• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mặt trời vừa ló dạng nơi hừng đông, đoàn người nhổ trại tiếp tục lên đường. Hôm qua Ngọc Nhi thao thức cả đêm, kết quả ban ngày nằm trên xe ngựa ngủ vùi. Tối đến, không tài nào chợt mắt được, nàng lại rón rén bước ra, ngồi vắt vẻo trên thành xe, hít thở không khí trong lành của màn đêm.

“Lại muốn giải quyết, để ta dẫn nàng đi” Triệu Hiếu Khiêm bất thình lình xuất hiệnNgọc Nhi che trán, nhăn mặt, cố tình không nhìn mặt y. Hắn không còn lời nào để nói hay sao lại nhắc đến chuyện bẻ mặt đó, còn đưa ra một đề nghị mất sỉ diện như thế

“Ta…không cần” Ngọc Nhi nóng mặt thấp giọng đáp

“Vậy nàng ra đây làm gì?” Thấy nàng ngồi lơ lửng trên thành xe, hắn vô thức đưa tay cẩn thận kiểm tra xe ngựa một chútNgọc Nhi không nhìn ra tâm ý của hắn, chỉ cảm thấy khó chịu khi có người cứ theo dõi mọi hành động của nàng

“Ta muốn hóng gió không được sao?” Ngọc Nhi cộc cằn đápNàng chỉ là mặc bộ thường phục đơn bạc, mái tóc buông xõa nhẹ bay trong gió, nhưng lại toát lên sự mềm mại, đơn thuần khiến Triệu Hiếu Khiêm không rời mắt đi được

“Tướng quân hành quân mệt mỏi cả ngày, không nghỉ ngơi, còn phí công sức giám sát ta”

Nhận ra nàng đang trách móc chuyện hôm qua, Triệu Hiếu Khiêm chột dạ, tránh mắt đi nơi khác

“Thật ra ta…” Triệu Hiếu Khiêm không biết giải thích làm sao, mà nếu nói ra có khác nào tự nhận là hắn không nhịn nổi muốn đi nhìn nàng

“Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không thừa cơ ban đêm mà tẩu thoát đâu. Nếu chẳng may không thoát được còn gặp phải dã thú hoặc ma quỷ, ta cũng khó mà sống. Ta… không ngốc đến vậy đâu!”

Hôm qua đúng là hắn chưa hỏi rõ ràng đã vội vàng quy kết cho nàng. Triệu Hiếu Khiêm hắn sống bao năm qua làm gì cũng cẩn thận, không hành sự lỗ mãng. Nhưng khi bắt gặp nàng có hành động bí ẩn, không hiểu sao tâm tư hắn nóng nảy, không kiềm chế bản thân muốn hung hăng chà đạp nàng.

“Ta… biết rồi!” Triệu Hiều Khiêm đằng hắng một tiếng, muốn nói một tiếng xin lỗi lại thành lời cao ngạoNgọc Nhi liếc hắn một cái, không thèm so đo nữa

“Nếu chưa buồn ngủ, ta dẫn nàng đến một nơi”

“Đi đâu vậy?” Hai mắt Ngọc Nhi sáng lên trong đêm tối đầy háo hức

“Để ta cõng nàng đi!”

Triệu Hiếu Khiêm xoay lưng muốn nàng ngồi lên, Ngọc Nhi tỏ thái độ ngờ vực

“Ta tự đi được, không cần…”

“Đêm khuya không nhìn rõ, không cẩn thận lại vấp ngã, để ta cõng nàng cho tiện”

Môi nàng không tự giác khẽ cong lên. Dẫu sao ở bên cạnh hắn là an toàn nhất. Có người cõng, đỡ phải đi bộ mỏi chân, lại còn được một tướng quân anh tuấn bồi trên lưng, không biết bao nhiêu cô gái hâm mộ nàng. Ngọc Nhi hí hửng, nhẹ nhàng đưa hai tay đặt lên vai hắn. Đôi tay thon dài, trắng mướt như cọng hành lướt nhẹ qua đầu vai khiến lồng ngực Triệu Hiếu Khiêm ngứa ngáy. Sau vài giây đợi chờ tựa chừng như thời gian ngưng đọng, thân thể mềm mại kia dán lên bờ lưng nóng hổi của y. Triệu Hiếu Khiêm cảm nhận rõ rệt hai luồng no đủ khẽ cọ vào lưng hắn. Trên trán bất giác thấm một tầng mồ hồi mỏng, dù tiết trời giữa đêm mát mẻ, se lạnh. Ngọc Nhi đã hoàn toàn ôm trọn sau lưng. Triệu Hiếu Khiêm vô thức nhớ lại ngày xưa, Mẫn Ngọc rất thích đòi y cõng, giờ đây cũng là thân thể ấy nhưng lại là một người khác. Tâm tư hắn xáo trộn đủ thứ

“Chưa đi sao?” Ngọc Nhi cảm giác không khí giữa hai người có phần ngượng ngùng, nàng lên tiếng xua tan

“Ngồi cho vững!” Triệu Hiếu Khiêm xốc nàng lên một chút, hai tay kẹp hai chân, vững vàng sải bướcNgọc Nhi cố gắng gồng người để ít đụng chạm dù hắn cõng nàng nhẹ tênh, không một chút rung lắc, hơi thở đều đều, không chút gấp gáp.Đi một đoạn tới bìa rừng là một cánh đồng cỏ trống trải, Triệu Hiếu Khiêm dừng bước, cúi người để Ngọc Nhi bước xuống

“Đây là…”

Ngọc Nhi ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm được đính muôn vàn vì sao lấp lánh như những viên kim cương. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy một bầu trời đêm lung linh, huyền hoặc nhường này.

“Đẹp quá” Nhìn vẻ mặt vui thích của nàng, lòng y như có luồng gió mát thổi qua.

Suốt cả thời gian qua nàng bị giam cầm, giờ đây được tự do nhìn ngắm vạn vật, Ngọc Nhi thỏa mãn vô cùng. Được một lúc, nước mắt nàng không tự chủ tuôn ra, Triệu Hiếu Khiêm bối rối không rõ nguyên nhân

“Làm sao vậy?”

Ngọc Nhin ngồi xụp xuống, đầu chôn vào đầu gối tiếp tục khóc nấc lên

“Nàng bị đau ở đâu?” Triệu Hiếu Khiêm gấp đến độ luống cuống, quỳ một bên vuốt nhẹ lưng nàng

“Ta…nhớ nhà” Ngọc Nhi thốt lên

“Nhớ nhà?” Triệu Hiếu Khiêm ngẩn ra

“Nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ anh trai. Chắc bây giờ họ rất thương tâm khi tưởng ta đã chết rồi. Ta cũng không biết làm sao để quay trở về thế giới của mình, nếu quay lại liệu ta có sống lại không... hay ta đã thật sự chết rồi? Đây chỉ là mộng cảnh mà thôi!”

“Nàng…” Triệu Hiếu Khiêm cứng lưỡi

“Triệu Hiếu Khiêm, ta nói ta không phải Mẫn Ngọc, ta là Ngọc Nhi. Ân oán giữa ngươi và nàng ấy là chuyện của hai người, ta xui xẻo dính vào, ngươi có thể hay không đừng đổ lên đầu ta. Ta không có mắc nợ gì ngươi cả”

“…” Trong thâm tâm y cũng dần nhận ra nàng không phải là Mẫn Ngọc. Bao lâu nay, hắn cứ xem nàng là Mẫn Ngọc, đối xử thậm tệ, hắn không biết đối diện với nàng thế nào. Hắn chỉ có thể âm thầm sửa saiTriệu Hiếu Khiêm lặng im, mặc nàng thỏa sức khóc hết những ấm ức trong lòng. Khóc chán chê, Ngọc Nhi chùi hết nước mắt nước mũi vào váy, lại ngẩn mặt lên trời, hít một hơi thật sâu

“Dù ngươi tin hay không thì sự thật chính là vậy!”

“…”

“Triệu Hiếu Khiêm, con người ngươi sao lại vô tâm đến thế…không biết dỗ dành nữ nhi. Chắc không phải vì vậy nên bị Mẫn Ngọc đá chứ?” Ngọc Nhi liếc nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Triệu Hiếu Khiêm nói ra suy nghĩ trong lòng

“…”

Triệu Hiếu Khiêm rơi vào trầm mặc. Hắn vốn là người ít nói, không giỏi thể hiện. Hắn chỉ là đứa trẻ mồ côi, không thân thích, không gia thế. Hắn từ nhỏ bị hà hiếp, chèn ép, cố gắng nhẫn nhịn mới sống được tới bây giờ. Khi hắn gặp Mẫn Ngọc, cả thế giới, ánh sáng của hắn chính là nàng ta. Nhưng khi ấy, hắn là bị nàng ta câu dẫn. Hắn suy nghĩ đơn giản trước sau gì hắn cũng là người của nàng, sẽ mãi mãi ở bên cạnh, nguyện trung thành với nàng ta. Nhưng nàng ta chỉ xem hắn là đầy tớ, là tay sai, là kẻ làm ấm giường. Hắn biết nhưng vẫn cam tâm tình nguyện vì nàng ta là ân nhân cứu mạng của hắn. Nếu như nàng ta không vì ham hư danh, cầu phú quý, chà đạp, lợi dụng, lừa dối hắn, thì hắn cũng không hận đến mức thề giết hết gia tộc, bắt nàng ta sống không bằng chết. Nhưng nàng ta chết rồi, mọi hận thù đã tan thành mây khóiNgười con gái trước mặt hắn bây giờ thanh thuần, đơn giản, hiền lương làm hắn nhớ đến lúc xưa, hắn cũng lạc lõng giữa dòng đời, cầu một bàn tay đưa ra cứu vớt, bảo hộ. Mẫn Ngọc đã từng đưa bàn tay đó ra, liệu Ngọc Nhi có cần một bàn tay như thế không

“Hắt xì” Sương đêm buông xuống, thấm qua lớp y phục mỏng manh của nàng, mang đến cái lạnh lẽo của màn đêm. Ngọc Nhi khẽ xoa xoa hai vai hít hà

“Trời lạnh rồi, ta mang nàng trở về”

Ngọc Nhi nhìn Triệu Hiếu Khiêm một cái. Bộ dáng lầm lì, lãnh đạm khoác trên một khuôn mặt tuấn mỹ càng tăng thêm vẻ ngạo mạn của y. Ngọc Nhi tự soi gương biết rằng Mẫn Ngọc là một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người thế nào, chỉ có người có dung mạo bất phàm như Triệu Hiếu Khiêm mới có thể sánh ngang với nàng ta. Nàng cảm thấy hai người họ thật sự đẹp đôi, tại sao duyên phận lại cạn đến vậy.

Triệu Hiếu Khiêm cúi xuống để Ngọc Nhi trèo lên lưng mình. Dựa vào tấm lưng rộng lớn đó, thân thể Ngọc Nhi dần ấm lên. Triệu Hiếu Khiêm cảm nhận nàng dán vào mình chặt hơn, hắn biết nàng lạnh lắm rồiĐoạn đường trở về, Ngọc Nhi ngủ gục trên vai Triệu Hiếu Khiêm lúc nào không hay. Hắn bế nàng đặt ngay ngắn trong xe, không quên đắp chân và dặn dò Thẩm nương trông chừng, sợ nàng bị cảm lạnh.

Tối hôm sau, Ngọc Nhi lại ngồi trên xe ngựa dòm ngó xung quanh. Rất nhanh sau đó một thân ảnh cao lớn từ trong màn đêm xuất hiện

“Lại không ngủ được?” Triệu Hiếu Khiêm khẽ hỏi

“Cả ngày ở trong xe ngủ nhiều, giờ lại không buốn ngủ” Ngọc Nhi lắc lắc hai chân giữa không trung đáp lại

“Có muốn đi ngắm sao nữa không?”

“Có chứ!” Ngọc Nhi chính là đợi hắn hỏi câu này. Sự mong đợi hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp. Triệu Hiếu Khiêm thu thân ảnh đáng yêu, dấu kín tâm tư dưới đáy mắt

“Khoác chiếc áo này vào rồi leo lên lưng ta” Triệu Hiếu Khiêm đưa cho nàng một chiếc áo choàng làm bằng lông sói. Ngày trước hành quân bị một đoàn sói phục kích, một mình hắn giết chết con đầu đàn, khiến đám sói vỡ đàn bỏ chạy. Hắn lột da làm thành áo choàng giữ lại làm chiến tích. Mùa đông mặc vào trong cũng giúp giữ ấm rất tốt. Hắn không có thứ tốt hơn nên đành đưa thứ tốt nhất cho nàng

“Cảm ơn!” Ngọc Nhi vui vẻ buông lời, rất tự nhiên tiếp nhận ý tốt của hắn, ngồi lên lưng hắn, không còn dáng vẻ ngượng ngùng như hôm quaMấy ngày sau, ban ngày hành quân, ban đêm đưa nàng đi ngắm sao, sắc mắt tướng quân tốt lên, khiến đám binh lính cũng dễ thở hơn.

Không chỉ Triệu Hiếu Khiêm mà còn có một người cũng lặng lẽ quan sát Ngọc Nhi từ xa chính là Phó Chỉ Hàn. Hắn chính là thấy hết tất cả mọi việc giữa hai người. Hắn muốn làm gì đó lại không thể vô duyên vô cớ chen vào.

Ban ngày là Phó Chỉ Hàn quan tâm, chăm sóc Ngọc Nhi suốt đoạn đường đi, ban đêm nàng lại vô tư cùng Triệu Hiếu Khiêm ngắm trăng, ngắm sao. Mọi người ai cũng nghĩ Phó Chỉ Hàn và Mẫn Ngọc cô nương là một đôi, chỉ có người trong cuộc mới biết, nàng hướng về ai. Tâm tình người nào thì phơi phới trong lòng, người khác mặt lại u ám xám xịtTriệu Hiếu Khiêm ho nhẹ một tiếng, Ngọc Nhi đã vén rèm cửa xe, khẽ hỏi

“Có chuyện gì sao?”

“Có thể đi ra ngoài chút không?” Bộ dáng ngượng ngùng như không muốn ai trông thấy, Ngọc Nhi có chút buồn cười, gật đầu khẽ ừ

“Làm sao vậy?” Triệu Hiếu Khiêm đưa tay đỡ nàng xuống xe ngựa, Ngọc Nhi cũng thoải mái để hắn dìu, vừa đi vừa hỏi

“Ta dẫn nàng tới một nơi”

Mấy ngày nay được Triệu Hiếu Khiêm dẫn đi ngắm cảnh ban đêm, hôm nay không biết lại đưa mình đi đâu

“Bây giờ là giờ nào rồi?” Nhìn sắc trời sáng tươi, Ngọc Nhi chợt hỏi

“Mới xế ngọ một chút”Đang là buổi trưa, đoàn người đã dựng trại nghỉ ngơi. Triệu Hiếu Khiêm dẫn nàng tiến đến con tuấn mã đang gặm cỏ ở một gốc cây.

Hắc mã trông thấy chủ nhân liền thở phì phò vào tay Triệu Hiếu Khiêm. Hắn vuốt ve bờm ngựa, tháo dây cương cột quanh thân cây rồi vẫy gọi

“Lại đây, ta đỡ nàng lên ngựa”

“Sao cơ?” Ngọc Nhi sững người

“Chỗ ta muốn đưa nàng đến cách khá xa nơi đây, chúng ta đi ngựa cho nhanh”

“Ta… chưa bao giờ cưỡi ngựa” Ngọc Nhi nhìn con hắc mã cao lớn có phần lo ngại

“Không sao, chúng ta cùng cưỡi”

Triệu Hiếu Khiêm đưa tay chờ đợi, Ngọc Nhi từ từ tiến lại, đưa bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay to lớn đầy vết chai sạm. Hắn nâng tay nàng chạm vào đầu ngựa, hắc mã lúc lắc đầu, Triệu Hiếu Khiêm kiềm dây cương để nó giữ bình tĩnh. Ngọc Nhi bắt đầu vuốt ve, dường như nó cũng giống như chủ nhân, bị nhan sắc của nàng chinh phục. Cảm nhận hắc mã đã chấp nhận nàng, Triệu Hiếu Khiêm đỡ nàng ngồi trên yên ngựa rồi phóng lên, ngồi đằng sau. Ngọc Nhi hơi lo lắng, bám chặt vào yên cương

“Thả lỏng, Hắc Mao rất có cảm tính. Một khi đã cho người khác ngồi lên ngựa, nó sẽ không hất xuống” Nói rồi Triệu Hiếu Khiêm thúc nhẹ vào mạn sườn, kéo cương, hắc mã hí lên một tiếng, tốc độ vừa phải chạy điLần đầu tiên được cưỡi ngựa, gió thổi vào mặt, khung cảnh nhìn từ trên cao, Ngọc Nhi dần thích ứng và thoái mải buông lỏng cơ thể.

Triệu Hiếu Khiêm điều khiển hắc mã chạy đến một sườn núi, nhìn từ xa đã thấy một biển hoa trắng như tuyết dập dờn lay động trong gió

“Wow, nhìn kia, là một cánh đồng hoa bất tận” Ngọc Nhi reo lênTriệu Hiếu Khiêm kéo dây cương để Hắc Mao dừng lại, đỡ nàng khỏi yên ngựa, cùng nàng đi dạo giữa cánh đồng hoa tươi đẹp

“Đây là hoa gì vậy?” Ngọc Nhi thích thú chạy nhảy giữa cánh đồng hoa. Nàng hái một bó, đưa lên mũi ngửi

“Hoa cải trắng” Triệu Hiếu Khiêm đáp

“À, ra là hoa cải trắng. Một nơi đẹp thế này mà chỉ có hai chúng ta. Nhìn những bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh làm sao”

Ba từ "

Hai chúng ta" khiến tâm hồn y xao động. Triệu Hiếu Khiêm lặng ngắm nữ nhân đang tung tăng chạy nhảy giữa cánh đồng hoa trắng. Nàng cũng vận một bộ bạch y, xung quanh bao phủ là muôn vàn bông hoa trăng trắng, nho nhỏ nhưng những bông tuyết tới sớm giữa trời thu. Nàng khom lưng hái rồi kết một vòng hoa đội lên đầu. Nàng vẫy tay, khúc khích cười, hô lên"

Triệu Hiếu Khiêm, cảm ơn huynh!""

Sao lại cảm ơn ta?""

Từ lúc ta đến thế giới này, và cả trước đây nữa, ta chưa từng trải qua những ngày thú vị như thế này”

Triệu Hiếu Khiêm ngây ngất ngắm nhìn hình ảnh xinh tươi trước mắt. Không biết đã bao lâu, trải qua bao nhiều năm tháng tăm tối, hắn là lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng ấm áp sưởi ấm trái tim khô cằn, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn đầy thương tích của y. Ngọc Nhi chạy tới trước mặt Triệu Hiếu Khiêm, chân trật một cái, thân hình nghiêng ngã, vừa vặn rơi vào lồng ngực cứng cáp.

“Cẩn thận!”

Giọng nói từ tính cùng hơi thở ấm nóng phả bên man tai khiến toàn thân nàng khẽ rung động. Lúc này hai người gắt gao ôm lấy nhau không một khe hở. Nói đúng hơn Triệu Hiếu Khiêm ôm chặt nàng không rời. Ôm thân thể yêu kiều, mềm mại, trống ngực y lập tức đập liên hồi. Tai nàng áp vào lồng ngực, vô tình nghe thấy hết thảy. Ngọc Nhi khẽ ngước mặt lên, chạm phải ánh mắt nóng bỏng, tim nàng không tự giác nhảy dựng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, không gian lắng đọng, hoa và gió bao phủ xung quanh hai người tạo nên một bức tranh đôi tình nhân lãng mạn. Triệu Hiếu Khiêm đưa tay nhẹ chạm vào gò má đang ửng hồng. Ngọc Nhi e thẹn, hai mắt chớp chớp liên hồi.

“Ngọc Nhi”Âm thanh ôn nhu mang theo tia lửa nỏng. Khuôn mặt tuấn mỹ từ từ cúi xuống. Ngọc Nhi cụp mắt, vội cúi đầu xuống, lại bị một ngón tay giữ lấy cằm, nâng lên. Bờ môi cong chạm nhẹ lên cánh môi đỏ tươi của nàng. Ngọc Nhi sững người, mắt mở to, thân cứng ngắt, bị hành động kia làm cho choáng ngợpTriệu Hiếu Khiêm mổ nhẹ hai cái, thấy nàng không có bất kỳ hành động gì, y lớn mật mở miệng ngậm đôi môi như trái anh đào chín mộng, hôn mút. Đây là nụ hôn đầu của nàng. Từ sâu trong tim, một cơn địa chấn ập đến khiến nàng không kịp đề phòng. Nàng theo bản năng khép chặt mi mắt, để mặc y lôi kéo. Triệu Hiếu Khiêm đưa lưỡi cạy mở, luồn vào khoan miệng ướt át, nàng ưm lên, ngưng thở.

Ngọc Nhi ngây ngất trong cảm giác tê dại từ nụ hôn ngọt ngào, điêu luyện kia. Hắn hôn mút đôi môi như bánh mật, ngọt ngào làm hắn chỉ muốn hôn mãi không thôi. Biết Ngọc Nhi sắp hít thở không thông, Triệu Hiếu Khiêm nhẹ nhàng đưa lưỡi rời ra, kéo theo một sợi chỉ bạc cũng hơi thở gấp gáp của nàng. Y vuốt nhẹ bờ môi bị mình hôn có chút sưng, hài lòng nhìn biểu hiện như sa vào sương mù của nàng.

“Ngọc Nhi, lần sau nàng nên dùng lưỡi và không nên nín thở như vậy”

Ngọc Nhi nhắm nghiền mắt, thở hổn hển. Bị hôn đến mực thở không thông, chân đứng không vững vùi đầu vào ngực y. Nghe một lời châm chọc cùng nụ cười thỏa mãn kia, lòng đầy hổ thẹn, đẩy y ra. Nàng bối rối quay lưng, hai tay bưng khuôn mặt đã nhuộm đỏ, nóng bừng. Hắn hôn nàng, hắn sao lại có thể… Biết nàng xẩu hổ, không hiểu sao hắn lại càng vui vẻ. Có phải chăng nàng cũng chưa từng hôn ai.

Triệu Hiếu Khiêm nhìn sắc trời, nhắc nhở nàng lên ngựa trở về để mọi người tiếp tục lên đường. Nàng bị y ẵm lên ngựa, mang trở về rồi ngồi vào xe như người mất hồn.

Ngọc Nhi ngồi trong xe ngựa, tay đè chặt lồng ngực đang thình thịch đập vang dôi. Man tai phừng phừng, hai má ửng hồng, môi miệng vẫn còn lưu lại nóng rát. Nàng không tự chủ len lét mỉm cười một mình. Nàng không biết cảm giác này là gì. Mới có một thời gian ngắn sao lại thay đổi thành thế này? Là nàng dễ dãi quá sao hay là hắn cũng giống mình. Nàng mơ mộng một thứ tình cảm kì lạ mà hai mươi năm qua lần đầu mới trải quaTriệu Hiếu Khiêm đợi nàng ba đêm. Ngọc Nhi trốn y ba đêm, không biết làm sao đối diện với hắn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK