Thời hiện đại, ngày ba tháng hai năm 2022.
Chờ khi bóng dáng Châu Mộc Vân khuất đi hẳn Tống Minh Viễn mới chậm rãi lấy điện thoại ra gọi Cao Lãng tới, lúc cậu ấy có mặt cũng đã hơn sáu giờ chiều. Anh thở dài, sau khi nhờ đối phương bắt taxi về liền tự mình lấy xe đi khỏi nhà tang lễ.
Chiếc xe màu đen sang trọng bắt đầu lăn bánh, băng băng trên con đường thành phố tấp nập người qua lại, Tống Minh Viễn không về nhà mà đi thẳng tới một nghĩa địa cách đó không xa, trong đầu cũng vì hình ảnh ban nãy mà dâng lên vô vàn các cảm xúc phức tạp.
Anh day trán, đang còn đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man thì ngay lúc này tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên.
“Alo?”
Tống Minh Viễn nghiêng người sang nhìn, vừa nhấc máy thì lọt vào tai lại là tiếng khóc nấc của Trương Mộng Như: “Minh Viễn, không xong… Hức… không xong thật rồi…”
“Chị Như? Bộ lại có chuyện gì xảy ra à?”
“Mộc Vân, em ấy bị tai nạn xe rồi…”
“Két!”
Một âm thanh chói tai vang lên như muốn xé tan không gian náo nhiệt nơi thành thị, Tống Minh Viễn phanh gấp, khiến chiếc xe màu đen dừng ngay lại, gây ra một tình cảnh hết sức hỗn loạn ở phía sau.
“Bíp, bíp, bíp!”
“Đằng trên bị gì vậy? Mau đi đi cho chúng tôi còn đi nữa!”
Anh ngẩn người, run rẩy cầm chắc điện thoại rồi hỏi lại một lần nữa: “Chị đùa đúng không? Tại sao… tại sao lại như thế được?”
Rõ ràng mới khi nãy hai người còn gặp nhau cơ mà?
Trương Mộng Như ở đầu dây bên kia cũng khóc đến khàn cả giọng, ấp a ấp úng mãi vẫn không nói nên lời: “Em có thể tới đây được không? Mộc Vân… con bé bị thương nặng lắm… hức, nhà chị bây giờ lại chẳng còn có ai, Minh Viễn… bác sĩ bảo cơ hội sống sót của em ấy chỉ có mười phần trăm…”
Lời nói này hệt như một cái búa khổng lồ giáng thẳng xuống đầu Tống Minh Viễn, đầu óc anh như trống rỗng, sau khi nhờ Trương Mộng Như gửi địa chỉ liền thẳng thừng cúp máy, quay gấp đầu xe lại rồi phóng nhanh tới bệnh viện kia.
Bàn tay cầm vô lăng của Tống Minh Viễn đã bắt đầu run rẩy, anh cắn chặt môi, dùng sức đạp chân ga nhưng không hề hay biết bản thân mình đã mất kiểm soát, tốc độ trung bình là bốn mươi ki lô mét trên giờ đã bắt đầu tăng lên bảy mươi rồi lại tám mươi.
Tiếng xe cảnh sát chợt vang lên inh ỏi, có tới hai ba chiếc đuổi theo rồi yêu cầu anh dừng lại nhưng Tống Minh Viễn đã chẳng còn biết gì nữa, chỉ một mực muốn tới chỗ Châu Mộc Vân nhưng chính lúc này một chiếc xe tải chở đầy hàng lại băng ra từ ngã tư phía trước, cứ thế đâm sầm xe anh.
“Á á á!”
“Có tai nạn, có tai nạn rồi kìa!”
“Cứu thương, mau gọi xe cứu thương ngay!”
Tống Minh Viễn gục đầu vào vô lăng, thứ chất lỏng màu đỏ thẫm liên tục chảy ra từ đỉnh đầu nhưng miệng anh vẫn luôn lẩm bẩm: “Mộc Vân… Không được, mình phải tới chỗ Mộc Vân…”
***
Khung cảnh trước mắt lại lần nữa tối sầm, lần này thứ hiện ra trong đầu Tống Minh Viễn lại là những ký ức từ hồi học cấp ba cho đến đại học, lần đầu tiên gặp cô, lần đầu tiên làm việc nhóm, rồi lại là lần đầu tiên nói chuyện riêng với nhau.
Khoảng thời gian ấy Tống Minh Viễn là người để ý Châu Mộc Vân trước, lúc nào cũng âm thầm nhìn lén, lúc nào cũng âm thầm giúp đỡ, mãi tới lúc không thể nhịn được nữa mới lấy hết can đảm viết thư để tỏ tình.
“Mộc Vân, tớ thích cậu!”
Châu Mộc Vân nhướng mày, nhìn chằm chằm lá thư màu hồng phấn trên tay đối phương bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cậu là người rừng à, thời đại nào rồi mà còn viết thứ này nữa chứ?”
“Xin… xin lỗi, tại tớ không biết cậu thích quà gì để tặng cả…”
Cô mím môi, cố gắng để không bật cười thành tiếng sau đó vui vẻ hỏi tiếp: “Nhưng sao cậu lại thích tớ, lớp chúng ta nhiều người đẹp như vậy mà?”
Tống Minh Viễn ngập ngừng, không biết diễn tả bằng ngôn từ gì nên mãi một lúc sau mới có thể trả lời được: “Từ lần gặp đầu tiên tớ đã thấy chúng ta rất hợp nhau rồi, giống như có duyên nợ từ kiếp trước.”
“…”
Châu Mộc Vân sững người, tới khi tiêu hóa được câu nói đó liền cười phá lên: “Sến súa quá đi mất.”
Tống Minh Viễn ngại đến mức đỏ bừng mặt, lúng túng định bỏ đi nhưng chưa kịp bước được bước nào thì đã bị cô nắm chặt tay: “Đi thôi!”
“Hả? Đi… đi đâu cơ?”
“Đi hẹn hò chứ gì nữa? Chẳng phải cậu bảo thích tớ à!”
***
Mùa xuân năm 2020.
“Em dọn tới ở chung với anh như vậy không sao thật chứ? Liệu hai bác có ý kiến gì không?”
Châu Mộc Vân bĩu môi, vừa sắp xếp lại đồ đạc vừa trả lời bằng giọng điệu bình thản không chút âu lo: “Cha mẹ em cho rồi, mà anh phải mừng mới đúng chứ sao lại trông lo lắng thế này? Để bạn gái một mình ở nhà thuê anh có yên tâm không, mà trường đại học lại xa quá nên không thể cứ đi đi lại lại như vậy được.”
“Cũng đúng…”
Tống Minh Viễn gật gù, tuy nói vậy nhưng vẫn không khỏi lo lắng vì đây chính là lần đầu tiên anh ở với con gái, cứ nghĩ tới cảnh hai người sinh hoạt chung một ngôi nhà là lại ngại đến mức đỏ bừng mặt.
“Nhà này trông cũng rộng rãi quá nhỉ? Mà sao anh không ở chung với hai bác?”
“Anh không thích bị kiểm soát, mà chỗ này gần công ty nên đi lại cũng tiện.”
Châu Mộc Vân gật đầu, sau khi thu dọn một số đồ đạc cá nhân cần thiết liền đi xung quanh một vòng để ngắm ngôi nhà tương lai mình sẽ ở, tiện thể hỏi thăm luôn một số chuyện.
“Anh không phiền nếu em ở đây chứ, sách vở em nhiều lắm, thỉnh thoảng còn phải đi trực đêm nữa?”
Tống Minh Viễn đã tốt nghiệp đại học và đi làm từ năm ngoái nhưng Châu Mộc Vân vẫn chưa, cô mới chỉ là sinh viên năm thứ năm, nếu muốn ra trường đúng hạn thì còn phải học hơn một năm nữa.
Nhưng anh lại không mấy quan tâm gì đến chuyện này, đi lại xách vali lên tầng giúp cô rồi trả lời: “Yên tâm, anh không phiền.”
Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Nếu thích mua sắm gì thì cứ nói nhé, anh đủ sức nuôi em.”
Châu Mộc Vân cười tủm tỉm, đi lại ôm lấy Tống Minh Viễn từ phía sau rồi thì thầm: “Thế… chúng ta sẽ ngủ một phòng hay hai phòng đây?”
Anh lắp bắp, cơ thể bỗng chốc đứng khựng lại: “Tất… tất nhiên là hai phòng rồi!”
“Anh là con trai mà sao thủ thân như ngọc thế?”
“…”
***
Một tuần sau.
“Em lừa anh!”
“Xin lỗi, em không biết đây là lần đầu của anh. Minh Viễn, mở cửa ra đi mà, cho em xin lỗi!”
“Không biết gì chứ, lần đầu tiên hẹn hò với em anh chỉ mới mười sáu tuổi, trước đó đã làm gì quen ai đâu mà lần đầu với chả lần hai.”
Châu Mộc Vân đứng trước cửa phòng Tống Minh Viễn rồi đập cửa một cách bất lực, hết lời van nài nhưng người đàn ông bên trong lại chẳng có chút phản ứng, đã thế còn lấy gối trên giường quăng liên tục vào tường.
“Em đi đi, anh không muốn gặp em nữa.”
Cô day trán, nghĩ tới cảnh tưởng tối hôm qua lại có chút bất đắc dĩ: “Nhưng em chỉ mua chút bia thôi chứ có làm gì đâu, anh mới là người chui lên giường em trước mà, em không giận thì thôi chứ anh giận làm gì? Minh Viễn à, ra ngoài đi, hôm nay cuối tuần nên em chở anh đi chơi nhé?”
Tống Minh Viễn ở bên trong đã sớm cuộn tròn người trong chiếc chăn bông ấm áp, nghe thấy lời này liền ngại ngùng thò đầu ra: “Em… em biết tửu lượng anh không tốt mà, đã thế còn cố tình mặc bộ váy ngủ đó nữa…”
Châu Mộc Vân chép miệng, thừa biết tính của người này một khi đã giận là nguyên ngày sẽ không ra nên chỉ đành miễn cưỡng rời đi: “Em cũng đâu ngờ, vậy nếu anh không muốn thì em đi chơi một mình vậy, tạm biệt!”
Tống Minh viễn nghe thấy lời này thì có hơi ngờ vực, cứ tưởng cô nói đùa nhưng một phút, hai phút, ba phút rồi lại năm phút trôi qua mà bên ngoài vẫn không có chút tiếng động, đến cả một tiếng lạch cạch cũng không hề nghe thấy.
Anh nhíu mày, cứ tưởng Châu Mộc Vân đang trêu mình nên cảnh giác mở cửa, nào ngờ lúc bước ra lại chỉ thấy duy nhất một mảnh giấy nhỏ dán trên bàn.
“Em đi mua chút sách tiện thể gặp mấy đứa bạn luôn đây, mì tôm đã bóc sẵn nên khi nào anh đói thì nấu nước sôi đổ vào nhé.”
“..."
Danh Sách Chương: