đẹp trai chính là đẹp trai, hắn a, chỉ cần ném ra đường lập tức có người tranh nhau đoạt!

Phan Huyền Ngưng Linh không cho là đúng nói. Trần Hạo so với đám đại minh tinh kia xuất sắc hơn vô số lần. Nói hắn ngốc, nói hắn không có tiền. Nhưng đẹp trai liền rất dễ kiếm tiền.

Triệu Bạch Uyên im lặng, coi như đầu hàng, Phan Huyền Ngưng Linh cái gì cũng tốt, mỗi tội mê trai đến chết cũng không hết.

Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn, chẳng mấy chốc chạy đến một tòa ủy ban, Triệu Bạch Uyên tìm nơi đỗ xe, Phan Huyền Ngưng Linh dẫn theo Trần Hạo đi đến phòng công chứng.

“ Mấy người này giả thần giả quỷ a?”

Trần Hạo đảo mắt xung quanh, nghi hoặc nghĩ thầm. Hắn không biết nơi này là nơi nào, nhưng trực giác của Nhân Thể lục trọng cảnh không phải ăn chay, hắn lúc này đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.- Lâm tổng, chúng ta tới!

Phan Huyền Ngưng Linh hướng phía trước vẫy tay gọi. Lâm Thiên Tuyết ngay tại ban tư pháp đang cùng người nói gì đó, nghe vậy liền nhìn sang.- Để hắn qua đây đi, ngươi đứng đợi một lát!

Lâm Thiên Tuyết lạnh nhạt nói. Thái độ vẫn cách người ngàn dặm. Trần Hạo dù có đẹp trai hơn nữa, nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, chưa từng bận tâm.- Ngươi qua đó!

Phan Huyền Ngưng Linh đập vai Trần Hạo, vừa nói vừa làm động tác tay.

Trần Hạo gật đầu, không nhanh không chậm tiến về phía ban tư pháp. Hắn mặc dù không tình nguyện, nhưng không có cách, ai bảo mạng của hắn là do người ta cứu.Đợi Trần Hạo đến gần, Lâm Thiên Tuyết liền đưa cho hắn một tờ giấy màu hồng, bên trên viết khá nhiều chữ. Tiếp theo một cán bộ tư pháp đưa cho hắn một cây viết, ra dấu cho hắn ký tên vào chỗ trống. Trần Hạo không biết chữ, vốn định vẽ nguệch ngoạc vài cái. Tuy nhiên, hắn nhất thời do dự, bởi hắn có cảm giác, một khi hắn hạ bút, vận mệnh của hắn liền bị người nắm giữ, giống như một cái gông cùm xiềng xích.

Lâm Thiên Tuyết mặt không biểu tình, nhưng trong lòng có hơi chột dạ, nhịn không được nàng liếc Trần Hạo một cái. Nàng làm như vậy, đúng là thật xin lỗi hắn, nhưng tình thế ép buộc lại không thể không làm.

“Cùng lắm sau này cho hắn nhiều tiền một chút” Lâm Thiên Tuyết nghĩ thầm, lúc này Trần Hạo rốt cuộc hạ bút. Thân là Nhân Thể lục trọng cảnh, hắn còn sợ mấy người này giở trò quỷ hay sao. Bất quá, hắn đúng là không biết có cái gọi là bút sa gà chết. Sau này muốn quay đầu, khó....

Rời khỏi ủy ban, bốn người trực tiếp đi tới sân bay. Sau hơn ba giờ bay, bọn họ liền có mặt tại thành phố Thiên Ninh. Gọi một chiếc xe, mấy người nhanh chóng tiến về trung tâm thành phố, chạy về Lâm gia.

Tại Thiên Ninh, Lâm gia nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cũng coi như một phương phú hào. Hôm nay Lâm gia tổ chức một cuộc họp gia tộc, tất cả đều đã đến đông đủ, chỉ thiếu mỗi Lâm Thiên Tuyết.- Lâm Thiên Tuyết còn chưa trở về sao?

Lâm Trạch Đông ngồi ở thủ vị, hướng Lâm Bính Hoa nhíu mày nói.- Nàng nói đang trên đường tới, không bao lâu liền có mặt!

Lâm Bính Hoa sắc mặt khó coi, thấp giọng đáp.- Hừ! Đúng là vô pháp vô thiên, nàng ta là ai, lại dám để các trưởng bối chờ?

Ngồi bên cạnh Lâm Trạch Đông là một vị trung niên gọi Lâm Thanh Nghị, hắn vỗ bàn tức giận nói.- Xin lỗi, ta bận chút chuyện nên đến trễ!

Lâm Thanh Nghị vừa dứt lời, Lâm Thiên Tuyết liền mở cửa phòng đi vào. Nàng hướng đám người nói một câu xã giao, sau đó ngồi vào chỗ của mình.- Thiên Tuyết ngươi càng ngày càng không biết phép tắc!

Lâm Bính Hoa hướng Lâm Thiên Tuyết nhíu mày nói. Hắn chính là phụ thân của nàng.- Bính Hoa thúc thúc, ngươi nói quá lời, ta không thấy ta có chỗ nào không hiểu phép tắc!

Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói. Từ khi nàng biết chuyện, chưa khi nào để Lâm Bính Hoa vào trong mắt, phụ thân lại càng không nhận.- Chuyện khác về sau nói, bàn chính sự đi!

Lâm Bính Hoa còn muốn lên tiếng, Lâm Trạch Đông liền ngăn lại.- Thiên Tuyết, ngươi hẳn là nghĩ kỹ rồi sao?

Lâm Trạch Đông gõ gõ bàn híp mắt nhìn Lâm Thiên Tuyết, trầm giọng nói.- Đại bá, phiền ngươi nói rõ một chút, ta nghe không hiểu!

Lâm Thiên Tuyết không lạnh không nhạt đáp trả.- Ngươi giả hồ đồ sao?

Lâm Thanh Nghị mặt nhăn lại, hướng Lâm Thiên Tuyết gằn giọng.- Như thế nào giả hồ đồ? Ta thật không hiểu các ngươi muốn nói gì?

Lâm Thiên Tuyết miệng nhỏ nhếch lên, sâu trong mắt tràn đầy cười lạnh.- Đã vậy ta liền nói thẳng!- Ngươi năm nay đã hai mươi tuổi, cũng nên gả ra ngoài, trước đó Hứa gia cầu hôn ngươi suy xét thế nào?

Lâm Trạch Đông thấp giọng, hai mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo. Hắn muốn dùng khí thế gia chủ áp bách Lâm Thiên Tuyết.- Ta đã kết hôn, việc này không cần nói lại!

Lâm Thiên Tuyết không chút do dự mở miệng nói. Nàng tuổi không lớn, nhưng tâm tính kiên định, nào có dễ dàng bị dọa sợ.- Ngươi nói đùa gì đây?

Lâm Trạch Đông nhíu mày nói. Hắn bắt đầu có một dự cảm xấu.- Ta không nói đùa!

Lâm Thiên Tuyết nói đoạn liền lấy ra giấy đăng ký kết hôn để trên mặt bàn.- Đưa ta xem!

Lâm Trạch Đông nhìn người ngồi bên cạnh Lâm Thiên Tuyết trầm giọng. Chẳng mấy chốc giấy kết hôn đã bị hắn cầm trong tay.- Ngươi thật sự kết hôn?- Lục Thanh, hắn là ai?

Lâm Trạch Đông đem tờ giấy đăng ký kết hôn lật đi lật lại, sắc mặt từ trắng chuyển xanh, cuối cùng tím tái cả lên. Hắn gắt gao nhìn Lâm Thiên Tuyết cất giọng âm trầm.- Để hắn vào!

Lâm Thiên Tuyết móc điện thoại bấm máy gọi đi. Điện thoại vừa cúp, cửa phòng lập tức bị người đẩy ra. Trần Hạo một thân âu phục màu đen, chậm rãi đi về phía Lâm Thiên Tuyết.- Ngươi là Lục Thanh?

Cả phòng họp đều dồn sự chú ý lên người Trần Hạo. Lâm Trạch Đông nghiến răng nói.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, không buồn không vui, im lặng đứng phía sau Lâm Thiên Tuyết.- Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?

Bị Trần Hạo ngó lơ, Lâm Trạch Đông nhịn không được phẫn nộ, vỗ bàn quát to. Bất quá, Trần Hạo vẫn như cũ nhìn cũng không thèm nhìn.

Trần Hạo tất nhiên nghe thấy, cũng biết đối phương đang nói mình, nhưng hắn nếu đã giả câm điếc, thì phải làm cho đến cùng.- Tốt...

cho một cái Lâm Thiên Tuyết, tốt cho một cái Lục Thanh!- Các ngươi đây là muốn tạo phản sao?

Lâm Trạch Đông trán nỗi gân xanh, nghiến răng nói. Mắt của hắn nổi đầy tơ máu, hận không thể đem hai người chôn sống.- Lâm Thiên Tuyết, ngươi cho rằng ngươi lén lút kết hôn liền có thể tránh thoát một kiếp sao?- Ta cho ngươi biết, hôm nay một là ngươi giao ra toàn bộ cổ phần của tập đoàn Thương Hoa, hai là đồng ý hôn sự với Hứa Thế Nguyên, ba là hai người các ngươi đừng mong rời khỏi căn phòng này!

Lâm Trạch Đông mặt mày dữ tợn, hung ác nói. Hắn ban đầu không muốn xé rách gia mặt, nhưng đối phương năm lần bảy lượt không đặt hắn vào mắt. Đã như vậy liền không còn gì để nói.- Tập đoàn Thương Hoa là gia gia để lại cho ta, ngươi lấy tư cách gì nói ta giao ra cổ phần!- Còn nữa, ta hiện tại đã kết hôn, không thể lại gả đi!

Lâm Thiên Tuyết mặt đẹp khẽ biến, nàng biết Lâm Trạch Đông là chó cùng giứt giậu, ép nàng thỏa hiệp. Tuy nhiên, vô dụng.- Tư cách, ngươi nói với chúng ta tư cách?- Lâm Thiên Tuyết, ngươi đừng quên ngươi chỉ nắm giữ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần, số còn lại đang nằm trong tay chúng ta, hiện tại toàn bộ số cổ phần này đều bị đại ca thu mua!- Đại ca lấy thân phận đại cổ đông thu mua lại cổ phần của ngươi, ngươi không bán cũng phải bán!- Còn cái gì chó má kết hôn, ly hôn lại thế nào?

Lâm Thanh Nghị cất giọng trào phúng. Với hắn mà nói Lâm Thiên Tuyết chỉ đang giãy chết mà thôi.- Ta nếu không đồng ý đây?

Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh, nàng không nghĩ tới đám người nàybvậy mà muốn cổ phần đến điên.

Bán cổ phần, đây là chuyện không thể nào, gả cho Hứa Thế Nguyên càng không có khả năng. Bởi vì Lâm Thiên Tuyết một khi bị gả đi, Lâm Trạch Đông liền có vô số lý do để thu lại cổ phần.

Về phần Trần Hạo, Lâm Trạch Đông không chắc, bởi hắn dù sao cũng do Lâm Thiên Tuyết dẫn về, ai mà biết trong đó có trò quỷ hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK