Ngọc Nhi lờ mờ tỉnh dậy, cảm nhận hơi thở trầm thấp trên đỉnh đầu, còn cả hơi ấm bao bọc xunh quanh. Nàng ngọ ngậy muốn ly khai khỏi cái ôm gắt gao, khiến nàng thở có chút không thông
“Nàng tỉnh rồi sao?” Giọng khàn khàn vang lên
“Triệu Hiếu Khiêm, sao lại là ngươi?” Ngây ra khi chạm phải ánh mắt mê hồn cùng khuôn mặt tuấn mỹ kề sát, Ngọc Nhi lắp bắp
“Hôm qua… nàng không sao chứ?” Triệu Hiếu Khiêm xúc động khẽ hỏiNhớ lại cảnh nhục nhã tối qua, nàng đột nhiên rùng mình, sợ hãi nép vào lồng ngực hắn chặt hơn. Cảm giác thân thể nàng cứng nhắc, chắc hẳn nghĩ đến chuyện tối qua khiến nàng sợ hãi, Triệu Hiếu Khiêm thuận thế, ôm nàng vào lòng xoa dịu
“Không sao nữa rồi! Ta tới kịp lúc…”
Ngọc Nhi bật khóc. Nước mắt lành lạnh chạm vào ngực, lại như mũi kim châm chích khiến da thịt tê rần. Nếu hắn chậm chút e là… Nàng không muốn nghĩ tới loại chuyện ghê tởm đó chút nào. Lúc đó nếu không có ai cứu, nàng nhất định cắn lưỡi tự vẫn.
“Ta xin lỗi, là ta không đề phòng, không nghĩ bọn chúng lại đánh chủ ý lên nàng”
“Ngươi nói vậy là sao?” Ngọc Nhi xoa xoa đôi mắt có chút đau vì khóc quá nhiều
“Bọn chúng là kẻ gian trà trộn vào quân doanh, không rõ mục đích là gì. Tuy đã được mật báo nhưng do bọn chúng có nhiều người, ta không thể đánh rắn động cỏ. Lại không ngờ bọn chúng dám làm ra hành động đó”
“Không phải do ngươi cố tình sắp đặt đấy chứ?” Ngọc Nhi còn cố tình vu oan giá họaTriệu Hiếu Khiêm có thế nào cũng tuyệt đối không giở trò bỉ ổi này đối với nàng. Dù nàng cũng ti bỉ lừa gạt hắn thì hắn vẫn là một chính nhân quân tử. Hơn hết hắn bây giờ chưa xác định được nàng rốt cuộc là ai. Nghĩ lại hắn cũng không hiểu tại sao vô thức ôm nàng, dỗ dành nàng, đau nàng
“Nàng nghĩ ta như vậy sao?” Hàn ý thốt ra trên môiNgọc Nhi quả thật không nên nghĩ xấu về hắn như vậy. Lúc đó nàng chỉ nghi ngờ là Triệu Hiếu Khiêm giăng bẫy để khiến Mẫn Ngọc lộ diện, nhưng khi sự tình đi quá xa, nàng không còn nghĩ đó là sự sắp đặt của y nữa rồi. Nếu không hắn đã không cứu nàng, cũng không ngần ngại giết chết bọn người kia
“Ta…nghĩ sai rồi. Ta xin lỗi. Ta là lấy lòng tiểu nhân so quân tử. Tướng quân đại nhân đại lượng tha thứ cho kẻ tiểu nhân này” Trong lòng không khỏi tự đắc sao mình lại mau miệng học cách nịnh bợ như mấy câu trong phim nàng thường xemNàng trưng một bộ mặt nụng nĩu làm tâm tình hắn mềm nhũn. Ngọc Nhi không biết nàng lúc này có bao nhiêu đáng yêu, hại hắn muốn nổi lòng cầm thú. Nhưng nàng vừa trải qua loạt chuyện kia, hắn làm quá chỉ khiến nàng kinh hãi hơn thôi.
Triệu Hiếu Khiêm ho khan, đẩy nàng ra, vươn người ngồi dậy “Ta tới quân doanh, nàng nghỉ ngơi đi, ta đã phân phó thuộc hạ bảo vệ, nàng cần gì cứ nói. Lọ cao dược ta để sẵn trên bàn, nhớ bôi đúng cử”
Hắn nói một loạt, nhanh tay ôm lấy quân phục, rời đi không để nàng đáp lại tiếng nào. Trông theo bóng dáng y rời đi, Ngọc Nhi chu cái môi hồng tươi lên, cảm giác ngọt ngào nhảy nhót trong tim[Ngoài lạnh trong nóng, thật khiến người ta…]Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Ngọc Nhi trải qua cảm giác thoải mái êm dịu như vậy. Nếu hắn lúc trước không phải suốt ngày hung hăng, tìm cách hà hiếp, chèn ép nàng, quả thực với dáng vẻ tuấn mỹ của hắn, chắc chắn rất nhiều cô nương sẽ thầm thương trộm nhớ. Biết nói sao nhỉ như kiểu ác quỷ mang gương mặt của thần tiên. Vóc dáng cao lớn đúng chuẩn người mẫu, phong thái đĩnh đạc, oai nghiêm.
Một ngày chậm rãi trôi qua, Ngọc Nhi ngồi trong phòng cứ ngóng trông ra phía cửa. Bóng dáng cao lớn kia vừa xuất hiện, lồng ngực nàng lập tức đập liên hồi
“Tướng quân, người về rồi!”
“Ừ”
Lời đáp hững hờ khiến Ngọc Nhi bối rối không biết nói gì thêm. Nàng cúi đầu, thẹn thùng vân vê tay áoTriệu Hiếu Khiêm như thường lệ cởi áo choàng rồi từng kiện giáp trên người. Hôm nay trông sắc mặt có phần thấm mệt, mồ hôi nhễ nhãi khắp người
“Hôm này thao luyện mệt lắm sao? Để ta gọi người mang nước tắm nhé!”
“Ta đã sai người mang đến rồi!”
Vừa dứt lời bốn tên lính đã mang dục thùng tới. Ngọc Nhi luống cuống vội vàng nói
“Vậy… vậy… ta trở về nhà lao, không phiền người… nữa”
“Từ giờ nàng cứ ở lại đây!” Triệu Hiếu Khiêm liếc nhìn điệu bộ xấu hổ của Ngọc Nhi một cái, đi tới dục thùng sau bình phongNàng len lén dán mắt theo thân hình của hắn, khẽ nuốt cái ực. Sau bức bình phong mờ ảo, nàng thấy hắn thoát y, lộ ra tấm lưng to lớn, vòng eo tinh tráng, không cần tập thể hình mà vẫn săn chắc, vạm vỡ. Đến khi y phục khoác trên bình phong che khuất hết thảy, Ngọc Nhi mới lấy lại bình tỉnh, khẽ khàng dò hỏi
“Ý… ngươi là sao?”
Triệu Hiếu Khiêm không vội trả lời, vóc nước dội lên người. Tiếng nước vang lên trong phòng càng làm không khí thêm mờ ám
“Để nàng ở đó nếu có gì bất trắc xảy ra, ta không kịp thời ứng phó”
“Ồ…” Ngọc Nhi chỉ biết đánh một chữ, nghĩ ngơi điều gì lại nói “Nhưng mà không được, ta là địch nhân của nước Tần, nếu ta ở đây không phải cũng ảnh hưởng đến tướng quân”
“Ta không quản được nhiều chuyện như thế”
“Nhưng ta cũng không thể một mình hưởng thụ, còn có những tù nhân khác, họ cũng chỉ là thường dân vô tội”
“Khả năng của ta không thể lo hết cho tất cả” [Ta chỉ có thể bảo hộ được một người] Nhưng hắn không bao giờ nói cho nàng biết điều đó. Đáy mắt thoáng qua một tia âm trầm
“Ta nghĩ như vậy không phù hợp lắm” Ngọc Nhi vẫn cảm thấy không thỏa đáng cho lắmTriệu Hiếu Khiêm tắm qua loa thật nhanh, y nhanh chóng khoác một bộ trung y màu đen, buộc dây tùy tiện bên hông rồi bước ra. Đập vào mắt Ngọc Nhi không còn là dáng vẻ oai phong lẫm liệt, phong thái uy nghiêm của một vị tướng quân mà là một nam nhân tóc dài ướt đẫm buông lơi, ngực áo hững hờ, lộ ra cơ bụng sáu múi. Thật quá sức gợi cảmNgọc Nhi vội quay lưng, không dám nhìn nhiều
“Tại sao không phù hợp?” Triệu Hiếu Khiêm làm như không thấy dáng vẻ bối rối của nàng, tiếp tục truy vấnNgọc Nhi ấp úng “Không phù hợp… chính là không phù hợp chứ sao”
“Lại đây ngồi xuống để ta kiểm tra vết sẹo”
Triệu Hiếu Khiêm thay đổi đề tài, khiến nàng phản ứng không kịp. Cả hai là kẻ thù, lại là cô nam quả nử, sao có thể ở chung một phòng được cơ chứ. Đầu nàng muốn xoay vòng vòng mà thái độ hắn cứ bình thản như không
“Này, ngươi có hiểu việc ta nói không hả?” Ngọc Nhi chu môi phản bácTriệu Hiếu Khiêm ném cho nàng cái nhìn khiến toàn thân nàng giật bắn. Tiếp xúc nhiều với hắn, nàng biết khi hắn không nói mà chỉ nhìn đối phương lâu một chút, nếu đối phương còn cố ý kháng cự, đảm bảo không có kết cục tốt. Nàng tốt hơn vẫn là nên ngoan ngoãn nghe theo, tránh cho tên hỗn trướng này tìm cớ gây sự.
Nàng rụt rè tiến lại gần. Thấy nàng chậm chạm như rùa bò, còn cách một sải tay, Triệu Hiếu Khiêm dứt khoát lôi kéo con rùa nhút nhát chỉ giỏi khua môi múa mép, ấn nàng xuống ghế, đối diện với hắn. Triệu Hiếu Khiêm cẩn thận xem xét vết sẹo rồi hỏi “Hôm nay nàng đã bôi mấy lần?”
Ngọc Nhi chột dạ, hai mắt đảo tròn né tránh “Hai… à một, lúc sáng ta đã bôi rồi nhưng chiều nay giúp Trương thúc nấu ăn nên quên… à chưa bôi” Trương thúc trong lời nàng chính là Trương Thập, đầu bếp trong phủ. Không biết bằng cách nào mà một người khó tính như thúc ấy lại cho phép người lạ như nàng phụ bếp cho yTriệu Hiếu Khiêm đưa tay trước mặt nàng giọng đầy từ tính “Đưa cao cho ta!”
“Để tự ta bôi cũng được mà” Ngọc Nhi nhỏ giọng từ chối
“Nàng không thấy rõ vị trí vết sẹo, bôi lung tung đến khi nào mới lành, chưa kể còn để lại sẹo. Nữ nhân quan trọng chính là vẻ bề ngoài, nàng từ khi nào lại…” Hắn chợt nhớ một lời kia “Ta không phải là Mẫn Ngọc”. Nàng ấy bây giờ không phải là Mẫn Ngọc, một nữ nhân coi trọng bề ngoài như mạng
“Cũng chỉ là vết sẹo nhỏ thôi mà. Nếu người nào xem trọng bề ngoài ta cũng không cần thiết xem họ vào mắt. Còn người nào thật lòng với ta, dù ta có thế nào họ cũng sẽ chấp nhận con người thật của ta”
Triệu Hiếu Khiêm sững người nhìn nữ nhân bé nhỏ, khuôn mặt thập phần xinh tươi trước mặt. Hắn từng bị dáng vẻ xinh đẹp của Mẫn Ngọc hấp dẫn, là khi đó hắn coi nàng ta là cả thế giới, là ánh sáng của hắn. Nhưng khi Mẫn Ngọc lộ nguyên hình, Triệu Hiếu Khiêm mới nhận ra thứ tình cảm đó chỉ là mình hắn hư ảo, tìm kiếm một bóng hình mà hắn ấp ủ. Triệu Hiếu Khiêm cảm thấy lời Ngọc Nhi cũng là ý của mình. Nếu đó là người hắn yêu, dù nàng có thế nào hắn cũng nguyện một lòng. Cho đến bây giờ, hắn chưa từng vì một nữ nhân nào ngoài thân ảnh trước mặt này
Danh Sách Chương: