Kỳ Văn Thư hú hồn hú vía, vội vã nâng dậy Kỳ Tiểu Nhã, nghiêm khắc giáo huấn:
“Tiểu Nhã, không được xằng bậy hồ đồ. Chẳng lẽ thể chất của muội muội không biết rõ sao? Chỉ cần hơi vận động mạnh là sẽ ngất đi, muội còn định hại ca ca lo sốt vía sao?”
Chỉ có trời mới biết, khi nhìn thấy muội muội quỳ xuống và kích động như vậy, trái tim hắn như muốn lọt ra ngoài. Một mặt sợ nàng kích động mà xảy ra chuyện. Một nguyên nhân khác nữa, hắn không muốn nàng từ bỏ tôn nghiêm, bó gối chùn chân mà cầu xin kẻ nào. Cho dù đối diện có là cao nhân đi chăng nữa!
“Ta không đồng ý! Muội nên từ bỏ ý định đi! Muốn trở thành ma pháp sư, nào có dễ dàng như vậy!” Kỳ Văn Thư kiên quyết phủ định.
“Ca ca…” Kỳ Tiểu Nhã chu môi bật khóc, vừa năn nỉ Kỳ Văn Thư, ánh mắt còn lại là cầu xin Tịch Thần.
“Làm nũng cũng vô dụng, ta nói không được là không được! Tịch Thần, là xá muội lỗ mãng rồi, ngươi đừng để ý đến muội ấy. Thế chất muội ấy không học được, chỉ biết làm phiền thời gian của ngươi thôi!” Kỳ Văn Thư chắn chắn ý định của mình, cho nên vừa dạy dỗ muội muội của mình xong, đã vội ngước mắt nói rõ với Tịch Thần.
Tịch Thần thu hồi quyền trượng, dây mây cũng bò trở về vị trí cũ, nàng nhìn Kỳ Tiểu Nhã rồi lại nhìn sang Kỳ Văn Thư, cuối cùng thở dài một tiếng, tiếc nuối nói:
“Nếu ngươi đã nói vậy thì thôi đi!”
Vốn dĩ nàng cũng không định thu đồ đệ, chỉ là muốn chỉ điểm một chút, hi vọng hạt giống tốt không bị mai một, nhưng với tình hình này thì…
Ánh mắt Kỳ Tiểu Nhã nhanh chóng ảm đạm xuống, buồn bã rũ rượi, dùng một tay đấm vào ngực của Kỳ Văn Thư, trách móc:
“Ca ca đáng ghét! Ngay cả ước muốn của muội cũng ngăn cản! Muội không để ý đến huynh nữa đâu! Hừ!”
“Tiểu Nhã, ca ca muốn tốt cho muội thôi!” Kỳ Văn Thư bắt lấy tay của cô nàng, ánh mắt nghiêm khắc dạy dỗ.
Kỳ Tiểu Nhã giật phắt tay ra, đứng bật dậy chạy vào trong nhà, gắt gỏng nói vọng lại:
“Muội không cần! Ca ca là kẻ xấu xa!”
Kỳ Văn Thư dõi mắt nhìn theo rồi thở dài, ngượng ngùng nói với Tịch Thần:
“Là do ta quá nuông chiều, nên tiểu Nhã mới có thể vô lễ như vậy. Ngươi đừng cảm thấy phiền hà!”
Tịch Thần lắc đầu không nói. Với tình huống hiện giờ nàng nói cái gì cũng không tốt.
Rõ ràng là vấn đề phát sinh thường ngày của hai người họ, người làm huynh trưởng tựa như cha chú, nghiêm khắc dạy dỗ là điều tất nhiên. Tiểu cô nương ở tuổi này thì tâm sinh lý dễ dàng bất ổn, vì vậy có những hành động quá khích là chuyện hoàn toàn bình thường.
Kỳ Văn Thư có thể thở dài than vãn với nàng muội muội của hắn hư hỏng bao nhiêu, thì bọn họ vẫn là người một nhà. Ngược lại nếu nàng hùa theo, thì chắc chắn sẽ không thể nào nói nổi.
“Trời không còn sớm nữa, ta dẫn ngươi vào nhà nghỉ ngơi nhé. Tiểu Nhã hẳn là có làm thức ăn rồi, nhưng hiện tại muội ấy giận dỗi nhốt mình trong phòng, ta chỉ có thể hâm nóng lại rồi mang đến cho ngươi sau!” Kỳ Văn Thư dẫn đầu bước lên bục cửa, nói bằng giọng điệu rèn sắt không thành thép.
Tịch Thần nghe vậy thì lắc đầu, bình tĩnh nói:
“Không cần phiền phức thế đâu! Ngươi lo dỗ ngọt muội muội của mình đi. Ta không cảm thấy đói.”
“Khách nhân đến nhà, nào có cái lý không chiêu đãi đồ ăn chứ? Huống chi ngươi còn là ân nhân lớn của ta mà.” Kỳ Văn Thư nhíu mày không đồng tình, giọng nói nghiêm lại.
“Vậy thì cảm ơn ngươi!” Tịch Thần không muốn vì một chủ đề nhạt nhẽo này mà nói tới nói lui, cho nên dứt khoát đồng ý.
Nàng đi theo Kỳ Văn Thư bước lên bục cửa, sau đó rẽ sang lối đi nhỏ bên phải, đi khoảng hai mươi mét thì xuống dốc một bậc cầu thang và tiến vào một khoảng sân nhỏ có ba phòng ốc được xây nối liền nhau.
Kỳ Văn Thư chỉ tay vào căn phòng chính giữa và bên trái rồi nói:
“Phòng ở chính giữa là của ta, bên trái là của tiểu Nhã. Còn căn bên trái kia là phòng cho khách, lâu rồi bỏ hoang không ai ở. Nhưng ngươi yên tâm, ta và tiểu Nhã vẫn thường xuyên quét tước lau dọn nên khá sạch sẽ, ngươi cứ yên tâm vào ở, có việc thì cứ sang bên cạnh tìm ta!”
“Cảm ơn!” Tịch Thần quan sát căn phòng một hồi, nhẹ giọng nói tạ.
Kỳ Văn Thư cười cười, ngượng ngùng gãi đầu:
“Ngươi đừng luôn mãi nói cảm ơn như thế, nghe có vẻ khách sáo quá! Ngươi biết không, một cao nhân như ngươi mà nói câu đó rất mất phong phạm, ta nghe hoài cũng ngượng ngùng và không thói quen!”
Tịch Thần liếc mắt nhìn hắn, thấy thiếu niên quả thật không được tự nhiên, nên nàng thở dài nói:
“Thôi được rồi! Sau này ta không khách sáo nữa vậy!”
Kỳ Văn Thư cười toe toét, vẫy tay với Tịch Thần rồi quay người đi:
“Nghỉ ngơi sớm đi!”
“Ngươi cũng vậy!” Tịch Thần lễ phép đáp lại, nhìn bóng dáng của hắn khuất dần sau cánh cửa rồi nàng mới đẩy cửa vào phòng của mình.
Phòng có chút cũ kĩ, nhưng không có mạng nhện và bụi bặm, hẳn là như lời của Kỳ Văn Thư nói, được quét dọn thường xuyên. Diện tích vuông vức hơn mười mét, giữa phòng có một cái bàn trà nhỏ với ba cái ghế đôn, phía góc đặt một trương giường hai mét, lúc này đã phủ sẵn ga và chăn gối xếp ngay ngắn trật tự.
Đối diện giường có một cái tủ đồ hai ngăn, ngăn dưới chia thành bốn ô nhỏ, có cửa gỗ đóng lại, hẳn là để cất y phục. Nửa tủ trên lắp một cặp kính trong suốt, trong đó chất đầy sách vở và điển tịch, có vài cuốn còn nhuộm màu sắc ố vàng.
Tịch Thần lại gần, đưa tay mở cửa kính và lấy ra một quyển sách được xem là nổi bật nhất trong đó, nàng thử tính lật xem, nhưng nửa chừng lại trả trở về.
Nguyên nhân chính là, nàng đọc không hiểu.
Ngôn ngữ ký tự của thế giới này quá xa lạ.
Tịch Thần khe khẽ thở dài, nhìn khắp phòng ốc cũng không có thứ gì khác thường, nên nàng vào phòng tắm thay đồ, trút bỏ vẻ mệt mỏi khi lặn lội đường rừng, sau đó khoan khoái nhẹ nhàng ngồi lên giường, nhìn phòng ốc trống trải quạnh hiu.
Hành trang của nàng rất đơn giản, bởi vì có Ma Pháp Hộp tồn tại nên nàng đều bỏ chúng vào trong đó hết, khi cần thì lấy ra, nên không cần phải tay xách nách mang, đồ vật lỉnh kỉnh.
Đôi khi nàng còn tự nhận chính mình là người lữ hành nghiêm túc đấy, muốn đến thì đến, cần đi nên đi, tiêu sái tự do không có thứ gì là ràng buộc được.
Tịch Thần khẽ giương môi mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu chấn chỉnh tâm thái, nghiêm túc hấp thu nguyên tố.
Nàng tập trung tinh thần điều động tinh thần lực hóa thành những sợi tơ nhỏ trong suốt du tẩu đi ra khỏi thức hải, hòa hợp cùng với không khí bên ngoài. Những sợi tơ nằm trong tầm kiểm soát của nàng, chúng nó chạy đây chạy đó muốn tìm kiếm đồ chơi.
Qua một hồi, Tịch Thần thông qua tinh thần lực truyền về, cảm nhận được thổ nguyên tố, hỏa nguyên tố và mộc nguyên tố cực kỳ nồng hậu, các loại nguyên tố khác lại tìm không thấy bóng dáng.
Tịch Thần vui vẻ, chậm rãi điều khiển sợi tơ tinh thần lực đi tiếp xúc cùng với chúng nó. Theo chỉ dẫn của nàng, sợi tơ giống như là một đứa trẻ ngây thơ hoạt bát muốn đi tìm bạn cùng trang lứa để chơi đùa, nó từ từ làm quen với những chủng loại màu sắc xa lạ kia, quấn quýt thật lâu, đợi đến khi đã cực kỳ quen thuộc, nó lại dẫn dụ bạn bè về nhà của mình mà chơi.
Nói ra là cả quá trình, nhưng thực chất không có lâu như vậy, sợi tơ rất nhanh mà đã mang theo rất nhiều cái đuôi lốm đốm trở về, nhập vào trong thức hải. Sợi tơ xem mình là chủ nhà, mang theo các bạn đi quan sát nhà ở của mình, du tẩu một vòng thức hải.
Thức hải rung lên sung sướng, cực kỳ chào đón những người bạn nhỏ này, nó dâng lên thiện ý lớn nhất, mời chào các bạn nhỏ ở lại.
Quá trình này, Tịch Thần biết nó từ trong quyển sách dạy ma thuật cơ bản, gọi là minh tưởng, trong sách còn nói lúc minh tưởng thì tư tưởng phải thuần chính và không thể có bất kỳ một tạp niệm nào được phép xuất hiện. Bởi vì chỉ cần xuất hiện một tia ác niệm, thì những bạn nhỏ kia sẽ bị dọa sợ mà chạy đi. Bước này cực kỳ quan trọng!
Các bạn nhỏ đã đồng ý ở lại, sợi tơ bắt đầu chỉ đường dẫn lối, muốn xây dựng một ngôi nhà của riêng chúng ta, thế là chúng nó vui vẻ xây dựng, mỗi người góp một phần sức, cung cấp một phần năng lượng, thậm chí là có bạn nhỏ nhiệt tình đi mời chào thêm các bạn mới.
Ngôi nhà nhỏ được xây càng lúc càng lớn, các đoàn năng lượng hỗn hợp ở bên nhau, áp súc, dồn nén, sau đó nhỏ ra những giọt ma lực màu trắng đục mang năng lượng thuần tịnh!
Ma lực càng ngày càng nhiều, mỗi một giọt nhỏ xuống, sợi tơ tinh thần lực lại chịu trách nhiệm mang nó chạy đi khắp kỳ kinh bát mạch, cọ rửa những tạp chất dơ bẩn trong cơ thể, mỗi nơi nó đi qua, sẽ có tiếng “xèo xèo” như tiếng của một phản ứng hóa học.
Mỗi một nơi phát sinh phản ứng hóa học, xương cốt dường như tan rã, lại ngứa lại đau, Tịch Thần chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chân mày hơi nhíu lại, hai bên trán có mồ hôi hột nhỏ xuống. Tịch Thần đã có kinh nghiệm từ kiếp trước, nên nàng biết sự đau đớn này là cần thiết phải chịu đựng, bởi vì chỉ khi chịu đựng qua đi, kinh mạch mới có thể mở rộng, cất chứa được càng nhiều ma lực.
Tịch Thần tập trung cao độ, bỏ mặc sự đau đớn đến từ bên trong thân thể, chỉ lo nghiêm túc chỉ dẫn các bạn nhỏ xây dựng ngôi nhà. Ma lực đi qua một vòng cơ thể rồi tuần hoàn trở về thức hải, mang về các loại vật chất dơ bẩn, các bạn nhỏ thế là lại cùng nhau đập đập xây xây, cho đến khi vật chất ấy không còn tồn tại nữa.
Cả quá trình như thế, tay nghề của các bạn nhỏ càng ngày càng được nâng cao, càng trở nên thuần thục nhanh nhẹn.
Chúng bạn nhỏ dường như đã sắp quen thuộc với môi trường này.
Ma lực màu trắng đục càng tụ càng nhiều, dần dần hiện ra hình dáng của một quả bóng cao su, sợi tơ trong suốt đứng vai trò thúc đẩy ở trong đó, nó đi tới đâu, các bạn nhỏ liền chạy theo tới đó.
Không biết qua thời gian bao lâu, quả bóng cao su kia đã căng phình lên, chiếm trọn nửa cái thức hải, đến lúc này sợi tơ trong suốt lại đột nhiên cổ vũ, các bạn nhỏ cố lên, công trình của chúng ta đã sắp hoàn thành!
Các bạn nhỏ nghe vậy thì càng thêm hăng hái, hợp sức lại, dường như “hò dô ta” một tiếng, đâm thật mạnh vào quả bóng cao su. Thử tưởng tượng xem, nếu một quả bóng cao su đã căng tròn quá mức, lúc này lại có ngoại lực tác động vào thì sẽ có kết quả ra sao?
Bang!
Ầm!
Một tiếng động thật lớn nổ tung, quả bóng cao su vỡ ra, ma lực màu trắng đục tràn ra như hồng thủy, lúc này sợi tơ trong suốt lại hô hò các bạn của mình, hợp lực lại đem ma lực kéo thành một con đường.
Các bạn nhỏ kéo lấy ma lực như là se chỉ luồn kim, coi thức hải như là dải lụa, chậm rãi thêu dệt lên hình dáng một con sông mỹ miều.
Con sông này, vắt ngang từ bờ bên này của thức hải, kéo dài đến vô cực, không nhìn thấy điểm cuối.
Bên cạnh nó, còn có hai con sông khác đã được xây nên từ trước đó, nhưng chúng lại như là người một nhà, không có một chút tị nạnh nào, còn âm thầm cổ vũ cho người anh em mới xuất hiện kia.
Cảm giác nhẹ bẫng và khoan khoái lan ra cả cơ thể, cuốn đi những xô bồ mỏi mệt khiến Tịch Thần bỗng chốc mở mắt, và sự vui sướng hiện lên trên khuôn mặt non nớt.
Tam giai ma pháp sư!
Tuy rằng nàng không có một khắc nào lơi lỏng, chỉ cần có thời gian là nàng sẽ ngồi xuống minh tưởng tu luyện, nhưng tốc độ lên cấp này có phải hơi nhanh rồi hay không? Cách khoảng thời gian lên cấp đợt trước còn chưa đầy hai tháng.
Thiên phú của khối thân thể này khủng bố như vậy à?
Nàng biết rõ tư chất của mình, cho dù là đi đến một thế giới khác, có kinh nghiệm trăm năm tu hành, nhưng cũng không thể chớp mắt là biến thành thiên tài được.
Hoặc là, nguyên chủ của khối thân thể này trước khi chết đã từng… đã từng tu luyện qua. Cho nên quá trình hấp thu mới có thể lưu sướng và thoải mái thế được.
Rốt cuộc thì, nguyên chủ có thân phận là gì?
Không có ký ức, thân thể bất thường khiến cho nàng không thể hoàn toàn an tâm được. Sau lưng là bóng tối, trước mặt là sương mù. Tại sao cả hai đời, tiền đồ của nàng vẫn tối tăm như mực?
Danh Sách Chương: