Những ngày hôm sau do đang bị thương nên Châu Mộc Vân không phải tập luyện nữa, ngày ngày dạo chơi ở trong cung nhưng sự xuất hiện của Tư Tuệ Nhi đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của nàng lúc bấy giờ. Cô ấy nhí nhảnh, đáng yêu, đã thế còn như biến thành một người hoàn toàn khác, luôn lẽo đẽo theo sau Châu Mộc Vân như một chú mèo nhỏ từ sáng đến tối.
“Tiểu Vân, ta tới thăm cô đây! Cô đã khỏe hơn chưa vậy?”
Ngay khi mặt trời vừa mới ló lên Tư Tuệ Nhi đã hí hửng chạy vọt tới Họa Nguyệt cung, xông thẳng vào tư phòng mặc cho nàng vẫn đang say giấc.
“Cô vẫn còn đang ngủ sao?”
Châu Mộc Vân nghe thấy tiếng động liền nhíu mày, dụi mắt vài cái rồi mơ màng ngồi dậy: “Công chúa điện hạ, cô tới tìm ta sao?”
“Ừm, phủ công chúa chán quá, ta chẳng có ai chơi cùng cả.” Tư Tuệ Nhi nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế ngay đó, say mê ngắm dáng vẻ đang còn ngái ngủ của nàng.
“Cô đợi ta một xíu nhé.”
“Ừm, cứ tự nhiên.”
Châu Mộc Vân mỉm cười, nói xong liền vào một gian phòng khác sau đó thay xiêm y rồi chỉnh trang lại đầu tóc, tới khi thấy bản thân mình ổn hết rồi mới nhẹ nhàng đi ra, bảo Ý Yên chuẩn bị trà lẫn điểm tâm để tiếp đãi công chúa.
“Vết thương của cô đã khỏi chưa, có còn đau ở đâu không?”
“Không có, ta đã khỏe hẳn rồi, mấy vết thương cỏn con này còn không ăn nhằm gì với lúc ta ở trên chiến trường đâu.”
“Công chúa không sao là tốt rồi.”
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay khi thấy xiêm y Tư Tuệ Nhi đang mặc liền đỏ bừng mặt, thứ này còn táo bạo hơn cả xiêm y cô ấy mặc ở yến tiệc hôm qua nữa, nó được xẻ một đường ở đùi và trên ngực, tôn hết lên thân hình đầy đặn của cô ấy.
May mắn thay Tống Minh Viễn đã rời đi từ sáng sớm chứ nàng thật sự không muốn y ngắm nhìn ai ngoài nàng cả.
Mà Tư Tuệ Nhi cũng mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của nữ nhân đối diện đang đặt lên người mình, nhoẻn miệng cười rồi nhoài người qua: “Sao hả? Cô có thích xiêm y ta đang mặc không?”
“Hả? À… thích chứ, công chúa mặc lên rất đẹp.”. Đọc thê???? nhiề???? t????????yện ở ~ T????????????T???? U????e????.Vn ~
“Hì hì, ta cố tình mặc nó đấy, cô thích là được rồi.”
Tư Tuệ Nhi che miệng cười khúc khích, ngồi nói chuyện một hồi lại kéo tay nàng đi ra ngoài: “Cô dẫn ta đi tham quan kinh thành đi, mấy cung nữ kia nhạt nhẽo quá, đi chung với họ chẳng vui gì cả.”
“Được.”
Châu Mộc Vân gật đầu đồng ý, vui vẻ khoác tay cô ấy rời khỏi Họa Nguyệt cung rồi đi ra ngoài, trong ba ngày tới nàng đã dắt Tư Tuệ Nhi đi đủ thứ nơi, giới thiệu cho cô ấy trăm ngàn các loài hoa, loài cây khác nhau trong cung đình.
Tới khi chán rồi lại xuất cung để đi thăm bách tính ngoài kinh thành, mua thêm một vài thứ đồ để sau này công chúa mang về Tư Quốc.
“Oa, mấy món này gọi là gì vậy? Ngon quá đi mất!” Tư Tuệ Nhi háo hức nhìn xung quanh chợ, ngay khi thấy món ngon vật lạ liền chạy nhanh tới để mua.
“Đây là kẹo hồ lô, còn bên kia là kẹo bông, ở nước của cô không có sao?”
“Chắc cũng có nhưng ta chưa được ăn bao giờ, ca ca ta khó tính lắm, toàn bắt ăn mấy thứ sơn hào hải vị thôi nhưng ta đã ngán lắm rồi.”
Tư Tuệ Nhi tò mò cắn một miếng, ngay khi vị ngọt lan ra khắp khoang miệng liền sướng đến mức nhắm tịt mắt lại: “Ưm, ngon quá đi mất!”
“Cô thích là được rồi, đi thôi, ta sẽ dẫn cô đi thử thêm nhiều món ngon nữa.”
Cô ấy vui vẻ khoác tay Châu Mộc Vân đi tham quan khắp nơi, ánh mắt nhìn nàng cũng chứa thêm ba phần si mê bảy phần yêu chiều, cũng đã lâu lắm rồi, ngoài việc đánh đấm ra thì cô ấy không còn có những khoảng thời gian vui như thế này nữa.
“Tiểu Vân à, ngày mai ta phải về Tư Quốc rồi, buồn quá đi mất.” Nói tới đây Tư Tuệ Nhi lại xị mặt, nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt không nỡ.
“Cô thích Tống Tịnh đến vậy à, thế khi nào rảnh cứ tới đây chơi nhé.”
“Ừm, mà cô cũng phải tới Tư Quốc thăm ta đây, ta nhớ cô chết mất thôi.”
“Công chúa điện hạ cứ yên tâm, có dịp Tiểu Vân chắc chắn sẽ ghé qua.”
Tư Tuệ Nhi lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại kéo tay nàng đi về hướng ngược lại: “Thôi chúng ta hồi cung đi, đêm nay nhậu một bữa nhé! Ta có mang rượu ngon từ Tư Quốc tới đây đấy!”
“Được.”
Vừa về tới Họa Nguyệt cung cô ấy đã sai cung nữ của mình mang tới hai bình rượu, cho tất cả các cung nhân lui ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại, vui vẻ ngồi bên cạnh Châu Mộc Vân.
“Ta rót rượu cho cô nhé?”
“Ôi không cần đâu, công chúa không cần phải làm vậy, để tự ta rót là được rồi.”
Nàng xua tay, trong phút chốc cảm thấy không gian bây giờ có hơi kỳ lạ.
Tư Tuệ Nhi ngồi đối diện ngay khi uống cạn ly rượu trên tay liền ngước mặt lên trời, thẫn thờ mất một lúc lại rót rượu cho nàng.
“Tiểu Vân, cô uống nhiều vào, đây là rượu quý, rất tốt cho sức khỏe.”
Châu Mộc Vân nở một nụ cười gượng gạo, tuy biết tửu lượng mình không tốt cho lắm nhưng nếu công chúa đã mở lời thì chẳng thể từ chối, chỉ đành cắn răng rồi đưa lên nhấp một ngụm.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, bộc bạch hết cho đối phương mà chẳng chút đề phòng.
“Tiểu Vân, sống ở nơi này cô có thấy thoải mái không?”
Châu Mộc Vân lúc này đã ngà ngà say, “ưm” một tiếng rồi chậm rãi trả lời: “Một chút thôi, có đôi khi ta vẫn cảm thấy rất bí bạch…”
Tư Tuệ Nhi nghe thế liền nhíu mày, lo lắng nắm lấy bàn tay nàng: “Thật sao? Tên Hoàng đế kia có bắt nạt cô không? Cả những phi tần khác nữa?”
Châu Mộc Vân lắc đầu một cách ngây ngô, chỉ mới ba ly rượu thôi đã hoàn toàn mất đi ý thức, nói mà chẳng cần suy nghĩ gì: “Tất nhiên là có rồi, bệ hạ “ngược đãi” ta, Lam phi cũng năm lần bảy lượt gây sự với ta, đúng thật là tức chết đi được…”
Những lời này Châu Mộc Vân đã giấu kín trong lòng từ lâu, nàng vẫn còn nhớ rất rõ mấy lần Tống Minh Viễn gây khó dễ cho mình nhưng bây giờ chẳng còn giận y nữa, ấy vậy mà hai chữ “ngược đãi” rơi vào tai Tư Tuệ Nhi đã mang một ý tứ khác hẳn với cách nàng nghĩ.
“Sao cơ? Thật như vậy à?”
Cô ấy trợn tròn mắt, hốt hoảng nắm lấy tay nàng, ngay sau đó ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo hẳn đi: “Quả nhiên là như vậy, ta cũng nghe mọi người nói trước giờ bệ hạ không gần nữ sắc, sủng ái cô chắc chắn là có ý đồ rồi. Tiểu Vân, cô có muốn theo ta về Tư Quốc không?”
Châu Mộc Vân chống cằm, đến bây giờ đã không còn kiểm soát được lời nói và suy nghĩ của mình nữa, nghe đến đây lại vô thức gật đầu: “Muốn… Ta muốn…”
Công chúa nở một nụ cười hài lòng, vui vẻ rót thêm một ly rượu đưa tới cho nàng, mà ngay khi uống xong Châu Mộc Vân lại như một con rối đứt dây, trực tiếp ngã xuống như cây cỏ lau trong gió.
Tư Tuệ Nhi vội vàng chạy tới đỡ lấy sau đó lại vuốt ve khuôn mặt nàng, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia thỏa mãn: “Tiểu Vân, cô cứ yên tâm, từ giờ bổn công chúa sẽ bảo vệ cho cô…”
Danh Sách Chương: