• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy hôm sau Triệu Hiếu Khiêm bận sự vụ, không hồi phủ, một mình Ngọc Nhi ở trong phòng đi đi lại lại đến phát chán. A Bảo đang túc trực ngoài cửa phòng, vừa trộm liếc hương hoa bên trong

“Đang suy tư gì đó?” Giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng, không cần nhìn A Bảo cũng biết là của ai. Cậu vui mừng định quay lại ôm người phía sau, lại bị một chưởng đẩy ra

“Phó tướng quân, huynh trở về rồi!”

“Nói thì nói, không cần động tay động chân” Phó Chỉ Hàn thu tay nói

“A Bảo nhớ huynh quá, muốn ôm một cái thôi mà”

A Bảo xoa xoa ngực, điệu bộ khiến Phó Chỉ Hàn sởn hết cả da gà “Thôi ngay cho ta” lại tiện tay bộp một phát lên đầu cậu

“Ây da, huynh ra tay cũng quá tàn nhẫn”

“Không nói xàm nữa. Đệ lười biếng không đi tuần tra ở trước cửa phòng tướng quân làm gì?”

“Phó huynh từ kinh thành trở về nên không biết mọi việc trong khoảng thời gian này rồi. Để đệ kể cho mà nghe” A Bảo ghé vào tai Phó Chỉ Hàn lưu loát kể một loạt sự tình, còn tranh thủ choàng vai bá cổPhó Chỉ Hàn nghe xong trên mặt không rõ biểu tình, hất tay A Bảo khỏi vai, ra lệnh “Ta biết rồi, đệ đi tìm A Kiên đi, có việc cần đệ giúp, nơi này để ta”

“Thế sao được. Tướng quân giao phó cho đệ, giờ đệ bỏ đi thì biết ăn nói sao với…”

Dưới cái lườm đầy uy hiếp của Phó Chỉ Hàn, A Bảo chỉ đành chậc lưỡi, tiếc nuối rời đi. Ai mà không biết cậu lười biếng, chỉ muốn làm công việc nhàn hạ như canh gác, giám sát còn tiện thể ngắm nhìn cô nương người ta.

Phó Chỉ Hàn ghé mắt vào trong, trông thấy một thiếu nữ đang thẩn thơ chống cằm, ngắm nhìn khung cảnh bên cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu rọi lên thân hình nàng, tuy chưa thấy dung nhan trước mặt nhưng cơ thể nhỏ nhắn, eo thon, chân dài, làn da trắng như sứ, trong nắng phản phất ánh sáng lấp lánh. Phó Chỉ Hàn bước khẽ vào phòng, vô thức lên tiếng

“Cô nương đang có tâm sự gì sao?”

Ngọc Nhi giật mình xoay người theo giọng nói xa lạ truyền đến. Ngay giây phút bốn mắt chạm nhau, Phó Chỉ Hàn hiểu được rốt cuộc tại sao Triệu Hiếu Khiêm, vị tướng quân lạnh lùng, giết người không chớp mắt, lại nguyện vứt bỏ hết thảy, bất chấp tất cả cũng quyết đem nàng chim vàng oanh về giam cầm. Đến chính cả hắn, một nam nhân nhìn qua không biết bao nhiêu dung mạo mỹ mão trên đời cũng phải tim đập bồi hồi. Nàng thật sự quá đẹp, là người đẹp nhất hắn từng thấy. Chả trách Triệu Hiếu Khiêm bao năm qua không thèm nhìn nữ nhân nào vào mắt. Người khiến y trở thành hỗn thế ma vương trên chiến trường chính là nữ nhân như thế này sao. Phó Chỉ Hàn là phó tướng đã sát cánh bên Triệu Hiếu Khiêm từ khi cả hai chỉ mới là những tên lính vô danh tiểu tốt. Có một lần trong cơn say, hắn nghe Triệu Hiếu Khiêm thầm gọi hai chữ “Ngọc Nhi”. Tuy Phó Chỉ Hàn cũng không rõ quá khứ của hai người, nhưng lúc công thành, tiêu diệt nước Chu, Triệu Hiếu Khiêm không quản ngày đêm ngay lập tức cho quân vây kín Tống phủ. Lúc đó, Phó Chỉ Hàn phải điều binh xâm chiếm nơi khác nhưng nghe kể lại y một mình ra tay giết sạch toàn bộ người Tống gia, còn bắt sống một cô nương. Cả đường đi nàng ta la hét như người điên. Nhưng lúc này đây, đứng trước mặt Phó Chỉ Hàn lại là một cô nương kiều diễm, thanh thoát không vướng bụi trần.

“Ngươi… là ai… sao lại vào đây?”

Ngọc Nhi lo sợ lui ra sau, nhớ lại việc hôm đó trong lòng khẽ run. Phó Chỉ Hàn biết mình hơi đường đột, vội vàng giải thích

“Ta xin lỗi! Ta không phải cố ý. Ta tên là Phó Chỉ Hàn. A Bảo bận xử lý công vụ nên nhờ ta canh gác dùm. Ta chỉ vô tình thấy cô nương dường như có tâm sự nên đi vào hỏi han”

Xem bộ dạng gãi đầu gãi tai, có chút bối rối của y khiến Ngọc Nhi buông tha cảnh giác. Khuôn mặt Phó Chỉ Hàn cũng thuộc dạng tuấn lãng, mày rậm, mũi thẳng, tóc cột đuôi ngựa sau đầu, thân hình cao gầy, nếu đứng chung với Triệu Hiếu Khiêm, bộ dáng y thân thiện hơn nhiều

“Tiểu nữ…không sao”

Ngọc Nhi ấp úng trả lời, điệu bộ e thẹn, đưa tay vuốt ve mái tóc dài suông mềm, tâm hắn xoa xuyến không thôi

“Nếu không có việc gì, ta… ra ngoài… nếu cần gì… cô nương cứ gọi ta” Hắn vậy mà ấp úng như gà mắc tóc trước mặt một nữ nhân. Chuyện lần đầu trong đời khiến hắn sỉ vả bản thânNgọc Nhi khẽ gật đầu đáp ừ. Phó Chỉ Hàn lúc quay đi, thấy đồ ăn trên bàn còn nguyên vẹn, chắc là nàng chưa đụng đũa tới

“Cô nương nên ăn uống đúng bửa, giữ sức khỏe. Nhìn cô nương…hơi gầy” Phó Chỉ Hàn liếc thân hình thứ gì cũng no đủ, nói nàng hơi gầy chẳng qua là tìm cớ

“Cảm ơn Phó huynh, ta biết rồi!”

Phó Chỉ Hàn cũng không còn lời nào để nói, đành lặng lẽ lui ra bên ngoài***Không biết A Bảo mấy hôm nay biến đâu mất, người canh gác lại là Phó Chỉ Hàn. A Bảo dẫu sao nhỏ tuổi hơn, còn dễ nói chuyện, Phó Chỉ Hàn lại là phó tướng quân, nàng thật không dám mở miệng nhờ vả.

Phó Chỉ Hàn mang cơm đi vào, trông thấy khuôn mặt rầu rĩ của nàng khiến hắn không đành lòng

“Ở mãi trong phòng chắc muội khó chịu lắm. Hay ta dẫn muội ra ngoài cho khuây khỏa nhé!”

“Huynh thật sự cho ta ra ngoài sao?”

Nhìn đôi mắt sáng lên lấp lánh như sương mai, tim Phó Chỉ Hàn khẽ lạc nhịp

“Sao lại không thật?”

“Huynh không sợ tướng quân nhà huynh…” Nhắc đến Triệu Hiếu Khiêm, Ngọc Nhi lại xịu xuống “Thôi, ngộ nhỡ hắn không cho phép ta ra ngoài, nếu tự ý, sẽ liên lụy đến huynh…”

Phó Chỉ Hàn thật sự tức giận thay cho nàng. Ngọc Nhi hiền dịu, lương thiện biết bao, vậy mà tên Triệu Hiếu Khiêm đối xử khiến nàng thành bộ dạng đáng thương như vậy. Hắn chính là không sợ bị xử phạt, có vì nàng mà bị phạt hắn cũng cam tâm tình nguyện.***Công vụ bận rộn, Triệu Hiếu Khiêm không trở về phủ mà ở hẳn luôn doanh trại.

“Bẩm tướng quân, thuộc hạ mang đồ tới rồi”

“Ừ” Triệu Hiếu Khiêm đang chuyên chú xem sổ sách, nhận ra điều gì không đúng, ngẩng đầu lên hỏi “Ngươi làm gì ở đây?”

A Bảo chưa hiểu ý, nhanh nhảu đáp “Phó tướng quân sai thuộc hạ mang đồ tới cho người”

“Ta không hỏi việc này” Triệu Hiếu Khiêm lạnh lùng trừng mắtA Bảo sợ ngây ra giây lát, chợt nhớ ra, vội thanh minh “Không phải thuộc hạ thất trách. Là Phó tướng quân… Huynh ấy ra lệnh cho thuộc hạ mang đồ đến cho tướng quân nên việc canh gác…”

Triệu Hiếu Khiêm ném mạnh quyển sổ xuống bàn, lớn tiếng quát “Ngươi dám tự ý rời bỏ vị trí do ta giao phó để theo lệnh của Phó Chỉ Hàn. Ngươi đây là lâu ngày không bị phạt nên ngứa da phải không?”

“Không, không, thuộc hạ không dám. Phó Chỉ Hàn, huynh ấy… huynh ấy muốn canh gác thay cho thuộc hạ. Thuộc hạ nào dám trái ý…” A Bảo co rúm chấp tay thanh minh

“Trở về gọi Phó Chỉ Hàn lập tức tới quân doanh trình diện” Triệu Hiếu Khiêm giận dữ ra lệnhHèn gì y trở về đã hơn một tuần lại không thấy xuất hiện ở quân doanh. Triệu Hiếu Khiêm cứ nghĩ y vất vả ngàn dặm trở về, để y nghỉ ngơi một thời gian, lại không ngờ nhân cơ hội tiếp cận nàng ta. Nữ nhân kia thật biết cách câu dẫn nam nhân. Còn nói không phải là Mẫn Ngọc, nếu không phải càng khiến hắn ghê tởm, nàng ta còn ghê gớm hơn cả Mẫn NgọcA Bảo không dám hai lời, cấp tốc thúc ngựa, chạy trối sống trối chết bẩm báo sự tình với Phó Chỉ Hàn. Nghe xong không khiến y mảy may bận tâm, còn nhép mép lên tiếng “Hiện giờ ta đang mang trọng trách hoàng thượng giao phó, cho dù hắn có là tướng quân, không phải cứ gọi là ta sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh”

A Bảo nghe xong hồn như lìa khỏi xác “Đại ca, đại thần, đại nhân, đệ van cầu huynh tha cho đệ. Đừng đem đệ ra làm bình phong nữa. Hai người là hùm là hổ, tiểu tôm tép như đệ ở giữa phải hứng chịu hết thảy”

“Ngươi cứ trở về bẩm báo như vậy. Khi nào hoàn thành nhiệm vụ, ta tự khắc quay lại quân doanh hồi báo”

“Vậy huynh định đi đâu?” A Bảo sốt ruột hỏi

“Ta đi tìm Ngọc Nhi”

Tươi cười rộ ra trên mặt Phó Chỉ Hàn khiến A Bảo muốn rớt răng khỏi hàm. Cậu nhất quyết giữ chặt chân không cho y đi

“Không được. Đệ mới là người được giao nhiệm vụ canh gác, huynh không được…” Còn chưa nói hết câu, đã bị đá văng ra xa

“Đệ nghĩ đệ đủ sức ngăn cản ta. Ta cũng là cấp trên của đệ. Có việc gì ta chịu”

“Phó huynh…” A Bảo đau đớn, ôm người lăn lộn dưới đất rên rỉ “Huynh nói chịu thay ta mà cuối cùng kẻ lĩnh hậu quả lại là ta. Phó Chỉ Hàn, huynh chính là trọng sắc bỏ bạn”

Phó Chỉ Hàn đã bỏ đi khuất dạng

“Cái gì, hắn dám trái lệnh” Triệu Hiếu Khiêm đập mạnh thiếu điều làm cái bàn muốn nứt đôi. [Tướng quân đại nhân, người có giận thì tìm người gây sự mà đập, mặt bàn ta có gây thù chuốc oán gì mà phải chịu oan uổng này] A Bảo quỳ run rẩy trên nền đất, cảm thán thay cho chiến bàn

“Thuộc hạ bất lực, mong tướng quân trách phạt”

Triệu Hiếu Khiêm bóp tay nghe được cả tiếng răng rắc, cố đè nén cơn hỏa khí đang bốc lên. Một người là huynh đệ thân thiết, một người là kẻ thù chưa giải quyết gốc rễ. Nay cả hai lại vui vẻ bên nhau, xem hắn là người vô hình hay sao. A Bảo bị dọa mồ hôi nhễ nhại, chờ đợi hình phạt đến với mìnhTriệu Hiếu Khiêm cứ thể bỏ qua y, trực tiếp rời khỏi doanh trướng, đi tới chuồng ngựa. Mấy tên lính trông thấy còn chưa kịp hành lễ, y đã nhảy lên lưng chiến mã, quất ngựa chạy như điên

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK