Một ngày bị bắt làm đủ việc lại không có gì bỏ bụng khiến toàn thân Ngọc Nhi bủn rủn. Dù sao thân thể này cũng chưa từng làm qua việc nặng, thật khó mà chịu nổi. Ngọc Nhi có muốn gắng gượng hơn nữa cũng đành bất lực. Vừa lê thân xác rã rời về nhà lao, nàng xịu lơ, quỵ xuống nền đất lãnh lẽo.
Thẩm nương mang chút thức ăn đến cho nàng. Nhìn khẩu phần ăn, Ngọc Nhi hơi sững ra. Hắn cũng không đến nỗi máu lạnh như vậy. Hôm qua canh cặn, cơm thừa, thức ăn ôi thiu thì hôm này có là bát mì còn hơi nóng. Hắn đã biết điều như vậy nàng thoái mái đón nhận
“Bẩm báo tướng quân”
“Thế nào, hôm nay nàng ta làm những gì?” vẫn chuyên chú lật quyển sách trên tay, Triệu Hiếu Khiêm lãnh đạm cất lời
“Bẩm tướng quân, sáng nay Mẫn Ngọc cô nương không hề đụng vào thức ăn. Cô nương chịu đói rửa bát, giặt giũ cả một ngày” A Bảo chấp tay, cúi đầu cung kính khai báoTay Triệu Hiếu Khiêm siết nhẹ góc giấy, sắc mặt vẫn trầm tỉnh, tiếp tục nói “Ngươi đã phân phó nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ ổn thỏa chưa?”
“Bẩm tướng quân, khẩu phần ăn vẫn đảm bảo đầy đủ và sạch sẽ như trước đây” A Bảo cũng không hiểu vì sao hôm qua tướng quân lại cố ý cho tù nhân những thức ăn khó nuốt như vậy. Tướng quân của bọn họ trên chiến trường là hỗn thế ma vương nhưng tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân. Đối với người vô tội, tướng quân sẽ không ỷ mạnh ức hiếp kẻ yếu. Hôm qua tuy rằng khiến bọn họ thiệt thòi một ngày nhưng hôm nay đã không còn
“Nàng ta có chịu ăn không?” Triệu Hiếu Khiêm chợt hỏi
“Bẩm.. thuộc hạ nghe cai ngục báo lại nàng ta đói quá ăn không kịp nuốt, đến mức ho sặc sụa”
Triệu Hiếu Khiêm phẩy tay cho thuộc hạ rời đi, trong lòng nổi lên suy tư không rõHôm sau như cũ, Ngọc Nhi đem đồ ăn đến phòng tướng quân. Cả hai không nói lời nào. Nàng chỉ im lặng đứng một bên hầu hạ Triệu Hiếu Khiêm dùng bửa. Đợi hắn ăn xong, rời đi, nàng được phân phó lau dọn phòng. Phòng Triệu Hiếu Khiêm cũng không tính là to. Chỉ có một gian phòng ngủ và gian ngoài đặt một bộ bàn ăn. Bên sườn đông là nơi hắn xử lý công vụ. Ngọc Nhi cũng đã có chút quen thuộc với không gian này nên nhanh chóng bắt tay dọn dẹp. Mọi thứ đâu vào đấy, nàng ló đầu ra khỏi phòng hỏi A Bảo
“Ta dọn xong rồi. Giờ ta phải làm gì?”
A Bảo ngơ ngác nhìn nàng. Cô nương này làm tạp dịch mà có vẻ rất thoải mái. Hắn bất đắc dĩ phải phân phó việc tiếp theo như đã được dặn dò trước. Tướng quân đã nói cứ để nàng ở trong phòng dọn dẹp bao lâu tùy ý, nếu nàng có ngủ cũng mặc kệ nàng. Dù sao Ngọc Nhi cũng phải trải qua chỗ ngủ không mấy êm ái, thoải mái ở nhà lao nên Triệu Hiếu Khiêm ngầm cho phép nàng nghỉ ngơi chỗ hắn. Ngọc Nhi không hề hay biết và nàng cũng không có ý nghĩ nghỉ ngơi, trông nàng tràn đầy tinh lực và nhiệt khí.
Ngọc Nhi ôm đống quần áo của Triệu Hiếu Khiêm theo A Bảo đến phòng giặt giũ. Hôm qua phải rửa bát, giặt rất nhiều đồ cho binh sĩ, hôm nay chỉ dọn dẹp và giặt quần áo của hắn, sao bỗng nhiên hắn tốt tính thế nhỉ. Ngọc Nhi thầm cười.
Nàng còn dùng bửa chung với hạ nhân trong phủ. Sau khi ăn xong A Bảo lại đưa Ngọc Nhi trở về phòng tướng quân. Trong phòng lúc này còn có một người khác. Trông thấy Ngọc Nhi tiến vào, Triệu Hiếu Khiêm nói với đại phu
“Kiểm tra xem vết thương như thế nào rồi?” Nói rồi kéo Ngọc Nhi ngồi xuống ghế đối diện đại phuTừ đầu đến cuối, Ngọc Nhi chỉ biết im lặng ngồi yên. Đại phu bắt đầu tháo miếng vải băng trên đầu nàng ra, kiểm tra một lượt, bôi thêm ít cao dược giúp tiêu seo rồi quay sang bẩm báo
“Bẩm tướng quân, vết thương của cô nương đã hoàn toàn bình phục, đã bong kết vảy, kéo da non. Mỗi ngày hai lần bôi cao chống sẹo là được”
“Được rồi, cảm ơn đại phu”
Triệu Hiếu Khiêm nhận lấy lọ cao dược từ tay đại phu, phân phó A Bảo tiễn khách. Đợi mọi người thoát ly, hắn nâng cằm nàng lên xem xét tỉ mỉ.
Ngọc Nhi bị cái nhìn chuyên chú có chút nóng mặt, khẽ đẩy hắn ra “Được rồi, ta cũng tự biết không sao rồi, ngươi không cần phiền đại phu đến thăm khám cho ta như vậy”
Lời từ chối lạnh nhạt của nàng khiến Triệu Hiếu Khiêm trầm mặc
“Vết thương của nàng do ta gây ra, cho đến khi lành lặn hoàn toàn ta không muốn bị mang tiếng vũ phu”
Hắn lại muốn gì nữa đây. Lúc nóng lúc lạnh.
“Dù sao ta cũng là nô dịch, là tù binh thù địch, tướng quân có làm gì cũng không ai dám nói. Dù tướng quân có đánh chết, ta cũng không một lời oán than” Ngươi chính là thế nào thì nên thế đó, thay đổi thái độ thật khiến nàng không quen
“Sống chết của nàng là do ta quyết định, nàng nên nhớ rõ điều đó”
Triệu Hiếu Khiêm chống hai tay lên bàn, khoác Ngọc Nhi dưới thân, ánh mắt phát ra lửa, lời nói mang theo đe dọa. Khí thế cường bạo của hắn khiến nàng không rét mà run. Tư thế thân cận của hai người làm Ngọc Nhi có chút nóng trong người, tâm tư bất giác hỗn loạn. Ánh mắt sâu thẫm, đen hút hồn, chân mày rậm rạp, bạc môi không cười mà đầy gợi cảm, sóng mũi cao thẳng, gò má hơi gầy, càng toát lên vẻ tuất dật, phong trần của hắn. Thật phiền phức, tên hỗn thế ma vương này sao lại có vẻ đẹp đầy tính sát thương như vậy. Ngọc Nhi trước đây chỉ thích hình mẫu nam nhân thư sinh, ôn nhu, nho nhã nhưng từ khi gặp hắn, nàng lại không nghĩ tới có một loại người tuy bá đạo, hung bạo nhưng lại cuốn hút đến vậy.
“Sao lại im lặng rồi? Biết nghe lời rồi sao?”
“Ta… không muốn đôi co với người không lý lẽ như ngươi” Ngọc Nhi chột dạ, quay mặt tránh cái nhìn nóng bỏng của Triệu Hiếu KhiêmKhông hiểu sao nhìn dáng vẻ nhu thuần, dịu dàng này của Mẫn Ngọc, khiến hắn muốn ức hiếp, khi dễ nàng. Hắn xém chút không khắc chế được một lần nữa muốn ôm nàng, hôn lên, cắn mút cánh môi cong cong, đầy mê hoặc kia. Muốn những thứ tưởng chừng như đã bị chôn vùi từ lâu, nay lại âm ỷ cháy lên. Mẫn Ngọc nếu nàng như thế này thật tốt biết bao. Sao nàng tàn độc đẩy ta vào chỗ chết. Sao nàng dâm loạn với bao nhiêu nam nhân. Còn định câu dẫn ta thêm lần nữa. Nàng thanh thuần thế này không phải tốt hơn sao.
Triệu Hiếu Khiêm sâu kín nhìn Ngọc Nhi cuỗng bách như thiếu nữ đang bị trêu đùa, nhưng lại bừng tỉnh trước dáng vẻ lẳng lơ trước đây của Mẫn Ngọc. Hắn lui người đứng dậy, ném cho nàng một câu lạnh lùng
“Nàng trở về nơi của nàng đi. Ngày mai, hai cử tới đây bôi thuốc”
Ngọc Nhi định mở miệng, sao không đưa thuốc cho nàng tự bôi, còn phải tới đây đối mặt với nhau làm gì. Hai người là kẻ thù của nhau cơ mà. Nàng chưa kịp nói thì đã bị đuổi ra khỏi phòng.
Danh Sách Chương: