Mục lục
Tầm Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đi tới một chỗ ngã ba, cũng không có để ý gì nhiều mà rẽ phải, lại đi trước vài bước.

“Tạm thời không nói đến Hắc Diệp Phong nữa, hai người chúng ta nên như thế nào đi ra nơi này?” Doãn Nguyệt chấn chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói.

Bởi vì nàng cảm giác được, bọn họ giống như càng đi càng xa.

Yến Thanh cũng không đùa giỡn mà đưa ánh mắt nhìn xung quanh, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

“Doãn Nguyệt, ngươi có phát hiện hay không, nơi này giống như chúng ta đã từng đi qua một lần!”

Sắc mặt Doãn Nguyệt cũng khó coi, bổ sung thêm:

“Không chỉ là nơi này, mà tất cả con đường chúng ta đi qua từ nãy đến giờ, ta đều có cảm giác đã qua rất nhiều lần. Khung cảnh giống nhau, vị trí của thực vật cũng tương đồng!”

Yến Thanh ánh mắt sắc bén lên, nhìn xung quanh một hồi, không xác định nói:

“Ta nghi ngờ… Chúng ta nãy giờ đều là tại chỗ đảo quanh!”

Doãn Nguyệt nhíu mày, trong mắt có cái gì đó dâng lên, bất an hỏi:

“Ý của ngươi là…?”

Yến Thanh phiền muộn vỗ vỗ trán:

“Ta cũng không dám xác định, nhưng có khả năng, chúng ta đã rơi vào mê trận…”

Thần sắc Doãn Nguyệt hơi trầm xuống, hỏi:

“Nếu là mê trận, chúng ta đi ra bằng cách nào?”

Yến Thanh cũng lắc đầu, nhún vai:

“Cái này ta thật không biết… ta không có nghiên cứu qua trận pháp!” Nàng sở dĩ nghi hoặc nơi này có mê trận là bởi vì từng nghe bà bà nói qua tình huống tương tự.

Doãn Nguyệt nhíu mày khó coi, bởi vì nàng đến trận pháp là cái gì cũng không biết được, hoàn toàn dốt đặc cán mai.

Đúng lúc này, Hắc Diệp Phong ong hoàng bỗng nhiên từ tay áo bay ra, bay đến trung gian hai người, thân mình hơi gật gù, lắc lư qua lại:

“Ngươi muốn nói cái gì?” Yến Thanh cảm thấy kì lạ, bèn hỏi

Ong hoàng không thể nói tiếng người, chỉ có thể ríu rít không ngừng, thân hình lắc lắc liên tục. Yến Thanh chăm chú nhìn một hồi, sau đó tỏ vẻ nàng không hiểu nó đang nói cái gì.

“Có khi nào… nó biết cách đi ra nơi này?” Doãn Nguyệt nhìn ong hoàng một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, không dám xác định hỏi.

Mà nàng vừa hỏi xong, Ong hoàng hơi nhìn nàng một cái, bay lên rồi hạ xuống càng thêm kịch liệt, tựa như nhận đồng ý kiến.

Hai người nhìn nhau.

Yến Thanh sờ cằm, ánh mắt bỗng dưng sáng lên:

“Ta làm sao lại không nghĩ ra chứ! Tiểu ong hoàng vốn dĩ chính là làm tổ trên đại thụ gần chỗ Tiểu Thần Thần, nó khẳng định biết đường ra, định mang theo chúng ta ra ngoài!”

Tiểu Ong hoàng tựa như nghe hiểu lời nàng nói, thân mình bay về phía trước vài chục mét, còn quay đầu lại thúc giục bọn họ.

Doãn Nguyệt, Yến Thanh chạy theo nó đi!

Tịch Thần một mình một người cứ đi về phía trước, phía sau đi theo u linh Tiểu Hắc, cảnh vật xung quanh chầm chậm lùi lại, con đường phía trước thì lại mịt mờ hư vô.

Bây giờ Tịch Thần mới rõ ràng cảm nhận được, mặc dù nơi này có rất nhiều hoa hoa thảo thảo, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được bồng bột sinh cơ.

Quá kì quái!

Trùng trùng điệp điệp cây cối chất chồng lên nhau, nhưng lại ngay ngắn gọn ghẽ mà nằm ở hai bên vệ đường. Cả con đường đều là như thế, xa xăm đằng đẵng, mang theo hơi thở của năm tháng tĩnh lặng, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống nhau như đúc.

Sột soạt! Sột soạt!

Bỗng nhiên, Tịch Thần nghe được phía trước truyền đến một tiếng động rất nhỏ, nàng dừng lại bước chân, tinh thần lực cẩn thận đi cảm nhận, lại phát hiện chỉ là có rất nhiều con tiểu bạch thử đang gặm nhắm cái gì đó.

Lộc cộc!

Tịch Thần nâng bước chân đi tới, cố tình để lộ ra âm thanh, tiểu bạch thử ánh mắt dâng lên cảnh giác, sau đó thân hình nhoáng lên chui vào bụi cỏ phía sau.

Nàng ngồi xổm xuống quan sát, trong lùm cỏ thình lình hiện ra một bộ xương cốt, màu trắng cùng màu xanh hình thành tiên minh đối lập.

Tịch Thần đánh giá khối xương cốt này hẳn là đã chết rất lâu, nhiều chỗ đã hóa thành tro rớt xuống phía dưới, mà tất cả đồ vật của người này, hẳn là bị tiểu bạch thử gặm nhắm đến sạch sẽ.

Nhìn bề ngoài xương cốt tới xem, hẳn là không có bị thương tích gì, nguyên nhân chỉ là chết dần chết mòn, nơi này còn tàn lưu một sợi ý niệm thống khổ tuyệt vọng cùng không cam lòng.

Ánh mắt Tiểu Hắc nhảy lên một ngọn lửa, linh hồn lực hóa thành một sợi dây thừng đem linh hồn còn tàn lưu bắt trói lại, sau đó đứng sang một bên đem nó cắn nuốt luyện hóa.

Tịch Thần hơi thở dài một hơi. Xem ra, nàng vẫn là có chút đại ý!

Nàng cứ ngỡ rằng nơi này có nhiều dược thảo như vậy, hẳn là thế ngoại đào nguyên, không có gì nguy hiểm.

Mà quên mất, nơi này vẫn là một trong những khu vực của Địa Hoang Chiến Trường. Nó vẫn sẽ có nguy cơ trùng trùng.

Giống như hiện tại, tình huống nơi này cũng quá mức quỷ dị!

Tịch Thần rốt cuộc phát hiện được không thích hợp, nàng nhắm mắt lại đem tinh thần lực dàn trải ra bên ngoài, hướng khắp nơi tra xét.

Trong óc có vài bức hình truyền lại, tinh thần lực giống như là vệ tinh ở trên cao ba trăm sáu mươi độ không góc chết thu vào.

Nàng thấy được mặt đất rộng lớn, khắp nơi đều là hoàn cảnh giống nhau, thấy được hai người Doãn Nguyệt, Yến Thanh đi trên một con đường thập phần xa lạ. Mà nơi nàng đã hái thảo dược, lúc này lục tục xuất hiện rất nhiều người. Chính là đám lính đánh thuê kia cùng với người của Lâm gia.

Chính là, hoàn cảnh khắp nơi đều giống nhau, y hệt như một mê cung trận địa. Mặc dù tinh thần lực của nàng mênh mông, cũng không có khả năng dàn trải ra hết địa vực của nơi này.

Nói thật, Tịch Thần còn là lần đầu tiên gặp trường hợp như thế này, nàng khẽ chau mày lại.

Sau đó Tịch Thần đem một phần tinh thần lực thu về, dựa theo tinh thần lực còn lại chỉ dẫn, nàng quyết định đi trước cùng hai người Doãn Nguyệt, Yến Thanh hội hợp.

Ai biết được, nàng vừa mới xoay người, lông tơ phía sau đột nhiên dựng đứng, cảm nhận được một chút rùng mình.

Một cỗ cuồng phong ập vào tới, trong ánh mắt Tịch Thần thoáng co rụt lại, nàng không kịp nghĩ gì nhiều, dựa vào bản năng của thân thể mà lăn sang bên cạnh.

Oành!

Trước mắt có cái gì đó lướt qua, Tịch Thần chưa kịp nhìn rõ là cái gì đang công kích mình thì thấy cách đó không xa, mặt đất bị chẻ ra làm hai, cát bụi bay lên mờ mịt.

Tịch Thần âm thầm hít sâu một hơi. Đem tinh thần lực nhanh chóng tản ra, nhưng không có bắt được bất kỳ thân ảnh nào.

Kỳ quái!

Trong lòng cảnh linh báo động, Tịch Thần đem tay phải đập xuống đất chống người nhảy dựng lên, thuấn phát phong hệ ma pháp chạy ra nơi khác.

Mà chỗ nàng vừa nằm cũng nháy mắt nổ tung. Nếu nàng không chạy nhanh, có thể đã bị nổ cho thương tích đầy mình.

“Tiểu Hắc, giúp ta xem người ở nơi nào?”

Tịch Thần gọi lên Tiểu Hắc, nếu ngay cả tinh thần lực cũng không phát hiện được, vậy chỉ có hai khả năng: người kia không có tu luyện qua tinh thần lực, hay hoặc là có bảo vật che dấu hơi thở.

Hy vọng tiểu Hắc có thể tìm được, rốt cuộc nếu là người thì đều sẽ có bản mạng linh hồn, mà tiểu Hắc là linh hồn trạng thái, giỏi nhất cảm ứng chính là lực lượng linh hồn.

Tiểu Hắc liếm liếm khóe môi, hỏa diễm nhảy lên trong ánh mắt, trường thương màu bạc huyễn hóa xuất hiện trên tay, hắn hơi hơi cảm nhận sau đó vụt một tiếng nhảy lên, hướng một chỗ góc khuất gần đó chạy tới, đem mũi thương đâm ra.

Bởi vì trạng thái hiện tại của tiểu Hắc là ẩn thân, chỉ có Tịch Thần thông qua khế ước lực mới thấy được, cho nên Tiểu Hắc không thể phát động thực chất công kích, hắn làm hành động này, chỉ nhằm tỏa định vị trí của kẻ kia báo cho Tịch Thần mà thôi.

Ánh mắt híp lại, sâu trong đáy mắt Tịch Thần xẹt qua một mạt sát khí ngưng thành thực chất. Ma pháp trượng biến ảo ở trên tay.

Khóe miệng nàng lướt qua chú ngữ, một cột hỏa diễm mang hơi thở hủy thiên diệt địa hướng góc khuất phóng tới, Tịch Thần lại lấy ra vô số ma pháp quyển trục mà nàng chế tạo trong thời gian này , đưa vào tinh thần lực đem nó quăng đi.

Oành! Đùng! Răng rắc!

Hỏa diễm, lôi điện, băng trùy,... vài cuốn ma pháp quyển trục bị phát động nháy mắt nổ tung, đem góc khuất kia nổ thành một đống phế tích. Hỏa lực nháy mắt chiếu sáng cả một vùng trời, trong không khí dâng lên một cỗ hương vị đốt trọi.

Đợi cho công kích tan đi, Tiểu Hắc trở về sau lưng Tịch Thần, lắc lắc đầu ý bảo người đã chạy rồi.

Tịch Thần rũ mắt suy nghĩ sâu xa, công kích chồng chất như vậy mà người kia còn có thể chạy ra, chứng tỏ thực lực của hắn không tầm thường.

Nàng tới gần bên hố phế tích kia, hố bị nổ ra hai mét, vô số dược liệu bị đốt trọi và chôn vùi, nhưng nàng không rảnh quan tâm tới những thứ đó.

Nàng ngửi được một mùi máu tươi gay mũi và phát hiện trong hố rơi xuống một mảnh vải màu đen. Tịch Thần đem nó cầm lên ngắm nghía, bên trên có in hoa văn làm nàng cảm thấy cực kỳ quen thuộc, giống như nàng từng ở nơi nào gặp qua.

Tịch Thần đem nó thu lên, ánh mắt chăm chú nhìn cái hố trước mặt.

Người kia hẳn là đã bị thương, hơn nữa vết thương không nhẹ!

Chỉ là đối với nàng có sát khí nùng liệt như thế. Rốt cuộc là ai muốn giết nàng?

Giống như là có một con rắn độc ở trong tối nhòm ngó, canh chừng ngươi, chỉ chờ sơ hở là có thể nhảy ra tới cắn ngươi một ngụm.

Mà hai mắt của ngươi bị bôi đen, hoàn toàn không biết con rắn kia là ai, đến từ đâu, động cơ là gì?

Cái cảm giác này, khiến Tịch Thần cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất cùng khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK