Mục lục
Tầm Thần Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiền bối!”

“Tiền bối!?”

Tịch Thần liên tục hô vài tiếng, tinh thần lực không chậm trễ mà tìm kiếm ở xung quanh, nhưng không có người trả lời nàng.

Tịch Thần cau mày, trong lòng hơi nghi hoặc, chẳng lẽ Họa Cốt Hồng Quân đi rồi?

Cũng đúng, theo lý mà nói kết giới của Diệt Hồn Đỉnh đã hủy hoại thì hắn cũng chẳng có lý do gì để ở lại.

Đến nỗi cáo biệt tiểu con kiến như nàng?

Nàng sẽ không tự tin thái quá, cho rằng với năng lực hiện tại của mình có thể khiến cường giả lau mắt mà nhìn, chấp nhận khom lưng nhìn xuống.

Cường giả cao cao tại thượng, đứng bễ nghễ trên vạn người, sẽ vì một con kiến không có giá trị mà bận tâm sao?

Giả sử đổi vị trí lại là nàng, khi thoát nguy rồi nàng cũng sẽ quay đầu mà đi, không lưu luyến nhìn lại một cái.

Tịch Thần tự ngẫm nghĩ, cảm thấy ý tưởng của mình hẳn là đúng rồi, nàng không có tâm tư than thân trách phận mà bắt đầu quan sát xung quanh để tìm lối ra.

Chỉ là, chưa đợi nàng phóng thích tinh thần lực, thì một thanh âm nghe có vẻ suy nhược thì thào truyền vào màng tai của nàng:

“Nha đầu! Nha đầu!”

Tịch Thần đột nhiên sửng sốt, đây không phải tiếng nói của Họa Cốt Hồng Quân sao? Chỉ là so với phía trước thì trở nên suy yếu rất nhiều.

“Tiền bối, ngài ở đâu? Ngài không sao chứ? Vãn bối tưởng ngài hẳn là đi rồi!”

Họa Cốt Hồng Quân thở dài đáp lời, trong giọng nói ẩn chứa một tia tức giận muốn hộc máu:

“Nha đầu không có lương tâm! Nếu không phải bản tôn vừa rồi dùng bí pháp cứu ngươi, chỉ sợ ngươi hiện tại đã thành một cái xác không hồn. Còn không mau tránh ra, ngươi ngồi đè lên bản tôn rồi. Thật là, xem xương cốt già cả rụng rời này, ngươi còn vô tâm không phổi mà nói bản tôn đi. Bản tôn cũng muốn đi có được không?”

Tịch Thần chỉ cảm thấy đỉnh đầu bay qua một đoàn quạ đen, có một chút há hốc mồm.

Nói tốt phong phạm của cao nhân đâu?

Vì sao nàng chỉ mới chớp mắt có một cái, Họa Cốt Hồng Quân đã từ nam thần lạnh lùng cao ngạo nháy mắt rớt xuống hồng trần, biến hóa thành một lão đầu lải nhải, một khóc hai nháo ba thắt cổ tới ăn vạ nàng.

Cái này hẳn là ăn vạ đi?

Mặc dù trong lòng liên tục spam nhưng Tịch Thần vẫn rất thức thời mà đạp lên một mảnh đá vụn, vận ma lực di chuyển sang chỗ khác.

Quay đầu lại, nàng thông qua tinh thần lực mới thấy rõ phía dưới chỗ nàng vừa đứng, có một khoảng không trống rỗng, mấy tảng đá lớn xếp chồng lên chừa ra những khe hở nhỏ li ti.

Mà trong một góc li ti đó, lúc này có đồ vật gì đang lóe sáng, quả thật như đom đóm phát sáng trong đêm. Âm thanh cũng là từ trong đó vọng ra.

Tịch Thần bừng tỉnh đại ngộ, phía trước nàng chỉ nhìn đến bên ngoài bốn phía, nhưng lại quên mất quan sát dưới chân mình. Hiện tại mới nghĩ ra thật là do nàng bỏ sót ở chi tiết.

Sở hữu biểu cảm bên ngoài của Tịch Thần là trầm tĩnh cùng lạnh lùng, kì thật nội tâm nàng không khác gì làn đạn trên mạng xã hội.

Nàng bước vài bước đến gần chỗ hổng đó, lòn hai tay vào với ý đồ đem đồ vật lôi ra ngoài.

Họa Cốt Hồng Quân thấy hành động của nàng, mí mắt không khỏi dựt dựt, trong lòng đột nhiên nảy sinh một dự cảm bất hảo, cũng bất chấp hình tượng hay không khỏe mà la toáng lên:

“Nha đầu nha đầu, ngươi nhẹ tay chút! Một nữ nhân đừng nên bạo lực như vậy, từ từ… từ từ lôi ra thôi.”

Hắn nếu không nhắc nhở, với bộ dạng hùng hùng hổ hổ của nha đầu này, e là lão xương cốt của hắn đều phải chặt đứt.

Thật là, nhìn thân hình kiều tiếu nhu nhược dễ đẩy ngã, hành động lên lại làm cho người ta phải hoảng sợ vạn phần.

Rốt cuộc, sau một hồi vật lộn, mất sức của chín trâu hai hổ, Tịch Thần mới từ trong kẽ hở lôi ra một bộ đồng thau rách nát.

Họa Cốt Hồng Quân nhìn lên nóc đỉnh, biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc, hắn có cổ cảm giác chính mình vừa sống sót sau tai nạn.

Hắn bị nhốt ở đây mấy vạn năm, còn chưa bao giờ cảm giác nghẹn khuất như hôm nay.

Nếu không phải phát hiện Diệt Hồn Đỉnh đã hủy hoại, mà hắn sắp đạt được tự do thì hắn khẳng định sẽ bạo tẩu ngay tức khắc, không màng tất cả mà đi tàn sát sinh linh.

Tịch Thần đặt lò thau xuống đất, ngồi xổm xuống bên cạnh, lấy ngón trỏ chọc chọc mấy cái khía nhô ra của lò thau, nghi hoặc hỏi:

“Tiền bối, ngài ở trong này sao?”

Tâm tình của Họa Cốt Hồng Quân không mỹ diệu, hắn bực bội trả lời:

“Đúng vậy!”

Tịch Thần tức khắc hóa thân thành học sinh tiểu học, cái gì không biết là sẽ hỏi ngay:

“Đây là cái gì? Xấu như vậy?”

Họa Cốt Hồng Quân trợn trắng mắt, cộc cằn nói:

“Nha đầu không có mắt nhìn, quả thật đem châu báu nhìn thành cặn bã. Nói cho ngươi, thứ này chính là Diệt Hồn Đỉnh - Thần khí cực phẩm được truyền xuống từ thuở Hồng Hoang, người khác tranh vỡ đầu cũng muốn có trong tay. Đương nhiên, hiện tại nó đã bị Thất Sát Lôi Đình đánh cho tan vỡ chỉ còn lại một cái ruột rỗng. Dù vậy, Thần Khí không cô phụ danh tiếng mà tổ tông ban tặng, bản mạng của nó tuy rằng hủy hoại, nhưng vẫn phát ra năng lượng cuối cùng. May mắn ta phối hợp với năng lượng cuối cùng của nó, sử dụng Lâm Lăng Kính, đưa ngươi vào Dị Độ Không Gian, nếu không ngươi hiện tại còn có mệnh để khinh bỉ nó sao?”

Tịch Thần nghe vậy, hít sâu một hơi, rốt cuộc không dám lại khinh thường nó nữa, ngược lại hứng thú mà hỏi:

“Hiện tại còn có thể chữa trị nó được không? Thất Sát Lôi Đình là đám sét bảy màu vừa rồi sao? Lợi hại như vậy? Hơn nữa Lâm Lăng Kính có thể tạo ra Dị Độ Không Gian? Trên đời còn có vật thần kỳ như thế?”

Họa Cốt Hồng Quân đột nhiên nghiêm túc lên, răn dạy nói:

“Nha đầu, thứ thần kỳ trên đời này tồn tại nhiều lắm, chỉ cần ngươi có thực lực là có thể đi tìm hiểu khám phá. Nhưng, cấp bậc hiện tại của ngươi quá thấp, ta có nói ngươi cũng sẽ không hiểu, ngược lại làm cho ngươi càng trầm trọng, cản trở con đường tu luyện. Cái quan trọng nhất bây giờ là cố gắng tu luyện… hơn nữa…”

Họa Cốt Hồng Quân nói đến một nửa, đột nhiên thông qua Diệt Hồn Đỉnh nhìn đến gương mặt gầy gò u buồn cùng với đôi mắt chết lặng của thiếu nữ, cảm thấy có chút không đành lòng an ủi một câu:

“Vạn vật đều có tương sinh tương khắc, Cỏ Minh Thương cũng không phải không có nhược điểm. Đôi mắt của ngươi vẫn có hi vọng chữa trị!”

“Thật sao? Chữa bằng cách nào?”

Mặc dù từ lúc bị Cỏ Minh Thương đả thương làm cho mù mắt tới nay, Tịch Thần ngoại trừ tiếc nuối một chút nhưng cũng không quá để tâm. Bởi vì nàng còn có tinh thần lực thay thế đôi mắt sử dụng.

Nhưng hiện tại có người nói cho nàng, đôi mắt vẫn còn hi vọng chữa trị, nàng cũng sẵn sàng mừng vui mà tìm cách.

Tựa như chụp ảnh vậy, so với ảnh trắng đen, thì người ta càng thích thế giới muôn màu muôn vẻ. Tinh thần lực có thể truyền về hình ảnh, nhưng lại không thể tô lên màu sắc trong khung ảnh ấy.

Họa Cốt Hồng Quân nghĩ một hồi mới nói:

“Cách, là có! Phương án thứ nhất, ngươi cố gắng tu luyện đến đỉnh đi, sau đó đột phá vị diện bích chướng thăng lên Thần giới, được Chư Thần chúc phúc, có thể xem như lần nữa tái tạo làm người, đôi mắt của ngươi sẽ thuận lý thành chương mà hồi phục trở về trạng thái ban đầu.

Mà phương án thứ hai đâu, không phải có sẵn điều kiện ở đây cho ngươi sao. Diệt Hồn Đỉnh ngoại trừ triệt tiêu hồn phách cũng có thể dùng làm lò luyện đan, ngươi chỉ cần học được khắc Thần Văn là có thể chữa trị cho nó, sau đó tụ tập các nguyên liệu, luyện thành Dục Sinh Đan. May mắn cho ngươi, ở nơi này của ta vừa lúc có đan phương của Dục Sinh Đan. Cố lên! Cô gái nhỏ!”

Tịch Thần: “…”

Họa Cốt Hồng Quân nói được dễ dàng, nhưng vào trong lỗ tai nàng, lại hệt như thiên thư vô giải. Càng nghe càng ngu si!

Thành Thần là chuyện dễ dàng vậy sao?

Dù sao nàng hành tẩu ở Thần Hành đại lục nhiều năm, chứng kiến rất nhiều Thánh Ma Sư tạp ở ngạnh cửa thành Thần rất lâu, lâu đến nỗi người đều héo úa cũng không thể thành thần.

Nàng nếu may mắn có thể thành thần, cũng không biết là năm nào tháng nào. Vạn nhất sống không đến khi đó đâu?

Càng đừng nói chữa trị Diệt Hồn Đỉnh. Thần Văn, luyện đan là cái quỷ gì, nàng còn không biết đâu.

Cho nên, chữa trị đôi mắt? Quá trình thật mẹ nó xa vời!

Nàng vẫn là không nằm mộng giữa ban ngày thì tốt hơn.

Nghĩ kỹ càng, Tịch Thần hít sâu một hơi, khom người tri ân một tiếng:

“Dù sao thì cũng cảm ơn tiền bối cứu mạng hôm nay, hiện tại vãn bối không dám nghĩ tới chữa trị đôi mắt, chuyện này còn quá xa xôi, mục tiêu trước mắt của vãn bối vẫn là thoát ra cái nơi quỷ quái này trước.”

Họa Cốt Hồng Quân không nói nữa, trong lòng thầm tán thưởng Tịch Thần còn trẻ mà gặp nguy không loạn, có thể bình tĩnh đối mặt với biến cố lớn như thế.

Khó được khó được!

Tương lai nhất định là nhân trung long phượng!

Thôi thôi! Nhân trung long phượng cũng không có liên quan tới hắn, hiện tại tranh thủ đám người kia còn chưa kịp khôi phục tinh thần, hắn phải nhanh nhanh chạy đi tìm một chỗ nằm thi, bế quan mấy trăm năm hồi phục nguyên khí cái đã.

Thù lớn… từ từ báo, quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Mấy trăm năm mà thôi… mấy cái lão bất tử kia… hẳn sẽ không treo sớm vậy đâu… ha?

“Nha đầu! Kết giới của Diệt Hồn Đỉnh đã hủy, nhắc nhở ngươi một câu, ngươi hiện tại đã ở trung tâm của Thiên Thu Họa, không cần chính diện đối đầu với hắn ta. Nếu đường cùng thì can đảm tự sát đi, đời người ai mà lại không mất đi vài thứ, có mất mới có được tự do. Lời cần nói bản tôn đã nói, nha đầu bảo trọng! Tương lai nếu có duyên, sẽ gặp lại!”

Dứt lời, không đợi Tịch Thần kịp phản ứng, Họa Cốt Hồng Quân đã hóa thành một sợi khói đen từ trong Diệt Hồn Đỉnh phiêu đi ra ngoài, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.

Tịch Thần sững người một hồi, mới khom người nhặt lên Diệt Hồn Đỉnh, trên thân đỉnh hiện lên một dòng chữ như sau:

Nha đầu! Đan phương của Dục Sinh Đan bản tôn đã phong ấn ở bên trong. Đợi ngày nào đó ngươi có đủ thực lực chữa trị Diệt Hồn Đỉnh, đan phương tự khắc sẽ hiện ra, tái hiện huy hoàng!

Sau đó, dòng chữ cũng biến mất, để lại đan đỉnh vỡ nát thành từng khối, nằm la liệt trên đôi tay của nàng.

Tịch Thần thở dài, trân trọng di chuyển từng khối của đan đỉnh vào trong một góc của Ma Pháp Hộp, không hề đụng tới.

Nàng ngước nhìn không trung, lẩm bẩm:

“Họa Cốt Hồng Quân, rốt cuộc thì ngươi là người tốt? Vẫn là người xấu?”

Có thể bị người đặt cho một cái tên đầy hung ác quỷ quyệt, lại thiết kế nhiều bẫy rập để diệt trừ như vậy, ắt hẳn người này đã từng làm chuyện thương thiên hại lý, trời đất khó dung.

Phía trước cũng từng lợi dụng nàng, lợi dụng tiểu Hắc để mưu cầu tự do cho bản thân. Nhưng cuối cùng lại cứu nàng một mạng, hơn nữa còn nói cho nàng hi vọng chữa trị đôi mắt.

Đây là thượng vị giả đối với con kiến nổi lên lòng thương hại hay sao?

Thiện và ác, làm sao phân cho rõ đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK