• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không đồng ý cũng phải đồng ý!

Lâm Trạch Đông trầm giọng, ánh mắt vô cùng hung ác. Hắn vừa dứt lời, cửa phòng lại bị người đẩy ra. Ngay sau đó một đám tráng hán chen nhau mà vào.

Hết thảy hai mươi người, tất cả đều khoác y phục màu đen, cao to vạm vỡ, thần sắc nghiêm nghị.- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Thiên Tuyết nhướng mày, lạnh giọng nói.- Ta muốn làm gì, ngươi rất nhanh liền biết.- Bắt lại.

Lâm Trạch Đông cười gằn, lập tức hướng đám người ra lệnh.- Lâm Trạch Đông, ngươi dám?

Lâm Thiên Tuyết biến sắc, quát một tiếng. Nàng không ngờ đối phương lại dùng phương thức này đối phó mình, thật sự là chó cùng giứt giậu a.- Ta có gì không dám, ta đã nói ngươi hôm nay không đồng ý cũng phải đồng ý!

Lâm Trạch Đông cười lạnh, hắn coi là bản thân đã nắm giữ đại cục. Chỉ cần đem Lâm Thiên Tuyết bắt lại, hắn lập tức dùng thủ đoạn lôi đình ép nàng giao ra cổ phần, sau đó lại giao nàng cho Hứa Thế Nguyên, một công đôi việc cớ chi lại không làm.

Trong khi nói chuyện, thì có mười tên tráng hán đã tiếp cận Lâm Thiên Tuyết và Trần Hạo, bộ dạng cực kỳ bất thiện.

Trần Hạo từ đầu đến cuối đều không cử động, nhưng đám người vừa tiến về phía hắn, ánh mắt của hắn liền bắn ra sát khí lạnh lẽo.

Hắn nghe không hiểu, không có nghĩa là không biết gì. Từ tình huống mà xem, đám người này muốn đối phó nữ nhân bên cạnh hắn. Trần Hạo không quan tâm nàng làm sao đắc tội bọn họ, hắn chỉ quan tâm nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, thế nên hắn tuyệt đối không để bất kỳ ai gây bất lợi cho nàng, kẻ nào ra tay, kẻ đó chết.- Lâm Trạch Đông, ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

Lâm Thiên Tuyết ánh mắt lạnh băng hướng Lâm Trạch Đông cao giọng nói, nàng không ngốc, lập tức liền nhìn thấu đối phương. Ngay giây tiếp theo nàng đột nhiên đứng dậy, không đợi đám tráng hán kịp ra tay, nàng đã vọt về phía bọn họ.

PhanhTộc độ cực nhanh, Lâm Thiên Tuyết tung quyền đấm thẳng vào mặt tên tráng hán đi đầu, đánh hắn đằng không bay ngược ra xa. Chưa dừng lại, nàng tiếp tục xuất thủ, một cước đạp vào ngực người phía sau, đạp bay bảy tám mét.- Con mẹ nó!Đám tráng hán lúc này mới kịp phản ứng, cùng một chỗ lao lên bao vây Lâm Thiên Tuyết, quyền đấm cước đá nhao nhao đánh về phía nàng.

Lâm Thiên Tuyết mặt không đổi sắc, thân hình khẽ động, cả người lăng không, chân phải thẳng tắp quét ngang một vòng.ẦmẦmMột cước đá ra, tất cả tráng hán lập tức bay ngược về phía sau, miệng phun máu tươi kèm theo mấy khỏa răng. Đến lúc này toàn bộ mười người đều mất đi sức chiến đấu.

Trần Hạo trợn to mắt mà nhìn, hắn vậy mà không phát hiện Lâm Thiên Tuyết là một người luyện võ. Mặc dù không tính là võ giả, nhưng cũng rất biết đánh.- Các ngươi còn muốn tiếp tục sao?

Lâm Thiên Tuyết quét mắt mười tên tráng hán còn lại, lạnh lùng nói. Tuy nhiên, nàng không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng cả đám liền bị dọa cho lùi lại, thần sắc tràn đầy hoảng sợ.

Bọn họ ai cũng không nghĩ tới, Lâm Thiên Tuyết lại mạnh đến trình độ này, chưa đầy một phút đã đem mười người đánh cho răng rơi đầy đất, đối diện tồn tại như thế, bọn họ còn dám lên sao. Dĩ nhiên không dám, chẳng ai đương không lại đi gánh đòn.

Dáng người nhỏ nhắn, dung mạo xinh xắn, nhìn làm sao cũng thấy yếu ớt, nhưng cuối cùng lại là đại nhân vật không thể trêu vào.- Ngươi còn thủ đoạn gì lấy ra luôn một lần a?

Lâm Thiên Tuyết không thèm để ý đám tráng hán, nàng quay sang Lâm Trạch Đông cất giọng trào phúng. Phải biết, năm nàng mười tuổi, có một bà lão bởi vì biết nàng sau này lớn lên sẽ có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn. Để nàng có thể tự bảo vệ mình, đối phương liền dạy nàng tập võ. Nhiều năm như vậy, nàng chưa từng ra tay, hôm nay chính là lần thứ nhất. Quả nhiên trong rất nhiều tình huống, bạo lực vẫn là thứ tốt.- Ngươi lúc nào thì học võ?

Lâm Trạch Đông tức muốn nổ phổi, hắn cũng bị thực lực của Lâm Thiên Tuyết làm cho chấn kinh. Bất quá, hắn nghĩ mãi cũng nghĩ không ra đối phương từ khi nào học qua. Trong khi mọi tư liệu về nàng hắn đều rõ như ban ngày.

Không chỉ Lâm Trạch Đông mà toàn bộ người trong phòng họp đều kinh nghi bất định. Theo bọn họ, Lâm Thiên Tuyết đây là ẩn giấu quá sâu đi. Bằng không, cũng không phải chỉ có hai mươi người đơn giản như vậy.- Ta khi nào học, cần hướng ngươi báo cáo sao?

Lâm Thiên Tuyết quay về chỗ ngồi châm chọc nói.- Vừa rồi ngươi muốn mua lại cổ phần trong tay ta, hiện tại ta lại muốn hỏi ngươi cổ phần của ngươi có bán hay không?- Yên tâm, ta sẽ dùng giá thị trường để mua lại!

Lâm Thiên Tuyết nói tiếp. Thái độ bình thản, ngữ khí lạnh nhạt, rất khó để bắt được một chút cảm xúc. Đúng như Trần Hạo nhận xét, Lâm Thiên Tuyết chính là tảng băng ngàn năm.- Ha ha! Lâm Thiên Tuyết, ngươi là ngu thật hay giả ngu đây?- Nên bán là ngươi, không phải ta!

Lâm Trạch Đông nén giận gằn giọng. Kế hoạch bắt giam của hắn xem như bị phá sản, nhưng hắn vẫn còn vô số cách khiến Lâm Thiên Tuyết ngoan ngoãn giao ra tập đoàn Thương Hoa. Lúc này kêu hắn bán đi cổ phần, làm sao có thể.

Tập đoàn Thương Hoa vốn chỉ là một công ty nhỏ không đáng tiền, thế nhưng, kể từ khi Lâm Thiên Tuyết lên nắm quyền, nàng liền đem công ty phát triển thành một tập đoàn giá trị nghìn tỷ.

Toàn bộ Lâm gia tất cả sản nghiệp, cộng lại chưa đến năm nghìn tỷ, trong khi đó riêng tập đoàn Thương Hoa đã chiếm một phần ba. Chính vì giá trị quá lớn, mới khiến đám người Lâm Trạch Đông đỏ mắt, tìm mọi cách chiếm đoạt.- Tốt, vậy ngươi đợi ra tòa đi!

Lâm Thiên Tuyết từ trong túi áo lấy ra một cái máy ghi âm, ánh mắt trêu tức nhìn Lâm Trạch Đông, kế đến không chút do dự bấm máy.- Ngươi dám theo dõi ta?

Bản ghi âm vừa phát ra không bao lâu, Lâm Trạch Đông cơ mặt liền hóp lại, trán nổi gân xanh, đôi con ngươi chăng chịt tơ máu. Hắn đây là hỏa khí xông lên đầu.

Nguyên lai trong bản ghi âm ghi lại rất nhiều vụ làm ăn phi pháp của Lâm Trạch Đông, cùng với vừa rồi hắn uy hiếp bức bách Lâm Thiên Tuyết. Cái này một khi giao ra, Lâm Trạch Đông không muốn ngồi tù cũng khó.- Các ngươi không cần nhìn ta, mọi người đều có!

Lâm Thiên Tuyết không thèm để ý Lâm Trạch Đông, nàng đưa mắt đảo qua từng người trong phòng họp, vị ý thâm trường nhàn nhạt nói. Nàng thật sự không muốn làm đến một bước này, bởi dù sao trong người nàng cũng mang huyết mạch Lâm gia. Nếu thật muốn xé rách da mặt, ban đầu nàng đã không lôi Trần Hạo đi đăng ký kết hôn. Nhưng đây là đối phương ép nàng, như đã nói, nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa.- Ngươi...

tiểu yêu tinh, ngươi phản!

Lâm Thanh Nghị mặt tím tái, hắn làm sao có thể nghĩ tới trận hội nghị vốn đùng để kéo Lâm Thiên Tuyết hạ tràng, lại quay ngược đè lên đầu bọn hắn. Không thể không nói, Lâm Thiên Tuyết quả thật vô cùng xảo quyệt. Mới tí tuổi đầu đã mưu mô âm hiểm như vậy, cái này còn để người sống sao.- Đây là hợp đồng chuyển giao cổ phần, các ngươi xem mà ký đi!

Lâm Thiên Tuyết từ trong cặp lấy ra một xấp hồ sơ, phân phát cho từng người. Nàng lúc này đã nắm trong tay quyền chủ động, cho nên sẽ không để bọn họ có cơ hội xoay người.

Ngay trước đó Lâm Thanh Nghị còn hô hào nói tất cả cổ phần đều bị Lâm Trạch Đông thu mua. Có điều, Lâm Thiên Tuyết còn lâu mới tin, cho nên nàng mới đưa cho mỗi người một bản hợp đồng.- Lâm Thiên Tuyết, ngươi đây là muốn độc chiếm Thương Hoa, độc chiếm Lâm gia, ngươi không sợ có lỗi với phụ thân ta sao, không sợ trời đánh sao?

Lâm Trạch Đông mắt như phun lửa nghiến răng nghiến lợi.- Nếu sợ nên là các ngươi, không phải ta!- Nói nhiều vô ích, ký đi, ta còn có việc không nhiều thời gian dây dưa!

Lâm Thiên Tuyết thần tình bất biến, lạnh lùng nói.

Năm đó gia gia giao Thương Hoa cho nàng, chỉ đơn giản là không muốn nàng sống trong nghèo túng. Nhưng thật không ngờ, chỉ vài năm ngắn ngủi Thương Hoa xưa đâu bằng nay. Cho nên Lâm Thiên Tuyết liền không thấy có lỗi chút nào, thậm chí gia gia rất có thể vì nàng mà cảm thấy kiêu ngạo.- Các ngươi ký đi, nhân cơ hội Thương Hoa còn có giá trị cũng nên kiếm một ít tiền!- Một khi phá sản, liền cái rắm cũng không có!

Lâm Trạch Đông sắc mặt âm trầm hướng đám người lớn giọng nói. Ý tứ sâu xa, đáng để người suy ngẫm.Đám người vốn đang do dự, mấy giây về sau hai mắt liền sáng lên. Lâm Thiên Tuyết muốn độc chiếm Thương Hoa, khiến bọn họ vô cùng phẫn nộ. Tuy nhiên, độc chiếm thì thế nào, nàng ta đắc tội chính là Hứa gia, đây chính là tội chết.

Lâm Thiên Tuyết có thể đứng trước mặt bọn họ nhảy nhót, là bởi vì nàng nắm trong tay đại cổ phần Thương Hoa. Nhưng Thương Hoa trong mắt Hứa gia ngay đến một điểm tiền lẻ cũng không bằng, cho nên Thương Hoa sớm muộn cũng bị diệt vong.

Lâm Thiên Tuyết nhướng mày, bất quá rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, nếu đã làm ra quyết định nàng sẽ không hối hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK