Châu Mộc Vân dựa theo những kí ức có được đi ngược lên núi Đại Sơn, tới ngôi làng “mình” từng sinh sống, bên trong đó nồng nặc mùi cây thuốc với những làn khói dày đặc mà tưởng chừng như vô cùng quen thuộc. Nàng nhíu mày, vừa bước vào thì ngay đối diện đó đã có một cô nương cỡ mười sáu mười bảy tuổi chạy tới, bổ nhào lên người nàng.
“Mộc Vân tỷ tỷ! Tỷ về rồi!”
Ngay lập tức một cái tên Ý Yên xuất hiện trong đầu Châu Mộc Vân, đây chính là tiểu sư muội thân thiết với nàng nhất ở nơi này, chắc hẳn mấy ngày vừa rồi không thấy nàng đâu muội ấy cũng lo lắng lắm. Mà nghe thấy tiếng động đó một cô nương khác cũng đi ra, thấy nàng thì thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Vân, mấy ngày vừa rồi muội đi đâu vậy?”
“Hả? À không có gì, muội phát hiện dưới chân núi có một loại cây lạ nên xuống đó tìm nó vài ngày, quên mất phải về báo cho tỷ một tiếng…”
Châu Mộc Vân ở kiếp này cũng hay đi lang bạt mấy ngày trời như vậy nên nàng mới dám nói thế, tránh cho tỷ ấy lo lắng. Quả nhiên Thanh Nhàn nghe xong cũng không nghĩ gì nhiều, dặn dò nàng vài thứ rồi rời đi. Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, do thân thể còn chưa hồi phục được hết nên sau khi ăn uống xong liền về căn nhà nhỏ để nghỉ ngơi.
Đến chiều nàng lại đeo giỏ tre lên lưng rồi tiếp tục đi tìm cây thuốc, tiện thể xem mấy thứ cây này có tác dụng gì nhưng trong vô thức lại đi xuống tới tận chân núi. Châu Mộc Vân sững người, nhất thời nhớ tới khuôn mặt của nam nhân đã cứu mình hôm nọ.
“Minh Viễn…”
Y rất giống chàng nhưng lại không phải, ấy thế mà chẳng hiểu sao một cảm giác kì lạ cứ thôi thúc nàng hãy đến tìm y. Châu Mộc Vân siết chặt tay, quyết định men theo con đường khi trước để đến căn nhà đó, biết là tự mình dối lòng nhưng nàng thực sự rất nhớ Tống Minh Viễn, có lẽ nếu gặp người đó thì nỗi nhớ này sẽ vơi bớt đi phần nào.
Nhưng trái với ngược với những mong mỏi của nàng thì khi đến nơi đã không còn thấy người đâu nữa. Căn nhà nhỏ hoàn toàn im ắng, đến cả đống củi ban sáng còn thấy bây giờ đã mất tích không dấu vết.
“Hưng Kiệt đại nhân, huynh có đó không?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, chậm rãi bước vào nhưng hỏi xong lại chẳng được đáp lại, có lẽ y đã đi rồi, ngay lúc nàng vừa thở dài thất vọng thì bỗng có tiếng lạch cạch phát ra từ bên ngoài, ngay sau đó một giọng nói ồm ồm cũng vang lên.
“Cô nương này đến tìm ai vậy?”
Nàng quay phắt người lại thì thấy ngay một ông lão trông có vẻ khá già đang đứng trước mặt, tay chống gậy, mắt trắng dã, y phục luộm thuộm đã thế người còn bốc ra một mùi hôi rất kinh khủng.
Nhưng theo phép lịch sự Châu Mộc Vân vẫn nhẹ nhàng đáp lại: “Căn nhà này có người sinh sống không ông?”
Ông ấy lắc đầu, giọng nói trầm khàn thật khiến người khác phải khiếp sợ: “Căn nhà này đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi…”
Nàng sững người, còn chưa kịp hỏi cho rõ thì lão đã nói tiếp: “Nếu muốn biết hãy vào cung, nơi đó sẽ cho ngươi tất cả những thứ ngươi cần.”
Dứt lời, ông lão liền quay người bỏ đi, chỉ trong chốc lát đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Châu Mộc Vân ôm một bụng nghi hoặc quay trở về làng, vô vàn câu hỏi cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nàng lắc đầu, vốn định không để ý tới nó và xem đây là một giấc mơ nhưng đến tối chuyện kì lạ lại lần nữa xảy ra. Khi ngủ một giọng nói trầm khàn cứ liên tục văng vẳng bên tai nàng.
“Tiến cung đi… cô nương trẻ…”
“Tiến cung đi…”
“Tiến cung…”
“Á!”
Châu Mộc Vân sợ hãi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, âm thanh cũng vì thế mà không còn nữa. Nàng thở hồng hộc, lúc này mới phát hiện trán mình đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tại sao có một giọng nói bảo mình tiến cung vậy?”
Nàng day day trán, còn chưa kịp nằm xuống giường thì lần này giọng nói của mẹ lại vang lên trong đầu.
“Tiểu Vân, hoàng cung là nơi duy nhất rửa được nỗi oan cho cha con…”
Châu Mộc Vân sững người, lúc này mới chợt nhớ ra đó chính là câu mẹ nàng nói trước khi nàng được đưa đi, nhưng sao lại nhớ lại vào lúc này cơ chứ?
Nhớ đến câu nói của ông lão hồi chiều nàng lại càng nghi ngờ hơn, liên hệ với những chuyện kì lạ mình gặp phải vào lúc này càng trở nên hoảng sợ. Nàng đột nhiên xuyên không về thời cổ đại, sống lại ở một kiếp khác đã thế còn gặp một người y đúc Tống Minh Viễn.
Liệu đây có phải là một sự trùng hợp không?
Mà nếu làm theo như giọng nói trong giấc mơ thì bằng cách nào đây? Vào cung đâu phải là một chuyện dễ.
Nhưng ngay lúc đó một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Châu Mộc Vân: “A! Đúng rồi! Vẫn còn một cách khác!”
***
Sáng hôm sau, ngay khi mặt trời với ló dạng trên đỉnh núi Đại Sơn thì ở một ngôi nhà nhỏ nơi cuối làng đã vang lên tiếng cãi vã.
“Muội đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Mau vào nhà ngay cho tỷ!”
“Thanh Nhàn tỷ tỷ, muội đã quyết định rồi, muội sẽ tham gia tuyển tú để vào cung!”
Tuyển tú chính là đợt tuyển chọn các thiếu nữ chưa chồng của triều đình, không chỉ tuyển phi tần cho vua mà còn phục vụ các thành viên hoàng thất chọn thê, thiếp, yêu cầu mọi cô gái có huyết thống thuần khiết con nhà quan viên phải tham gia.
Châu Mộc Vân không có mơ tưởng làm phi tần của vua mà chỉ ước có một chốn dung thân để làm rõ cái chết của cha và cả những chuyện xảy ra gần đây nên mới làm như vậy, muốn đường đường chính chính vào cung thì đây chính là cách duy nhất.
Nhưng rất nhanh lời nói của nàng đã bị Thanh Nhàn phản đối: “Muội có điên không? Cha mẹ muội hi sinh cả tính mạng để đưa muội tránh xa chốn hoàng cung mà bây giờ muội lại muốn vào đó à?”
Châu Mộc Vân thoáng sững người, nhưng ngay sau đó lời nói này lại làm nàng càng trở nên kiên định hơn: “Muội phải tới đấy để rửa oan cho cha.”
Cha nàng vì bị oan mà chết đã thế còn phải chịu án tru di tam tộc, thân là người sống sót cuối cùng trong dòng họ Châu Mộc Vân phải có trách nhiệm rửa mối nhục này, báo thù cho cha mẹ, vả lại nếu như kiếp này giống kiếp trước thật thì khi làm sáng tỏ mọi chuyện nàng cũng sẽ giải mã được án oan ở thời hiện đại.
Nhưng sự thật nào có dễ dàng như vậy, Thanh Nhàn đứng đối diện nghe thấy thế liền tức đến mức nắm chặt tay, ngay sau đó liền giáng lên mặt nàng một bạt tai.
“Bép!”
Tiếng tát thanh thúy vang lên khiến Ý Yên đứng ngay sau đó sợ đến mức rụt cổ lại, còn Châu Mộc Vân thì nghiêng mặt hẳn về một bên, may thay bây giờ đang là sáng sớm chứ nếu không e là sẽ kinh động đến cả làng.
“Muội nghĩ muội sẽ tới đó được sao? Thân là tội đồ lại cả gan bước vào hoàng cung, lỡ như để lộ thân phận thì…”
Thanh Nhàn nói tới đây liền im bặt, hoàn toàn không tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy sẽ ra sao, vả lại không phải ai cũng có thể thành tú nữ được, bất kì một cuộc tuyển tú nào cũng đều có những quy định riêng, kẻ nào trốn tránh không tham gia hoặc cố tình lách luật chắc chắn sẽ không toàn thây.
Nhưng một khi quyết định thì nàng chắc chắn cũng đã có sự chuẩn bị trước, Châu Mộc Vân ôm má, không một lời trách móc mà chỉ nhẹ nhàng cúi đầu tạ lỗi: “Muội xin lỗi, ơn cứu mạng của tỷ muội nhất định sẽ đền đáp nhưng bây giờ muội phải đi…”
Thanh Nhàn biết dù mình có nói tới đâu cũng sẽ không khuyên được người này nên chỉ đành phất tay: “Thôi được rồi, muội muốn làm gì thì làm đi…”
Dứt lời, cô ấy liền quay người bỏ đi.
Nàng thở dài, sợ rằng chờ đến sáng thấy mọi người trong làng lại không nỡ rời đi nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc, mang theo một vài bộ y phục gói vào một chiếc khăn rồi cầm nó lên, nhẹ nhàng đeo lên vai.
Châu Mộc Vân quay người nhìn lại nơi mình từng gắn bó suốt nhiều tháng trời mất một lúc mới chậm rãi cất bước, nàng nhẹ nhàng men theo con đường quen thuộc xuống chân núi, nhưng nào ngờ gần một khắc sau giọng nói quen thuộc lại vang lên ngay sau lưng: “Mộc Vân tỷ tỷ! Đợi muội với!”
Châu Mộc Vân kinh ngạc quay lại nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt hớt ha hớt hải của Ý Yên cùng với bịch đồ to đùng bên tay muội ấy: “Sao muội lại theo ta?”
Ý Yên vừa xuống tới chỗ nàng đã dừng lại rồi thở hồng hộc, khuôn mặt đến giờ vẫn còn đỏ bừng vì mệt: “Thanh Nhàn tỷ tỷ bảo muội đi theo tỷ, tỷ ấy đưa tỷ cái này nè.”
Muội ấy nói xong liền móc từ trong y phục màu xanh sẫm của mình ra một chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi, gói gọn trong chiếc lá khá to. Châu Mộc Vân cảm động cầm lấy nó, khóe mắt chợt ửng đỏ.
“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi!”
Nàng nhoẻn miệng cười, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi khoác vai Ý Yên, vừa đi vừa ngâm nga vài câu hát. Nàng thật sự rất mong chờ khoảnh khắc được tiến vào hoàng cung một lần nữa, lỡ như nơi đó sẽ gặp được Hưng Kiệt – ân nhân đã cứu mình khi trước.
Vì biết đâu y lại là Tống Minh Viễn ở kiếp này…
***
Để có thể tham gia tuyển tú Châu Mộc Vân cần một thân phận hoàn toàn mới, mà vừa hay dựa theo trí nhớ ở kiếp này nàng biết một người có thể đáp ứng được đó chính là Chu Thanh Vân – con gái của Đại lý tự khanh có tướng mạo tương tự nàng.
Nếu nhớ không nhầm thì cô nương ấy đang qua lại với một tên tiểu thương cùng làng hơn hai năm, đợt tuyển tú này Chu Thanh Vân cũng là một trong số các tú nữ nhưng với tình cảm gắn bó như vậy thì chắc chắn cô ấy sẽ cự tuyệt, nàng chỉ cần đánh vào điểm yếu đó và tráo đổi thân phận với nhau là được.
Nhưng chuyện đại sự không thể hấp tấp, Châu Mộc Vân và Ý Yên giả trang thành người ở đó rồi dừng chân khoảng hai ngày để quan sát, quả nhiên nghe ra rất nhiều điều có ích. Chu Thanh Vân một mực cự tuyệt tham gia nhưng lại bị cha mẹ mình cưỡng ép, đến cuối cùng cũng chỉ đành nói lời từ biệt với người tình để ra đi.
Trước một ngày lên đường Châu Mộc Vân đã chờ sẵn, ngay khi rạng sáng liền canh lúc Chu Thanh Vân ra khỏi nhà rồi bịt miệng cô ấy, đưa tới một bụi cây vắng người cách đó không xa.
“Á! Ưm… mau thả ta ra…”
“Suỵt! Cô nương, ta có thể giúp cô.”
Danh Sách Chương: