• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Luật pháp Tinh Nam không cho phép tùy ý giết người, nhưng khuyến khích tự vệ, cho nên Lục Thanh không bị truy tố. Chỉ là, căn hộ nhỏ của Lâm Thiên Tuyết không thể tiếp tục ở lại. Hai người lúc này đã chuyển sang một căn hộ khác, nơi này có tới hai phòng ngủ.

Dọn đến nhà mới, cũng tức là tạm thời an toàn, nhưng khi sóng gió qua đi, thứ để lại là sự xấu hổ không biết rúc mặt vào đâu của Lâm Thiên Tuyết. Bất quá nàng không hổ là nữ thần mặt lạnh, rất nhanh liền đem cảm xúc giấu đi, trên mặt đã không còn một tia biến hóa, vẫn như cũ là một thần thái lạnh như băng sương.- Nói đi! Ngươi rốt cuộc là ai?

Trong phòng khách hai người ngồi đối diện, Lâm Thiên Tuyết bắt đầu câu chuyện của mình. Nàng biết Lục Thanh là một tôn ác ma, nhưng nàng không sợ.- Ta là Trần Hạo, bất quá lại bị người nào đó tự ý thay tên đổi họ, hiện tại ngươi cứ gọi ta Lục Thanh là được!

Lục Thanh không nhanh không chậm nói.- Ta không hỏi cái này?

Lâm Thiên Tuyết nhíu mày, đã có chút không vui.- Vậy ngươi muốn hỏi cái gì?- Tuy nhiên, ta nói trước, mỗi một câu hỏi là mười triệu, tự ngươi suy nghĩ đi.

Lục Thanh ngồi bắt chéo chân, hai mắt lấp lóe nhàn nhạn nói. Hắn bây giờ đang cần tiền, có thể bắt chẹt liền quá tốt.- Ngươi rất biết cách kiếm tiền a!

Lâm Thiên Tuyết trợn mắt, nàng không ngờ Lục Thanh lại không biết liêm sỉ đến mức này. Da mặt của hắn không biết phải dày cỡ nào mới có thể xách ra yêu cầu phi lý như thế.- Ngươi vì cái gì giả câm giả điếc lừa gạt ta?

Lâm Thiên Tuyết trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc đặt câu hỏi đầu tiên.- Mười triệu.

Lục Thanh không vội trả lời mà giơ mười ngón tay làm dấu. Lâm Thiên Tuyết đang uống nước suýt chút bị sặc chết. Nàng không nói gì mà quay người đi vào phòng, khi trở ra liền mang theo một túi ni lông tiền, kế đến đếm đủ mười triệu đưa cho hắn.- Ta vốn không giả câm, cũng không giả điếc, càng không có lừa gạt ngươi!- Nói đến lừa gạt, ngươi mới lừa gạt a, vậy mà dụ dỗ ta đi đăng ký kết hôn!

Lục Thanh tiếp nhận tiền, nghiêm mặt nói, giọng điệu hết sức bất mãn.- Ngươi rõ ràng biết nói lại không chịu nói, có thể nghe lại làm như không biết gì. Chuyện này ngươi giải thích thế nào?

Lâm Thiên Tuyết hai má bay qua một tia đỏ ửng, tiếp tục bày ra bộ mặt lạnh nhạt, tức giận nói. Theo như nàng nghĩ, Lục Thanh rõ ràng biết đó là tờ giấy kết hôn, nhưng hắn vẫn đặt bút ký vào, chứng minh trong lòng hắn có quỷ.- Mười triệu!

Lục Thanh không đầu không đuôi nói.- Ngươi...!

Lâm Thiên Tuyết sầm mặt, cắn răng ném ra mười triệu.- Ta không phải không biết nói, mà căn bản nghe không hiểu các ngươi nói gì, đã vậy liền coi như không nghe thấy, càng không cần mở miệng, bởi vì ta nói các ngươi cũng không hiểu.

Lục Thanh cầm tiền trong tay mới bắt đầu giải thích. Hắn đây toàn bộ đều là lời thật.- Hừ! Có quỷ mới tin ngươi!

Lâm Thiên Tuyết hừ lạnh, theo nàng, Lục Thanh chính là hồ ngôn loạn ngữ. Bởi vì nhìn từ góc độ nào hắn cũng không phải người ngoại quốc, cũng không phải dân tộc thiểu số.- Tối nay chúng ta ngủ chung một giường, ngươi đồng ý hay không?

Lục Thanh dùng ngôn ngữ của Phong Hoa đại lục cất giọng nói.

Lâm Thiên Tuyết không có nổi đóa, chứng tỏ nàng không hiểu, thật vậy, nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng liền biết.- Nghe hiểu sao?

Lục Thanh miệng nhếch lên, ý tứ sâu xa nói.- Không hiểu!

Lâm Thiên Tuyết trực tiếp đáp. Nàng nếu mà hiểu còn có thể ngồi yên như vậy sao, không mắng Lục Thanh tê cả da đầu mới là chuyện lạ.- Được thôi, cái này xem như ngươi đúng, nhưng ngươi rõ ràng đã có thể nói, vì sao còn viết chữ với ta?

Lâm Thiên Tuyết nhớ ra cái gì, trừng mắt hỏi.

Lục Thanh gõ gõ bàn, mắt nhìn về phía túi tiền. Lâm Thiên Tuyết hiểu ý, lại ném cho hắn thêm mười triệu.- Ngươi, một nữ nhân từ sáng cho tới tối luôn bày ra bộ mặt giống như đi đòi nợ, ngày nào cũng như ngày nào, ai dám nói chuyện với ngươi?- Không phải mới viết có vài chữ liền bị ngươi mắng rồi sao?

Lục Thanh giống như giải thích, lại giống như đang chửi xéo.

Lâm Thiên Tuyết trầm mặc, câu trước nàng nghe nhiều, cho nên không tức giận, còn về phần tại sao mắng Lục Thanh, hắn còn không mình tự hiểu lấy a. Đã vậy.- Hai mươi triệu!

Lâm Thiên Tuyết miệng nhỏ nhếch lên, ánh mắt gian xảo.- Gì hai mươi triệu?

Lục Thanh ngây người, có chút không kịp tiếp thu.- Ngươi hỏi hai câu, vừa rồi là câu thứ ba, đúng, trước đó còn một câu, tổng là bốn mươi triệu!

Lâm Thiên Tuyết rốt cuộc bộc lộ sự nguy hiểm của một tổng tài.- Ngươi, ăn cướp sao? Ta không đưa!

Lục Thanh vội vàng đem tiền nhét vào trong túi, sau đó trừng mắt lên. Đều nói, nữ nhân da mặt mỏng, nhưng da mặt của Lâm Thiên Tuyết xem chừng còn dày hơn cả da trâu.- Ngươi lại hỏi thêm một câu, liền tăng thêm mười triệu, cộng thêm ba mươi triệu trên tay ngươi, bây giờ ngươi thiếu ta tám mươi triệu, tương đương tám câu hỏi.- Bây giờ ta hỏi ngươi, ngươi chỉ việc trả lời, bất quá nếu ngươi muốn nợ thêm tiền, cứ việc hỏi ngược lại!

Lâm Thiên Tuyết lạnh lùng nói, thái độ của nàng không cho thấy đây là một trò đùa.- Khoan, dừng một chút!- Ta thiếu ngươi năm câu hỏi, tương đương năm mươi triệu!- Bây giờ ta đem ba mươi triệu trả cho ngươi, vậy ta còn nợ lại ngươi hai mươi triệu, nhưng ngươi thiếu ta ba câu hỏi, ngươi phải trả ta ba mươi triệu, tổng kết lại ngươi vẫn nợ ta mười triệu!

Lục Thanh híp mắt, rất tự cho là đúng nói.

Lâm Thiên Tuyết đầu óc rối thành một mảnh, á khẩu không nói nên lời. Nàng cảm thấy sai sai ở chỗ nào, nhưng ngẫm đi ngẫm lại vẫn không bắt được điểm mấu chốt.- Nói như ngươi, thì ngươi đang thiếu ta hai câu!- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi từ đâu đến?

Lắc đầu lấy lại bình tĩnh Lâm Thiên Tuyết thấp giọng nói.- Câu này không thể trả lời!

Lục Thanh phất tay trực tiếp cự tuyệt, hắn không thể nói hắn đến từ một thế giới khác, chuyện hoang đường như thế ai mà tin.- Lúc đó ngươi làm sao biết có sát thủ đột nhập?

Lâm Thiên Tuyết suy đoán xuất thân của Lục Thanh rất có thể là một bí mật, do đó không tiếp tục truy vấn. Cuối cùng, nàng liền nói ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng. Tuy nhiên, vừa nghĩ lại nàng liền cúi mặt xấu hổ, đồng thời có một thứ gì đó đang chậm rãi sinh sôi.- Sát khí, ta cảm nhận được sát khí!

Lục Thanh lạnh giọng nói. Hắn còn không có bỏ qua chuyện này đâu. Có thể Lâm Thiên Tuyết không nhìn hắn quá một mắt, nhưng với hắn, nàng không chỉ là ân nhân, mà còn là người mà hắn muốn bảo vệ cả đời. Dám động đến nàng, tuyệt đối là tội chết.- Sát khí?

Lâm Thiên Tuyết có hơi mơ hồ, nàng cảm thấy Lục Thanh giống như đang nói chuyện trên trời, hoặc giống như trong phim, hoàn toàn phi thực tế.- Có nói ngươi cũng không hiểu!

Lục Thanh khẽ nhìn nàng, lắc đầu nói. Là một võ giả thứ đầu tiên phải học là cảm nhận sát khí, nếu không biết sát khí đến từ đâu, khi nào xuất hiện, chết cũng không biết tại sao mình chết. Cho nên, không riêng Lục Thanh, mà tất cả võ giả đều đối với sát khí vô cùng mẫn cảm, bởi vì không mẫn cảm sẽ chết.- Ngươi có thể dạy ta học võ sao?

Lâm Thiên Tuyết hơi suy nghĩ liền nói.- Ngươi không phải rất biết đánh a?

Lục Thanh sững người, nghi hoặc hỏi lại.- Không dạy thì thôi!

Lâm Thiên Tuyết không quá xoắn xuýt vấn đề này, nói xong liền quay người trở về phòng. Nàng chỉ cảm thấy võ nghệ của Lục Thanh rất không giống bình thường. Tốc độ, phản ứng, lực đạo, tất cả đều vượt xa sức tưởng tượng của nàng, cho nên nàng xuất phát từ nội tâm muốn học. Có điều, nếu không muốn dạy, nàng cũng không quá cưỡng cầu.

Lục Thanh im lặng không nói, hắn không phải không muốn dạy, mà không thể dạy, ít nhất với thực của hắn bây giờ còn không làm được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK