Châu Mộc Vân cắn chặt môi, ngại ngùng rụt cổ lại nhưng còn chưa kịp phản ứng thì nam nhân trước mắt đã đưa tay rút chiếc trâm cài trên đầu nàng ra. Mái tóc óng ả như nhung như lụa trong nháy mắt xõa xuống, vì bị nước bắn lên mà dính sát vào cần cổ trắng ngần. Xiêm y đỏ rực bị bàn tay to lớn của Tống Minh Viễn nhẹ nhàng cởi ra, cuối cùng chỉ còn lại một lớp mỏng.
Không khí ái muội khiến đầu óc nàng trống rỗng, toàn thân mềm nhũn chỉ biết tựa sát vào ngực y, gương mặt mình ngày đêm nhung nhớ giờ đây đang ở sát cạnh bên, nói không động lòng chính là nói dối.
Tống Minh Viễn ôm chặt người con gái xinh đẹp vào lòng, cắn nhẹ lên cổ nàng một cái nhưng ngay khi chuẩn bị mất khống chế liền hoàn hồn trở lại, bàn tay đang đặt trên eo nàng khẽ buông ra. Y day day trán, thực sự không hiểu tại sao một người vốn điềm tĩnh như mình lại bị sắc đẹp của một nữ nhân câu hồn đoạt phách.
“Nàng tới đưa trẫm thứ gì vậy?”
Châu Mộc Vân thấy Tống Minh Viễn dừng lại thì có hơi hụt hẫng, vẻ thất vọng thoáng xẹt qua khuôn mặt nhưng rất nhanh liền biến mất, mỉm cười nói với y: “Bệ hạ, thần thiếp nghe Vương gia nói người bị mất ngủ nên sắc cho người ít thuốc.”
“Có đắng không?”
“Có một chút…”
“Trẫm không uống, nàng mang về đi.”
Tống Minh Viễn cau mày, nghe tới thuốc đắng liền thẳng thừng từ chối, vả lại y không phải bị mất ngủ, chỉ là bị những cơn ác mộng liên tục quấy rầy nên mới không ngon giấc như thế.
“Bệ hạ, thực sự không đắng lắm đâu, thức khuya không tốt cho người, việc tắm đêm như vậy nếu kéo dài cũng sẽ có những ảnh hưởng nhất định…”
Khóe môi y nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, cười như không cười sau đó đứng dậy rồi bế thốc nàng lên. Châu Mộc Vân đang được hồ nước ấm bao bọc trong nháy mắt bị bế lên như vậy liền rét run cả người, vô thức co rúm lại như một bé mèo nhỏ.
Mà đặc biệt hơn đó là trên người nàng bây giờ chỉ còn một tấm lụa mỏng màu đỏ, đã thế còn vì bị ướt mà dính chặt vào thân thể, hoàn toàn không che được một chút nào.
“Á!”
Châu Mộc hét lên một tiếng, đang định dùng tay che lại thì trên đỉnh đầu chợt vang lên một giọng nói: “Không cần ngại, tất cả những gì cần thấy trẫm đều đã thấy.”
“…”
Nàng ngại đến mức đỏ bừng mặt, chỉ đành vùi đầu vào ngực Tống Minh Viễn, hai tay ôm cổ y rồi để mặc y bế mình ra ngoài. Một lần nữa Châu Mộc Vân lại bị “ném” lên giường nhưng lần này có vẻ nhẹ nhàng hơn trước, thấy tấm vải cuối cùng chuẩn bị bị lấy đi nàng liền ngoan cố giữ chặt nó.
“Bệ hạ, người…”
Nàng tới đây là để đưa thuốc, không phải là tới thị tẩm!
Dường như đối phương cũng biết nàng đang nghĩ gì nên bật cười, nụ cười ấy đẹp đến mê hoặc lòng người: “Đồ đã ướt, mau buông ra đi, ta sai người chuẩn bị cho nàng bộ khác.”
Châu Mộc Vân tuy không tin vào lời nói này nhưng cũng không thể khăng khăng giữ chặt nó được, ngay khi tấm vải lụa bị rút ra liền lăn một vòng, chui hẳn vào chiếc chăn bông ấm áp. Cũng may Tống Minh Viễn không phải là người nuốt lời, ngay khi cung nữ mang xiêm y khác vào liền đưa cho nàng để thay, còn y cũng sớm đã mặc thường phục vào.
Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, thấy bây giờ đã gần đến giờ Tý liền rót bình thuốc lúc đầu mình mang theo ra chén rồi cung kính đưa nó cho y.
“Bệ hạ, thuốc này có chứa hạt sen và một số thảo dược quý có tác dụng an thần, uống vào người sẽ không mất ngủ nữa.”
“Trẫm không uống.”
Chén thuốc vừa đưa đến gần Tống Minh Viễn đã lập tức ngửi được mùi đắng tỏa ra từ nó, trực tiếp quay đầu đi nhưng cánh tay của nữ nhân vẫn giữ nguyên không dịch chuyển, khăng khăng chờ y uống cho bằng được.
Y thở dài, quyết định không thèm để ý tới nó nữa, nằm xuống giường nhắm mắt lại nhưng bước chân của Châu Mộc Vân vẫn giữ nguyên. Chờ mãi một lúc thấy nàng vẫn bất động Tống Minh Viễn liền tức giận ngồi dậy, cầm phăng chén thuốc lên uống một ngụm cạn sạch nhưng khi uống gần hết liền đứng dậy rồi đặt môi mình lên môi Châu Mộc Vân, truyền hết số thuốc còn lại vào miệng nàng.
“Khụ, khụ!”
Châu Mộc Vân trợn tròn mắt, vị đắng chát chợt chiếm lấy khoang miệng khiến nàng ho sặc sụa, mãi tới khi mặt đỏ bừng mới có thể dừng lại được. Nàng ai oán nhìn kẻ vừa gây nên chuyện này nhưng còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị y kéo xuống giường.
“Á!”
Tống Minh Viễn nở một nụ cười hài lòng, nằm để hẳn lên Châu Mộc Vân sau đó nâng cầm nàng lên: “Sao hả? Có đắng không?”
Bốn chữ “đắng chết đi được” còn chưa kịp thốt ra liền bị Châu Mộc Vân nuốt xuống, quay ngoắt thái độ rồi lắc đầu lia lịa: “Không đắng! Thần thiếp cảm thấy thứ thuốc này rất ngọt.”
“…”
Y buông tiếng thở dài, chỉ có thể mỉm cười một cách bất lực: “Thôi được rồi, ngủ thôi.”
Châu Mộc Vân sững người, còn chưa kịp phản ứng thì ngọn đèn dầu đã bị thổi tắt, thân thể nhỏ bé trong nháy mắt bị nam nhân bên cạnh ôm vào lòng.
“!!!”
Nàng rõ ràng chỉ tới đưa thuốc thôi mà, cớ sao lại bị kẹt ở chỗ này vậy? Nhưng thôi vậy cũng tốt, được ngủ chung với y đâu phải chuyện dễ.
Châu Mộc Vân cắn chặt môi, cố nhịn để không bật cười thành tiếng. Không ngờ hôm nay tới đây lại hời như vậy, nàng còn định sẽ bồi dưỡng tình cảm dần dần nào ngờ mới chỉ gặp có mấy lần Tống Minh Viễn đã dính nàng đến thế, đã vậy khi nãy còn hôn nàng một cái nữa.
Có lẽ ở cả hai kiếp số phận hai người đã định sẵn sẽ gắn liền với nhau, mãi mãi không xa rời được.
Nhưng trái ngược với tâm trạng hào hứng của Châu Mộc Vân thì nét mặt của Tống Minh Viễn lại chẳng mấy vui vẻ, y vòng tay ôm lấy người nàng, mắt hướng về một nơi xa xăm nào đó. Từng khung cảnh trong giấc mộng khi nãy cứ quanh quẩn trong đầu y từ nãy đến bây giờ, không tài nào dứt ra được.
Trước khi Châu Mộc Vân tới đây Tống Minh Viễn đã sớm ngủ được một giấc nhưng rồi ác mộng lại lần nữa xuất hiện khiến y choàng tỉnh, chỉ đành ngâm mình trong hồ nước nóng để bản thân bình tĩnh lại.
Tuy chỉ là một giấc mơ thoáng qua nhưng từng chi tiết ấy Tống Minh Viễn đều nhớ rất rõ, y mơ thấy nàng, mơ thấy nàng đang mặc xiêm y màu hồng nhạt, nhưng tới đêm một hắc y nhân bất ngờ đột nhập vào Họa Nguyệt cung, đâm nàng một nhát khiến máu đỏ chảy ra lấn át cả thứ màu hồng tuyệt đẹp ấy.
Trong mơ y thấy nàng không có sức chống cự, để mặc cho thích khách từng chút từng chút giết chết mình, khung cảnh ấy chân thực đến nỗi trong phút chốc Tống Minh Viễn đã tưởng nó chắc chắn sẽ xảy ra.
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu Tống Minh Viễn mơ thấy nàng, mặc dù không muốn tin nhưng tất cả viễn cảnh trong những giấc mơ ấy sau này đều thành sự thật, không sai dù cho là từng li từng tí. Một người khát máu vô tình như y thật không ngờ được có ngày lại lo lắng cho một nữ nhân đến thế.
Vậy nên khi thấy Cao Lãng vào bảo Châu Mộc Vân đến tìm Tống Minh Viễn đã gật đầu đồng ý. Thấy bóng nàng lấp ló sau tấm bình phong liền cố tịnh lặn xuống nước để dụ nàng xuống. Thấy người con gái máu me đầy mình vừa xuất hiện trong giấc mơ giờ đây đã hiện diện trước mắt liền không nhịn nổi khát khao được ôm hôn nàng.
Cảm giác của Tống Minh Viễn đối với Châu Mộc Vân khác xa với những phi tần khác kể cả Hoàng hậu – như thể hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi vậy.
“Chúng ta… đã từng gặp nhau rồi đúng không?”
Nằm suy nghĩ một hồi y lại vô thức thốt ra lời trong lòng, nào ngờ nữ nhân dưới thân lại khẽ động đậy, cọ cọ đầu mấy cái vào ngực y.
“Bệ hạ, mau ngủ đi… thức khuya không tốt cho sức khỏe…”
Tống Minh Viễn bật cười, quyết định tạm gác lại chuyện này sang một bên sau đó vòng tay ôm chặt lấy eo Châu Mộc Vân, chỉ một lát sau là mắt đã lim dim.
Quả nhiên y không cần thuốc, vì nàng chính là liều thuốc tốt nhất…
Danh Sách Chương: