Một đợt công kích không có hiệu quả, Tịch Thần lại phóng ra một đạo thuật pháp cao nhất tương ứng với cấp bậc hiện tại, nó có tên là [Thiên Sát Diễm].
Ánh lửa vụt ra như những đóa ma trơi trong đêm tối, mang sức nóng tận cùng ập xuống rồi hóa thành những dòng nham thạch như vũ bão xông về tấm chắn được dệt lên từ tằm ti.
Bành! Bành! Bành!
Hai phương va chạm kịch liệt phát ra thanh âm “lùng bùng” như là tiếng mưa đá rơi xuống nóc nhà bằng sắt và vang lên những âm điệu chói tai.
Hỏa diễm nhanh chóng lan tràn trên tấm lưới, bao phủ nó bằng sự bá đạo hừng hực của liệt hỏa và thiêu đốt đến đỏ hồng.
Tịch Thần trải qua từng giây từng phút giằng co nghẹt thở, trong lòng nhen nhóm lên hi vọng, chờ đợi vào kết quả mà [Thiên Sát Diễm] mang tới.
Nhưng, bao nhiêu kì vọng chợt sụp đổ khi nàng tận mắt chứng kiến tấm lưới kia trải qua sự thiêu đốt của ngọn lửa không những không cháy rụi thành tro tàn mà ngược lại nó càng thêm dẻo dai hơn, tính chất thể hiện rõ ở việc nó từ màu sắc trong suốt đã hóa thành thực thể rắn chắc.
Tịch Thần xuýt xoa một tiếng, chuông cảnh báo trong lòng vang lên dồn dập và cấp thiết.
Nguy rồi!
Đoán cái gì thì đến ngay cái đó, tử sắc yêu nhện đồng loạt tách ra thành những phân đoàn nhỏ, sợi tằm ti cũng như tài sản sau khi chia cách vậy, mỗi con đều mang trên mình rất nhiều sợi như thế.
Không, bây giờ không gọi sợi tơ nữa, mà chúng nó đã trở thành những mũi tên bạc sắc bén rắn chắc, khí thế bàng bạc không gì cản nổi.
Vụt! Vụt!
Chúng nó phá không mà đến, tốc độ còn nhanh gấp hai lần khi nãy.
Mũi tên từ bốn phương tám hướng tập kích mà đến, nhìn chúng như những quân địch uy phong lẫm liệt, khí phách hăng hái. Mà Tịch Thần lại giống như con mồi duy nhất trên tòa cô đảo này, thừa nhận áp lực cực đại, ai cũng muốn giành nhau, trước tiên bắt được nàng.
Thần sắc của Tịch Thần ngưng trọng như bao phủ bởi một màn sương lạnh giá rét, nàng điều khiển ma lực điên cuồng đổ xuống ma trượng, thoắt ẩn thoắt hiện ánh sáng xanh thẫm huyền bí, không bao lâu thì pháp thuật phóng ra, xung quanh nàng được bao phủ bởi một lớp tường băng, độ dày kéo dài ra ngoài tận ba mét, khí lạnh xung thiên tựa như là địa ngục chợt xuất hiện giữa nhân gian.
Tịch Thần đứng ở bên trong với gương mặt tái nhợt không còn chút máu, đôi môi và thân thể khẽ run lên, ngay cả tay nắm ma trượng đều tê cứng.
Nàng cũng không ngờ có một ngày, nàng sẽ tự thi triển [Băng Ngục] đối phó với chính mình.
[Băng Ngục] là thuật pháp hiếm hoi của Băng hệ, gần như rút cạn hết ma lực trong người mới có thể dựng lên. Chiêu này rất hung hiểm, hầu như mỗi ma pháp sư đều rất ít đụng đến, bởi vì nếu không diệt được kẻ địch trong tức khắc thì sẽ bị lật thuyền trong mương. Nói là thương địch một ngàn tự tổn tám trăm cũng không quá đáng. Nhưng ưu điểm lớn nhất của thuật pháp này chính là vừa công kích vừa phòng ngự. Có thể vây chặt mục tiêu ở trong không gian toàn là băng thạch, chịu đựng khí lạnh rét buốt xâm nhập và xương tủy, cho đến khi hoàn toàn mất đi sức chiến đấu mới thôi. Về mặt phòng ngự thì nó cũng tương tự như thế, nhưng nếu sử dụng lên người thi pháp thì chẳng khác nào tự chịu ngược đãi.
Từ trước đến nay Tịch Thần rất hiếm khi sử dụng [Băng Ngục], hoặc có thì cũng là dùng để đối phó với kẻ địch, chưa từng thi triển lên người mình, ai ngờ sau lần cảm thụ đầu tiên này, nàng mới biết được sự thống khổ là như thế nào.
“Lạnh... ôi mẹ ơi... đông chết bản thú rồi! Nữ nhân chết tiệt, ngươi lại sử dụng cái chiêu thức quái quỷ gì thế này? Bộ thích chịu ngược hả?” Cự thạch thú mặc dù có lớp vảy đá dày cộm nhưng cũng không tránh khỏi bị khí lạnh xâm nhập, nó hà khói vào móng và mu bàn tay, cuộn tròn người lại thành trái bóng rồi mở miệng oán trách.
Tịch Thần run rẩy nắm ma trượng, nghiến răng ken két rồi liếc nó:
“Nếu chịu không nổi thì ngươi cứ tự tiện bò ra ngoài, ta không ép ngươi chịu lạnh cùng ta.”
“Không, không! Ta mới không ra ngoài đâu, đi ra chắc chắn sẽ bị xiên thành cái rổ, vẫn là ở trong này thì an toàn hơn. Tiện thể chúng ta sưởi ấm cho nhau luôn!” Cự thạch thú dùng dư quang ngắm vô số mũi tên bạc đang rà soát bên ngoài tường băng, tiết tháo rơi đầy đất mà nịnh bợ Tịch Thần.
Tịch Thần còn lạ gì tính tình của con hàng này nữa, nên hoàn toàn làm lơ nó luôn. Một bên đưa vào ma lực gia cố tường băng, một mặt nàng lại xé mở quyển trục đã luyện sẵn, chồng thêm vô số thuật pháp [Hỏa Thuẫn] lên người mình.
[Băng Ngục] là thuật pháp hiếm có và cấp bậc cao, còn [Hỏa Thuẫn] chỉ là thuật pháp thường dùng, tầm khoảng ba cấp trở lại, cho dù thêm vào bao nhiêu thì cũng như chín trâu cắt mất vài sợi lông mà thôi. Nó không thể hoàn toàn làm dịu khí lạnh u ám của [Băng Ngục] nhưng ít ra nó làm cho tốc độ lưu thông máu của nàng không bị trì trệ đến mức ngất đi. Hiện tại mà ngất xỉu thì quả thật không tốt chút nào đâu.
Cạch! Keng! Keng!
Suy nghĩ bị tiếng động đánh tan, Tịch Thần ngước mắt nhìn lên, xuyên qua lớp tường băng, thấy rõ vô vàn mũi tên bạc như lưu tinh đáp xuống rồi nổ tung.
Mũi tên đánh vào tường băng, cọ qua một ánh lửa sắc bén nóng rực.
Độ sắc bén từ mũi tên vậy mà khiến cho tường băng nứt rạn và tróc ra những mảnh băng tinh rồi rớt xuống đất, còn mũi tên thì vẫn cứ điên cuồng công kích sâu vào bên trong.
Bốn phía đều có vô vàn mũi tên tựa như vạn kiếm quy tông, đồng loạt công kích về một chỗ, uy lực hung mãnh không gì sánh nổi.
Độ dày của tường băng giảm dần theo từng lượt ma sát.
Ba mét… hai mét… một mét…!
Đến khi tường băng chỉ còn lại một mảnh trong suốt, những chi mũi tên kia giống như là nghe được mệnh lệnh, chúng đồng loạt lùi về phía sau, súc lực và lần nữa xông tới.
Oanh!
Rắc!
Tiếng va chạm bùng nổ, kèm theo tiếng băng tinh vỡ vụn thanh thúy. Tường băng trong nháy mắt phá nát thành từng mảnh. Cả quá trình chưa qua khỏi thời gian một nén hương trầm.
Tường băng vỡ vụn đồng nghĩa với việc Tịch Thần phải đối diện hàng trăm hàng ngàn mũi tên sắc bén như gươm giáo.
Vụt!
Sát khí tỏa ra bốn phía, chúng nó thế không thể đỡ lần nữa xông tới, Tịch Thần chỉ có thể bị động tả hữu tránh thoát.
[Tật Phong Thuật] được nàng sử dụng đến cực hạn, nếu có người ngoài ở đây sẽ chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ như tàn ảnh chớp nhoáng bị nhấn chìm bởi rừng mưa tên giết chóc.
Công kích như mưa rền gió dữ, hết lượt này đến lượt khác, Tịch Thần gian nan di chuyển tránh né chúng nó, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm cả vạt áo phía sau, sắc mặt tái nhợt như lệ quỷ.
Bỗng nhiên, một tiếng “Hú!” vang lên, đánh trúng vào bốn vách tường rồi vọng lại, văng vẳng cả tòa thạch động.
Thanh âm chói tai đó xộc thẳng vào lỗ tai, di chuyển đến não vực trung ương, khiến cho Tịch Thần có trong chốc lát hoảng hốt và dừng lại thân hình.
Hai chi mũi tên một trước một sau sượt qua cánh tay, kéo theo vệt máu dài văng tung tóe, một chi khác đến từ bên hông, muốn xuyên qua vai phải của Tịch Thần, nhưng bị cự thạch thú dùng móng vuốt chống chọi, khiến cho nó đảo chiều, hiểm hiểm đâm vào vách đá.
“Ngươi chú tâm một chút!” Giọng nói oang oang của Cự thạch thú vang lên, kéo Tịch Thần hồi phục trở lại, nhận ra sự đau nhức trên cánh tay, nàng bặm môi chống ma trượng lùi về phía sau, cắn răng rút ra mũi tên trong suốt đó, ném nó vào trong Ma Pháp Hộp, nhanh nhẹn dùng dược tề khử độc đổ lên vết thương để chống nhiễm trùng.
Không kịp băng bó thì công kích lại tới nữa, Tịch Thần liên tục tránh né, trong phút dư quang ngó qua thì bất ngờ giật mình khi nhìn thấy một con nhện bảy màu khổng lồ chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau tộc đàn của nó.
Tịch Thần khẽ nhíu mày, đồng thời cảnh giác.
Chẳng lẽ âm thanh vừa rồi là do nó phát ra?
Nếu nàng đoán không lầm thì trong âm thanh kia có tác dụng gây tê liệt ý chí, làm gián đoạn tập trung của nàng. Hay gọi tắt hơn là, tinh thần công kích!!!
Không cho nàng thời gian suy nghĩ nhiều, đồng loạt công kích lại một lần nữa phóng tới.
Nàng không lại né tránh, tranh thủ thời gian mũi tên còn chưa tới, xé nát quyển trục [Súc Địa Thuật]. Cũng may trước đó nàng luyện khá nhiều, mới có thể chống đỡ tới tận bây giờ.
Thân thể nhoáng lên một hồi rồi biến mất, mũi tên đâm vào không khí.
Tử sắc yêu nhện nhìn mục tiêu tự nhiên biến mất liền cảm thấy khó hiểu, trong khi đó tử sắc nhện vương dường như có cảm ứng, nó quay người ra sau, nâng lên bụng phóng ra tằm ti.
Tịch Thần dời người sang chỗ khác, trong lòng không khỏi giật mình.
Cảm giác thật là nhạy bén!
Tử sắc nhện vương không cảm thấy được mục tiêu, nó giận dữ gầm lên, há miệng phát ra âm tiết “hú, hú” như ban nãy.
Âm tiết xuyên qua khắp các ngõ ngách thạch động, chấn động đến cát đá run lên.
Cho dù đã có cảnh giác trước, nhưng khi luồng xung lực mạnh mẽ đó tiến vào trong não vực vẫn khiến cho tinh thần đài của Tịch Thần rung lên, nàng vội vã điều khiển tinh thần lực cố thủ, hình thành cái chắn trong suốt chống lại nguồn năng lượng ngoại lai xâm nhập bất hợp pháp kia.
Hai loại năng lượng vô hình mạnh mẽ giao phong, khiến cho xung quanh gió thổi mây phun, cát bay đá chạy, Tịch Thần ẩn nấp ở dưới lòng đất trung tâm, chịu đựng cát mịn quay cuồng.
Thân thể mỏi mệt cùng với sự nghiền áp đến từ tinh thần lực ép đến nàng đều không thở nổi.
Cấp bậc của tử sắc nhện vương, cao hơn nàng không chỉ một chút.
Tinh thần lực liên tục căng chặt như dây đàn, nhưng đối diện với thiên quân vạn mã thì một phím đàn không địch nổi ngàn quân, “rắc” một tiếng rồi đứt đoạn.
Nhịp tim của Tịch Thần chững lại, một cỗ khủng hoảng khẽ lan tràn nơi đáy lòng. Nhưng mà sự u tối dần bao phủ nơi hốc mắt khiến cho nàng không còn biết được chuyện xảy ra sau đó nữa.
Danh Sách Chương: