Mục lục
Tầm Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỳ Tiểu Nhã tắm gió bụi phong trần về đến nhà thì trời đã sụp chiều, đáng lẽ hắn có thể về sớm hơn nhưng lo lắng tâm tình bất an của mình sẽ bị nhìn thấu, nên hắn loanh quanh vài vòng ở Liên Minh xem các loại nhiệm vụ rồi mới trở về, tay xách nách mang rất nhiều bao túi chứa nguyên liệu nấu ăn trong đó. Trong lòng hắn nghĩ muội muội còn đang giận mình nên nàng sẽ không nấu đâu, nên hắn phải tự túc thôi.

Ai mà ngờ tới, hắn chỉ mới bước vào sân thôi mà đã ngửi được một mùi thơm lừng bay ra, sau đó là tiểu cô nương mặc váy hồng phóng vọt đến bên hắn, kéo tay hắn rồi vội buông ra, bĩu môi chê cười:

“Ca ca! Huynh đi đâu mà về trễ vậy? Người ngợm còn lôi thôi lếch thếch, hôi hám chết đi được. Mau! Mau đi tắm đi rồi ra ăn cơm. Muội và Tịch tỷ tỷ đã đợi huynh lâu lắm rồi đấy!”

Kỳ Văn Thư trợn trừng mắt, kinh ngạc nhìn cô muội muội thân thiết nhà mình, dáng vẻ không thể tin tưởng.

Cái đệch... mặt trời hôm nay mọc đằng tây à? Muội muội của hắn sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được? Hắn mới ra ngoài có hơn nửa ngày thôi, rốt cuộc động lực nào đã khiến tiểu Nhã hồi tâm chuyển ý?

Hay là, Tịch Thần đã đồng ý với yêu cầu của tiểu Nhã?

Kỳ Văn Thư híp mắt suy nghĩ, trong lòng nổi lên ngờ vực, nhưng hắn lại không hỏi trực tiếp Kỳ Tiểu Nhã mà đi thay y phục trước, chuyện này tạm gác sang một bên rồi lát nữa hỏi Tịch Thần.

Trên bàn ăn đã dọn sẵn nhiều món với màu sắc đẹp đẽ khác nhau, chỉ cần nhìn vào là có thể khơi gợi con sâu mập mạp trong bụng của người nhìn, khiến cho người ta quyết tâm chén sạch sẽ nó mới thôi.

Kỳ Văn Thư thay một bộ y phục mặc ở nhà, bước vào thì đã thấy hai người thiếu nữ ngồi bên cạnh nhau, chau đầu ghé tai trò chuyện rất vui vẻ, điều này làm cho sự nghi ngờ trong lòng hắn càng thêm nồng đậm. Chắc chắn hai người này có bí mật gì đó đang giấu hắn.

Kỳ Tiểu Nhã thấy Kỳ Văn Thư vào rồi thì nhanh chóng ngồi thẳng lưng lên, ánh mắt lóe qua một tia chột dạ nhưng nhanh chóng thay thế bởi sự nịnh nọt, nàng gắp một cái đùi gà để vào chén trước mặt của hắn rồi cười nói:

“Ca ca, ăn đùi gà đi này. Ngày hôm qua là muội không hiểu chuyện mới giận dỗi vô cớ. Nhưng sau một đêm thì muội đã nghĩ thông rồi, có một số chuyện thật là không thể cưỡng cầu được. Đúng không, Tịch tỷ tỷ?”

Kỳ Tiểu Nhã quay ngoắt sang Tịch Thần, vừa nháy mắt vừa hỏi, trao đổi một ánh mắt hàm ý mà chỉ hai nữ nhân mới hiểu được.

Tay cầm đũa của Tịch Thần hơi khựng lại, suýt nữa thì bật ngón tay cái cho cô nàng diễn sâu này rồi. Nàng ngửa đầu lên, thấy Kỳ Văn Thư cũng đang dùng ánh mắt nghiêm túc ngó mình thì nàng bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói:

“Lúc sáng ta đã khuyên muội muội của ngươi rồi. Hôm qua ta xác thật là nhìn nhầm, có lẽ là tiểu Nhã thường xuyên tiếp xúc với hoa cỏ nên độ nhạy bén hơn hẳn người khác. Nhưng để trở thành ma pháp sư thì còn chưa đủ tiêu chuẩn, thể chất của nàng ấy yếu ớt, chịu không nổi sự tàn phá từ nguyên tố. Ta đã giải thích rõ, muội ấy thật sự nghĩ thông rồi, nên ngươi có thể an tâm.”

Kỳ Tiểu Nhã miết miết ngón tay mình, ngăn chặn xúc động muốn lộ ra ánh mắt sùng bái.

Nàng tự nhận trình độ nói dối của mình đã hay ho lắm rồi, nhưng không ngờ được cái sự chuyên nghiệp và đẳng cấp của Tịch Thần nó còn siêu thần nhập hóa hơn nữa.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt vui vẻ và biểu tình thả lỏng của ca ca thì liền biết, hắn đã bị nói động và chặt đứt toàn bộ nghi ngờ.

Kỳ Văn Thư liếc nhìn qua Kỳ Tiểu Nhã, rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm:

“Ta đã nói mà, huynh muội bọn ta chỉ là phàm nhân bình thường, sao muội muội lại có thiên phú cao siêu như vậy được. Thật không hợp lý một chút nào. Tiểu Nhã, muội có thể nghĩ thông được là rất tốt luôn. Thật ra muội không cần phải nghĩ và làm gì hết, cứ yên lặng làm tiểu công chúa đi, mọi việc cứ để ca ca gánh lo là được!”

Kỳ Tiểu Nhã cực kỳ phối hợp, dáng vẻ nhu thuận gật đầu:

“Muội biết ca ca là tốt với muội nhất trên đời, sau này muội tuyệt đối sẽ nghe lời, không cãi lại và giận dỗi với huynh nữa.”

Kỳ Văn Thư mỉm cười, gắp một miếng thịt nạc vào chén của cô nàng, tiện thể vói tay xoa đầu rồi nói:

“Ngoan!”

Sau đó hắn lại gắp một miếng thịt nữa đặt vào chén cho Tịch Thần, ôn hòa nói:

“Ngươi cũng ăn nhiều một chút, con gái phải đầy đặn một chút mới đáng yêu. Cảm ơn ngươi đã bầu bạn với tiểu Nhã!”

Hắn biết mình không có khiếu ăn nói, càng không thể dùng lập trường của một nam nhân đi thấu hiểu nữ nhân nghĩ gì. Tiểu Nhã có thể vui vẻ hoạt bát trở lại thì công thần lớn nhất vẫn thuộc về người thiếu nữ trước mặt này.

Ân tình của nàng, hắn thật sự là nợ càng ngày càng nhiều. Không biết dùng cách gì để báo đáp nữa.

Tịch Thần không từ chối thức ăn đưa đến, chậm rãi nhấm nháp mỹ vị thơm lừng trong miệng, hiếm khi ăn được một bữa cơm nào ấm cúng như thế này, nên nàng rất trân trọng khoảng thời gian này. Có lẽ, khi học xong ngôn ngữ của thế giới này thì nàng phải từ biệt huynh muội họ rồi.

Chung quy, nàng và bọn họ vẫn là người của hai thế giới.

Cơm nước xong xuôi, Kỳ Văn Thư mới ngập ngừng mà hỏi han ý kiến của Kỳ Tiểu Nhã:

“Tiểu Nhã, ca ca có chuyện này định bàn với muội một chút. Ta dự định chuyển nhà.”

Kỳ Tiểu Nhã đang dọn dẹp chén bát thì khựng lại, đứng kinh ngạc hồi lâu mới nhíu mày hỏi:

“Ca ca? Đang yên đang lành sao lại chuyển nhà? Đây là gia viên từ khi cha mẹ còn sống truyền lại cho chúng ta. Nếu chuyển đi thì ai thờ phụng hương khói, rồi trời xa đất lạ chúng ta biết chuyển đi đâu?”

Tịch Thần ngồi bên cạnh cũng khẽ nhìn lướt qua Kỳ Văn Thư, bản năng cảm thấy sau ý định này của hắn chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.

Nàng bỗng nhớ lại ban ngày hắn gấp gáp chạy theo người nào đó, và bây giờ thì lại đột nhiên nảy ý định chuyển nhà, chẳng lẽ...

Có liên quan đến cái chết của cả đoàn đội Túy Bình?

Kỳ Văn Thư siết chặt nắm đấm bên hông, cố gắng khắc chế nỗi lòng khiến cho mình không có vẻ hoảng hốt rồi nói:

“Ca ca đã suy nghĩ kĩ rồi, ta thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, có khi cả tháng trời đều không về đến nhà, nơi này lại hẻo lánh như vậy và thỉnh thoảng xuất hiện những kẻ phát rồ. Ta lo lắng để muội ở nhà sẽ không an tâm. Cho nên ta định thu xếp dẫn muội đến nhà của một người bạn nương nhờ. Muội yên tâm, nhà này chúng ta sẽ không bán đi mà vẫn để như vậy, khi nào chúng ta rảnh rỗi thì lại ghé sang hương khói cho cha mẹ.”

Kỳ Tiểu Nhã lại cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng không dám nghĩ đến ý tưởng xấu, chân mày liên tục nhăn lại hỏi:

“Muội thấy không thỏa đáng lắm. Ca ca nói sao chứ muội cảm thấy nơi này khá an toàn mà. Huynh đi suốt mà muội cũng có gặp chuyện gì đâu. Nhà mình mình lại không ở, có ai bằng lòng cho mình nương nhờ đâu?”

Trong lòng của Kỳ Văn Thư có chút sốt ruột, nếu một mình hắn không có vướng bận thì không sao cả, nhưng có tiểu Nhã ở đây...

Hắn đã từng thề trước mộ của Chu Bằng đại ca là sẽ đòi lại công đạo cho bọn họ, nên hắn có thể sẽ làm một vài chuyện hung hiểm chưa biết trước được kết quả.

Hắn không hi vọng muội muội cũng bị liên lụy rồi rơi vào hiểm cảnh như mình.

Hắn cố gắng lựa lời khuyên nhủ:

“Tiểu Nhã, muội không cần phải lo lắng về vấn đề chỗ ở, ta đã tìm được chỗ khá là an toàn rồi. Muội còn nhớ hàng xóm cũ của chúng ta không?”

Kỳ Tiểu Nhã bật thốt lên kinh ngạc:

“Hàng xóm cũ của chúng ta không phải là Ý Lan tỷ tỷ sao? Nhà tỷ ấy dọn đi xa lắm nha!”

Kỳ Văn Thư gật đầu:

“Đúng vậy, chính là Ý Lan, ta dự định dẫn muội đến đó nương nhờ. Kỳ thực cũng không xa lắm, chúng ta đi bộ từ đây về phía Đông Nam chỉ mất có hai ngày đường thôi. Không thì thuê một chiếc xe bò thì tầm nửa ngày là đã tới rồi.”

Kỳ Tiểu Nhã híp mắt quan sát biểu cảm của Kỳ Văn Thư, hiếu kỳ hỏi:

“Nhưng sao lại là nhà của Ý Lan tỷ tỷ? Chẳng lẽ huynh có ý gì với tỷ ấy, muốn ở gần để kề cận mỹ nhân?”

Kỳ Văn Thư đỏ mặt, ho khan một tiếng:

“Khụ! Muội nói bậy bạ cái gì thế, hai chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Hôm nay ta gặp Ý Lan đang mua thuốc ở trong thành, hàn huyên một lúc thì muội ấy nói nhà của họ còn trống nửa gian bên cạnh, ngỏ ý mời chúng ta đến ở để tiện chăm sóc cho nhau.”

Kỳ Tiểu Nhã bắt được trọng điểm của câu chuyện, lo lắng hỏi:

“Mua thuốc? Nhà tỷ ấy có ai bị bệnh sao?”

Kỳ Văn Thư cảm thấy chuyện này không có gì đáng giấu nên quyết định nói thật:

“Cha của muội ấy vừa bệnh nặng vào nửa tháng trước, nên bảo muội ấy đến Đoạn Tiên Thành để mua thuốc.”

Kỳ Tiểu Nhã suy nghĩ một hồi nhưng cứ lần lựa chưa quyết, cứ phủ định mãi:

“Nhưng mà muội cảm thấy ở nhờ nhà người khác thật sự không tốt lắm.”

Kỳ Văn Thư cũng đoán trước được muội muội nhà mình sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, nên hắn thở dài rồi nói ba phải:

“Thật ra cũng không cần gấp như vậy. Ở chỗ ca ca còn mấy nhiệm vụ của Liên Minh chưa hoàn thành xong, đợi huynh làm xong sau hai tháng thì chuyển cũng không muộn. Muội cứ từ từ mà suy nghĩ đi!”

Kỳ Tiểu Nhã cũng gật đầu, nhưng đầu óc thì lại có vẻ không chuyên tâm.

Tịch Thần nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của huynh muội bọn họ, ánh mắt lóe lên, âm thầm có quyết định.

Hai tháng sau thì cũng là lúc nàng nên rời đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK