Thị vệ tên A Bảo đưa nàng đến nhà lao. Thì ra nơi hắn nói dành cho nàng chính là đây. Nhà lao u tối, lạnh lẽo, mạng nhện kết đầy trên tường, có rất nhiều người khác bị bắt làm tù binh, đang chịu cảnh xiềng xích gông cùn. Nước mất nhà tan. Không hiểu sao Ngọc Nhi thấy hốc mũi cay xè. Hắn nói đúng, nàng không có tư cách gì mà lớn tiếng. Lúc trước là nàng chưa hiểu rõ thân phận.
Tống gia mấy đời làm thương nhân buôn bán lớn, sản nghiệp nhiều vô số kể. Mẫn Ngọc khi ấy là thiên kim tiểu thư sống trong nhung lụa, chưa từng trải qua chút khổ hạnh. Mà nay đổi lại Ngọc Nhi phải chịu cảnh khổ sở thay nàng ta. Nói nàng ta chết đi cũng là cái may mắn của Mẫn Ngọc. Ngọc Nhi chua xót cho bản thân. Lúc ở hiện đại, gia đình nàng cũng chỉ là tầng lớp lao động. Ba mẹ và anh trai đều làm lụm vất vả để nàng có thể tiếp tục đi học. Nàng còn chưa tốt nghiệp đại học lại bị tai nạn thương tâm, cướp đi một đời trước. Ngọc Nhi nghĩ số nàng đã nghèo hèn, chết đi cũng không đáng tiếc, không ngờ ông trời không cho nàng chết mà còn trọng sinh sống thay Mẫn Ngọc chuỗi ngày nhọc nhằn này. Mệnh khổ không dứt được khỏi nàng.
Lúc này Thẩm nương, một quả phụ trong đám lưu vong nước Chu tiến đến hỏi han “Cô nương, con có làm sao không? Tên hỗn thế tướng quân kia có làm gì con không? Hắn bắt con đi cả ngày nay, con vẫn toàn vẹn trở về thật là may”
Thấy Ngọc Nhi im lặng thất thần, nghĩ rằng nàng bị tên tướng quân máu lạnh hành hạ đến hoảng sợ, khẽ lắc đầu thương tâm. Ngọc Nhi chưa chứng kiến sự tàn sát của hắn trên chiến trường như thế nào nhưng trải qua sự gặp gỡ kia, nàng cũng tự cảm nhận độ điên cuồng, cuồng bạo của hắn là thế nàoCả đêm qua nàng cố gắng nhắm mắt để quên đi cảnh tượng rợn người trong nhà lao tối đen như mực, mong rằng khi mở mắt đây không phải là sự thực. Trời chưa tỏ sáng, ánh sáng nha nhém len lỏi xuyên qua ô cửa sổ hen rỉ, chiếu vào gian phòng giam, nàng co rúm nằm trên nền đất lạnh ngắt, tuy có phủ rơm cũng không giảm đi chút nào. Mùi ẩm mốc, hôi thối xung quanh khiến nàng không khỏi rùng mình. Tiếng chiêng gõ inh tai điếc óc, bọn lính gác thúc giục, kéo tù binh, nô dịch ra khỏi nhà giam bắt đầu công việc khổ sai. Ngọc Nhi dụi mắt, lụi cụi bò dậy. A Bảo dẫn nàng đến trù phòng. Tiếp lấy hộp đựng đồ ăn từ đầu bếp, A Bảo lại mang nàng rời đi. Nơi tiếp theo không phải đâu khác chính là căn phòng Ngọc Nhi đã bị đuổi đi. Không phải nói nơi đây không dành cho nàng, bây giờ đưa nàng trở lại là có ý gì. Ngọc Nhi còn đang tưởng tượng một viễn cảnh hoang đường nhưng thực tế là nàng trở thành tạp dịch cho tên hỗn thế tướng quân kiaTriệu Hiếu Khiêm đang ngồi xem văn kiện nhưng một loạt hành động của Ngọc Nhi vẫn lọt vào mắt hắn. Cách nàng hằn hộc lấy đồ ăn ra, đặt đồ ăn như thể muốn ném bể hết đống chén bát kia đủ biết trong lòng nàng ta có bao nhiêu ai oán.
Triệu Hiếu Khiêm khép quyển sổ lại, bước về phía nàng. Tay hắn nâng cằm Ngọc Nhi lên. Nàng hất cằm ra khỏi tay hắn lại khiến hắn nổi điên nắm chặt đến phát đau, áp khuôn mặt hung ác sát gần nàng, thốt ra mấy lời chỉ đủ để nàng nghe thấy “Nàng đừng có tỏ thái độ khó coi như vậy. Nàng nên biết thân phận của mình. Nếu lần sau ta còn thấy thái độ bất kính này một lần nữa, nàng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu”
“Ngươi…cùng lắm ngươi giết ta đi, thà chết vinh còn hơn sống nhục” Ánh mắt quật cường của Ngọc Nhi cũng thẳng tắp bắn về phía hắn. Triệu Hiếu Khiêm cố nhìn ra một sự che giấu nhưng đôi mắt kia quá mức trong trẻo, nhìn hắn chỉ có sự bất phục
“Tất nhiên… ta sẽ không để cho nàng chết dễ dàng, như thế quá tiện nghi cho nàng. Nếu nàng không chịu nghe lời, ta sẽ đưa nàng đi làm kỹ nô”
“Kỹ nô? Kỹ nô là gì?” Dù không hiểu lắm nhưng Ngọc Nhi dự cảm đây không phải là chuyện gì tốt lành
“Nếu muốn biết, vậy thì nàng đi hầu hạ cho đám quân sĩ sẽ rõ” Triệu Hiếu Khiêm cười như không, đáy mắt cực ác
“Ta…ta… không muốn… ta sẽ không thế nữa”
Sự uy hiếp khủng bố khiến nàng lạnh hết xương sống. Hắn tàn nhẫn với Mẫn Ngọc như vậy, nàng có là gì với hắn đâu mà hắn không dámNgọc Nhi cúi gầm mặt, bộ dạng sợ sệt khiến lòng hắn thỏa mãn. Triệu Hiếu Khiêm khẽ chà xát lên làn da mịn màng của nàng một cái rồi dứt khoát thu tay về. Hắn ngồi xuống chậm rãi dùng bửa sáng. Ngọc Nhi quay đi nơi khác, càng nhìn bụng nàng lại càng kêu thảm. Từ sáng hôm qua được cho ăn một bửa thỏa thê đến khi bị nhốt vào ngục, do đồ ăn quá tệ nàng cũng không ăn được gì, nhịn cả một đêm giờ bụng đói cồn cào, kêu vang “ọt, ọt, ọt”
Tiếng lòng của nàng dù nhỏ nhưng với một kẻ luyện võ như hắn lại dễ dàng lọt vào tai
“Đói sao? Hôm qua giờ chưa ăn gì sao?”
“Cơm tù của ngươi, ta nuốt không nổi” Ngọc Nhin tủi thân hờn dỗi
“Ồ, vậy lúc nhà Chu các ngươi chèn ép con dân nước Tần có từng nghĩ qua bọn ta phải chịu khổ cực thế nào chưa? Bọn ta chỉ là lấy miếng trả miếng thôi” Triệu Hiếu Khiêm cắn một miếng sủi cảo điền nhiên trả lời
“Cứ chém chém giết giết, cứ thù thù oán oán, hết diệt nước này, hủy nước kia, cái vòng tuần lặp đó đến bao giờ mới có hồi kết. Người chịu khổ cuối cùng cũng là chỉ là lê dân bách tánh”
“Nàng nói cái gì?”
Ngọc Nhi chỉ là vô thức làu bàu, không nghĩ hắn nghe thấy hết thảy. Triệu Hiếu Khiêm quay lưng trông thấy nàng mắt đang nhìn chân, cúi đầu đầy ủy khuất. Bộ dạng đáng thương ở trên người một tiểu thư kiêu ngạo, ngang ngạnh như Mẫn Ngọc không hợp chút nào. Người đứng đó dường như trở thành một người xa lạ. Triệu Hiếu Khiêm không thể giải thích được cái cảm giác kỳ lạ đó. Mẫn Ngọc của năm năm trước tuy mới mười lăm tuổi nhưng dáng vẻ, cử chỉ đều lã lướt, tự đắc, coi mình là mỹ nữ không xem ai vào mắt, luôn đùa cợt hết nam nhân này đến nam nhân khác. Nàng ta chỉ muốn nam nhân trong thiên hạ quỳ xuống, điên đảo vì nhan sắc tuy còn non nớt nhưng toát ra phong thái câu mị. Hiện giờ Mẫn Ngọc đã là đại cô nương hai mươi tuổi nhưng so với lúc trước lại có sự hồn nhiên, chân chất, một nét đẹp không cần phô trương vẫn cứ thu hút ánh nhìn của đối phương. Nàng ta càng tỏ vẻ đáng thương càng khiến tâm can nhiều người ngứa ngáy. Triệu Hiếu Khiêm theo nàng hai năm, hắn tự nhận hắn biết nàng chín thì không ai dám nhận mười. Nhưng nay Mẫn Ngọc trước mắt hắn lại thanh thuần, tinh khiết đến mức khó tin. Đó chính là hình ảnh đầu tiên khi lần đầu biết nàng. Hắn bị thu hút bởi dáng vẻ đáng yêu, khả ái đó nên mê muội suốt hai năm, mặc nàng đùa bỡn, chà đạp tình cảm như một vò một tờ giấy. Hắn nghĩ rằng hình ảnh đó đã chết đi khi gặp lại nàng ta vào hai hôm trước. Phong thái yêu mị, dày dặn phong tình khiến hắn tởm lợm, khinh thường nàng. Nhưng một khắc sau đó hình ảnh người con gái năm xưa lại một lần nữa xuất hiện khiến tâm hồn hắn lung lay. Hắn lo ngại nàng tìm cách trêu ghẹo, bỡn cợt, rồi xem thường hắn không đủ tự chủ để khắc chế bản thân. Hắn không dám tin, hắn cũng không thể tin, hắn không thể quên chính tay nàng đẩy hắn vào chỗ chết. Bây giờ dù nàng có quay lại dáng vẻ như xưa thì trong tim hắn chỉ ngập tràn đau thương, hận thù, hắn quay đi, nhắm mắt làm lơ
“Ta chỉ nói lung tung thôi, ngươi đừng để tâm” Câu nói của Ngọc Nhi đem hắn quay về hiện tại
“Nếu đói thì mau ngồi xuống ăn đi” Triệu Hiếu Khiêm vẫn lạnh nhạt nói
“Ta không thèm nhận sự ban ơn của ngươi” Vẫn là câu nói phản kháng vô dụng đó
“Ăn hay không là tùy nàng. Ta không nhắc lại lần thứ hai” Triệu Hiếu Khiêm cũng không thèm quan tâm sự thật giả của nàng nữa
“Dù bây giờ ngươi có ép, ta cũng không ăn. Ta không muốn trong khi mình được ăn ngon, người khác phải chịu cực khổ ngoài kia, bị đối xử không ra gì”
Triệu Hiếu Khiêm khựng người, khẽ liếc xuyên qua vóc dáng đã có phần hao gầy đi ít nhiều. Năm xưa nàng da trắng mặt hồng, mày thanh mi tú, đôi môi đỏ hồng, được nuôi dưỡng như trân châu đá quý, luôn tỏa sáng trước mọi người. Nay mới có ba ngày mà lại trở nên đạm bạc, tiều tụy. Nước da không còn tươi sáng, môi cũng khô ráp, bộ đồ trên người không biết đã mặc bao nhiêu ngày trông xốc xếch, bần hàn đến cùng cực. Mẫn Ngọc trong mắt hắn hiện giờ có chút đáng thương, chật vậtTriệu Hiếu Khiêm không nói gì, hắn dừng đũa, đứng dậy bỏ đi. Có thể hắn muốn cho nàng chút sỉ diện, để nàng tự nhiên ăn uống nhưng nàng đã quyết tâm không ăn chính là không ăn.
A Bảo tiến vào phòng, nhắc nàng dọn dẹp, đem đồ ăn về trù phòng rồi an bài dọn rửa chén bát. Nhìn chồng bát đĩa cao như núi, Ngọc Nhi muốn xỉu tới nơi. Biết nàng chưa ăn gì, đói bụng còn bắt nàng rửa chén. Hắn cố ý hành hạ. Nhưng nàng vốn không phải Mẫn Ngọc, chân yếu tay mềm, tiểu thư chưa từng chạm đến việc nặng nhọc. Trước đây Ngọc Nhi đã kinh qua những công việc tay chân nặng nhọc, cũng có hôm phải nhịn đói vì không có tiền ăn. Nàng quen rồi, nay chẳng qua chỉ lặp lại thôi sao.
Rửa xong đống chén bát, chưa kịp nghỉ ngơi lại bị đưa đến phòng giặt đồ. Được rồi, Triệu Hiếu Khiêm ngươi còn bao nhiêu thủ đoạn, cứ giở hết ra, bổn cô nương sẵn sàng tiếp chiêu. Ngươi nghĩ ta là Mẫn Ngọc, tiểu thư đài các không thể chịu nổi mấy việc nặng nhọc này sao. Ngươi sai lầm rồi đó! Bổn cô nương không phải là tiểu thư cành vàng lá ngọc. Ngọc Nhi nói xong tự vả mặt chính mình. Cái đồ ngốc nghếch, có vậy mà cũng tự hào
Danh Sách Chương: