Cái gì đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, dù cho có trốn tránh tới đâu thì tối hôm ấy Châu Mộc Vân vẫn bị Tống Minh Viễn hành cho ra bã, tuy không mệt như hôm qua nhưng cũng đủ tiêu tốn hơn một nửa năng lượng. Ấy vậy nhưng sang hôm sau nàng vẫn quyết định đi ra ngoài để xử lý một số chuyện chứ không thể ở trong cung nghỉ ngơi được nữa.
Bảy ngày không phải là một khoảng thời gian dài nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để hậu cung loạn hết cả lên. Mất đi Châu Mộc Vân, đám phi tần trước giờ luôn ganh ghét nàng đã bắt đầu rục rịch, không chỉ tung tin đồn lung tung đã vậy còn bắt người của nàng về tra tấn.
Châu Mộc Vân chậm rãi quay về Họa Nguyệt cung, sau khi khoác lên mình y phục màu đen liền búi gọn tóc, cố định bằng chiếc trâm cài khi trước Tống Minh Viễn tặng cho mình rồi giắt roi Linh Lung vào ngay bên hông.
“Có tổng cộng bao nhiêu người bị bắt đi?”
Lưu Ngạn Tuyền đứng ở một bên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay lập tức tiến lên bẩm báo: “Năm ngày trước Ngọc Nhi và Tiểu Lục đã bị Hồ tần đưa đi, ba ngày sau đó lại có thêm bốn người bị Lam công tử bắt vào kỹ viện, còn hoàng hậu thì đã lấy của cung chúng ta tổng cộng mười người, năm cung nữ, năm thị vệ.”
“Mấy ngày ta đi muội có luyện tập luyện đầy đủ không hả?”
“Dạ có, tuy chưa thể sánh với tỷ nhưng vẫn đủ để đối phó với đám người kia, lần này muội nhất định sẽ đưa mọi người trở về.”
“Tốt lắm, hãy coi như đây là bài kiểm tra luôn nhé, ta sẽ ở phía sau yểm trợ cho muội.”
“Dạ rõ!”
Châu Mộc Vân nở nụ cười hài lòng, sau khi dẫn thêm khoảng năm thị vệ nữa liền đội chiếc mũ che mặt màu đen vào, tiến thẳng đến chỗ của đám người kia. Nàng đi đôi hài màu đen cao khoảng mười phân, từng bước chân tuy nhẹ nhàng nhưng lại toát ra một cảm giác sang trọng lạ thường, thu hút tất cả ánh mắt của những người xung quanh.
“Người kia là ai vậy? Sao ăn mặc trông lạ thế?”
“Ta cũng không biết nhưng nhìn nữ tử đi bên cạnh có chút quen mắt thì phải, hình như là cung nữ hầu cận của Mộc quý phi nương nương đấy.”
“Này, người mặc hắc phục kia liệu có phải là quý phi không, hình như hôm qua nghe thấy có người bảo cô ấy đã về rồi thì phải?”
“Vị quý phi thất sủng đó à, vậy thì đi theo xem thử đi.”
“Ừm, tò mò quá đi mất.”
Châu Mộc Vân nghe thấy lời thì thầm cách đó không xa ý cười bên khóe môi càng thêm đậm, phất nhẹ chiếc quạt trong tay rồi thong thả bước tiếp. Mà lúc này ở một nơi khác đám phi tần kia vẫn không hay biết gì, bọn chúng ngồi trong sân vườn thưởng trà, nói hết chuyện này đến chuyện khác sau đó lại liên tục sai bảo.
“Này ả tiện nữ kia, ngươi không thấy chỗ này lau chưa sạch à?”
Những cung nữ do đích thân Châu Mộc Vân cứu về khi trước bây giờ lại lần nữa bị đưa tới, không những bị bắt làm các công việc nặng nhọc mà đến những chuyện vô lý nhất cũng bị bắt bẻ cho bằng được.
“Nương nương, chỗ này nô tì đã lau đến lần thứ mười rồi ạ…”
“Ngươi dám cãi lại bổn cung à? To gan!”
Ả phi tần kia gằn giọng, nói xong liền cầm chén trà nóng lên tạt thẳng vào mặt đối phương trong tiếng cười ha hả của những người xung quanh.
“Á!”
“Đáng đời lắm, phải chi chủ nhân của ngươi cũng bị như vậy thì tốt quá rồi.”
“Đúng đấy, bây giờ bệ hạ đã không còn quan tâm đến Chu Thanh Vân nữa nên các ngươi có chết cũng chẳng ai lo đâu.”
Bọn họ vừa nói vừa cười rất vui vẻ, nhưng ngay lúc này một tiếng “vụt” bỗng vang lên, ba chiếc cung tên không biết từ đâu lao tới, xẹt ngang qua bả vai của ả phi tần ban nãy.
“Á á á!”
“Người đâu, có thích khách! Mau bắt bọn chúng lại!”
Đám người đó sợ đến mức chạy toán loạn, đang còn hoang mang không biết chuyện gì thì trước mặt đã xuất hiện một nữ tử với y phục màu đen thần bí, theo sau là năm thị vệ còn bên cạnh là cô gái đang cầm cung tên.
Châu Mộc Vân không nói gì, chỉ đứng im một chỗ rồi ra hiệu cho Lưu Ngạn Tuyền, muội ấy gật đầu, giương cung lên bắn ba phát sau đó lại nhảy thẳng tới, một cước đá bay lũ thị vệ vô dụng đang chạy lại.
Châu Mộc Vân cong môi cười, phất tay cho thuộc hạ của mình tới đưa những người kia về sau đó nhẹ nhàng vén mạng che mặt ra, để lộ đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn hút hồn người khác.
“Lâu lắm mới gặp, Hồ tần, Ngô tần và cả Yên phi nữa.”
Bọn họ đồng loạt ngước lên nhìn, tới khi thấy rõ người vừa lên tiếng vẻ mặt hệt như thấy được quỷ: “Mộc… Mộc quý phi nương nương…”
Châu Mộc Vân không nói gì, chỉ âm thầm quan sát vết thương trên người cung nữ của mình rồi tiến tới, cầm nguyên một bình trà nóng hắt thẳng lên người bọn họ.
“Á á á!”
Mắt thấy lũ người đó định bỏ chạy nàng liền giơ tay, ra hiệu cho thị vệ giữ chặt lại rồi nói: “Ngày mai tới Họa Nguyệt cung một bữa đi, bổn cung sẽ cho các ngươi thử cảm giác bị hành hạ là như thế nào.”
“Nương nương, xin người tha mạng!”
Châu Mộc Vân cười nhạt, không những không thèm để ý mà còn quay sang hỏi Lưu Ngạn Tuyền với giọng điệu hết sức bình thản: “Hôm nay là sinh thần của Lam Khả Yên đúng không?”
“Dạ phải, hiện buổi tiệc đang được tổ chức tại Lam Sơn phủ.”
“Đi thôi, tới đó chơi một lát.”
[…]
Cùng lúc đó, tại Lam Sơn phủ.
Lam Khả Yên khoác lên mình xiêm y màu đỏ lộng lẫy không kém hoàng bào của Trương Mộng Như, nâng chén rượu mừng lên trong lời chúc phúc của những người xung quanh. Bọn họ đều hết lời nịnh nọt ả, thi nhau tán thưởng nhan sắc lẫn tài năng của Lam Khả Yên sau đó lại hỏi dò đến mối quan hệ của ả và Tống Minh Viễn.
“À phải rồi, không biết hôm nay bệ hạ có tới không nhỉ?”
Người phụ nữ đó nhếch mép, ánh mắt không khỏi lộ ra một tia đắc ý: “Tất nhiên là có rồi, hôm trước đi dạo chung đích thân người đã nói hôm nay sẽ tới đây chung vui…”
Một lời này nói ra không những mang hàm ý khoe khoang mà còn khẳng định lại những tin đồn dạo gần đây rằng y đã không còn sủng ái Châu Mộc Vân nữa, cộng với sự mở đường của Trương Mộng Như thì chắc chắn ả sẽ là phi tần đắc sủng tiếp theo.
Lam Khả Yên càng nghĩ càng thấy hưng phấn, đang còn đắm chìm trong lời nịnh nọt của những xung quanh thì bỗng lúc này một âm thanh đổ vỡ lại vang lên. Ả giật mình, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bàn tiệc ở ngay trước mặt đã bị Lưu Ngạn Tuyền hất tung, đi theo sau là năm thị vệ cầm kiếm, đứng sừng sững ở đó như những ngọn núi khổng lồ.
“Các ngươi là ai?”
Trương Mộng Như nghe thấy tiếng động lạ liền chầm chậm đưa mắt nhìn, chỉ nghĩ là có kẻ chán sống nên mới xông vào đây nhưng ngay lúc nhìn rõ khuôn mặt trước mắt cơ thể liền bất động, đôi môi mấp máy tưởng chừng như không thể tin được.
“Ngạn… Ngạn Tuyền?”
Lưu Ngạn Tuyền bày ra vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt liếc ả một cái sau đó thu lại ánh mắt. Vị tiểu thư này cô ấy vẫn nhớ, nhưng nghĩ tới chuyện ngay lúc gia chủ gặp khó khăn nhất người phụ nữ này lại hiên ngang phản bội, lén lút câu dẫn Tống Minh Viễn để rồi có thai, thản nhiên bỏ mặc Châu Mộc Vân là cô ấy vẫn không tài nào tha thứ được.
“Lũ khốn kiếp các người, không biết bổn cung là ai sao mà dám cả gan xông vào đây?”
Lam Khả Yên tức giận đập bàn, ngay lập tức đứng lên để sai người tới tống cổ bọn họ ra ngoài nhưng nào ngờ ngay lúc này một bóng dáng mảnh khảnh lại nhảy từ trên mái nhà xuống, đá thẳng một phát vào lưng ả rồi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế ngay chính giữa.
“Á á á!”
Lam Khả Yên không kịp đề phòng nên cơ thể cứ thế ngã xuống, may mắn thay còn chưa kịp đợi khuôn mặt tiếp đất thì đã có cả chục người chạy ra đỡ.
“Lam phi nương nương, ôi trời, người có sao không?”
“Ngươi là kẻ nào hả? Sao lại dám đẩy ngã muội muội ta?”
Lam Thiên Vỹ ngay lập tức đứng chặn trước mặt muội muội của mình, nghiêm giọng nói mặc dù hai bàn tay đặt bên hông đã bắt đầu run rẩy không ngừng.
Châu Mộc Vân ngồi vắt chéo chân trên ghế, nhẹ nhàng vén tấm mạng ra để lộ khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên thần: “Lâu lắm mới gặp.”
Nàng nhếch mép, nói xong lại gõ gõ vài cái lên tay ghế dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người: “Lam Sơn phủ có buổi tiệc lớn thế này mà không có ai tới mời bổn cung sao? Tôn ti trật tự để đâu hết rồi nhỉ?”
Danh Sách Chương: