Thẩm Triệt bị dọa choáng váng, điệu bộ như mấy cô gái kiên quyết phải giữ thân, đưa tay ra chắn trước mặt Tần Tu. Lúc đưa tay phải lên thì vừa vặn kịp chặn miệng Tần Tu lại. Năm ngón tay hung hăng cào cào cằm Tần Tu, còn có thể cảm thấy hơi thở nóng rực của anh ta, ngón tay cũng vừa chạm vào làn môi mềm mại, căng mọng kia. Thấy trong đôi mắt xinh đẹp kia của Tần Tu giờ đã cháy rực lên lửa tình, lập tức lại bắt đầu lung lay, nếu anh ta không phải con giai, nếu anh ta không phải con giai… Không được! Cho dù không phải con giai thì cũng không thể làm xằng bậy như vậy được!
“Tần Tu! Tần Tu! Anh nghe tôi nói này! Anh bây giờ không được tỉnh táo, lúc tỉnh lại nhất định sẽ hối hận…”
Thẩm Triệt còn chưa nói xong đã hít vào một hơi lạnh, Tần Tu vậy mà bắt được bàn tay đang giơ ra cản mình, sau đó một hơi ngậm lấy ngón tay!
Ngón trỏ và ngón giữa bị Tần Tu ngậm trong miệng. Cái cảm giác vừa ẩm ướt vừa nóng nóng này, Thẩm Triệt thấy toàn bộ lỗ chân lông trên người đều dãn nở!
Tần Tu mút mút đầu ngón tay cậu, mút từng chút, từng chút thực sự rất nghiêm túc, con mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại, cẩn thận để ý phản ứng của Thẩm Triệt. Thấy đầu quắn mặt đỏ, tai hồng, cả người đều nóng lên, mới hài lòng mở miệng ra, liếm liếm môi: “Ha? Có cảm giác?”
Thẩm Triệt bị Tần Tu nhìn bằng ánh mắt như mang điện làm cho tê dại, cả người như sắp ngất đến nơi, trước mắt toàn là sao, bên tay là giọng nói vừa phóng đãng lại mê người của Tần Tu: “Để cho tôi nhìn xem nào ~~”
Nhìn xem? Nhìn xem cái gì? Thẩm Triệt đầu óc vẫn còn đang tê liệt, nháy mắt đã không thấy mặt Tần Tu đâu, sau đó bỗng nhiên cảm thấy trên lưng và ngực lần lượt rất mát, cúi đầu thì thấy chiếc áo T-shirt của mình đã bị Tần Tu vén lên giống như đang cuốn nem rán, cuốn đến vị trí xương quai xanh thì kéo mạnh một cái, Tần Tu vùi đầu vào ngực cậu, không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng cậu có thể đoán được vẻ mặt kia nhất định là đặc biệt đặc biệt kích động, đặc biệt đặc biệt dã thú, bởi vì hơi thở nóng rực như lửa của Tần Tu phóng túng lướt ở những vị trí mẫn cảm trên ngực của cậu, điều này khiến cho Thẩm Triệt ít nhiều sực tỉnh, vội vàng nhấc người lùi về sau.
Kết quả là cái nhấc người này của cậu khiến áo T-shirt đang bị cuộn lên lại tuột xuống, phủ lên đầu Tần Tu đang ở bên trong. Hình ảnh kia sắc tình như thế nào thì miễn bàn, Thẩm Triệt vội vã định đẩy đầu Tần Tu ra ngoài, nào ngờ chẳng những đẩy đối phương không được còn khiến anh ta hăng hái luồn sâu thêm vào trong áo mình!
“Thẩm Triệt, chúng cũng có cảm giác … Thật đáng yêu, cậu có muốn tự mình nhìn không?”
Giọng nói đầy hưng phấn của Tần Tu cách lớp áo khàn khàn truyền ra, mặt Thẩm Triệt đã hồng như gan heo, giọng nói run rẩy: “Anh mau chui ra, để tôi tự mình nhìn!”
Tần Tu quả nhiên “póc” một cái chui đầu ra, tóc tai rối bù, khuôn mặt tươi cười mang theo men say vừa hưng phấn vừa đẹp đẽ đường hoàng, ánh mắt giống như một đứa trẻ. Lâm vào cái tình cảnh này, tim Thẩm Triệt cũng không khỏi loạn nhịp.
Trong lúc còn đang mải ngây người, áo T-shirt đã bị Tần Tu thô bạo cuộn lên, lần này cởi phăng luôn ra. Tần Tu khi cởi áo thì kéo rất mạnh, cổ áo T-shirt kẹt ở tai Thẩm Triệt khiến lỗ tai bị kéo đỏ ửng cả lên.
T-shirt bị một phát kéo tuột ta, Tần mỹ nhân vung tay phóng khoáng ném áo đi. Thẩm Triệt trơ mắt nhìn cái áo T-shirt mới mua nhẹ nhàng tung bay ngoài cửa sổ.
“Anh sao có thể quăng đi…..” Bạn học Thẩm xúc động bị kìm nén giờ đã bùng nổ, nhưng lại bị Tần Tu đẩy một phát trở lại giường. Cái đẩy này còn bật ngược trở lại, sức lực khá lớn, đệm đương nhiên cũng đàn hồi rất tốt.
Thẩm Triệt trợn mắt nhìn Tần Tu cưỡi trên người mình, ánh mắt sáng quắc long lanh kia cứ dán chặt trên người cậu tuần tra qua lại, càng ngày càng gần, càng lúc càng sáp tới…
Chả mấy chốc, Tần Tu đã dán ở tai cậu, thanh âm khào khào: “Tôi chưa nói với cậu, tôi thích nhất là màu tiểu mạch…”
Thẩm Triệt cả người đơ như khúc gỗ, đến một cử động nhỏ nhất cũng không dám, cảm thấy Tần Tu đã bắt đầu động thủ, cởi bỏ dây lưng của cậu, giọng điệu cơ khát như sắp chết: “Phía dưới cũng là màu tiểu mạch phải không? Để tôi xem xem nào ~~~”
Xem cái em gái anh ấy! Thẩm Triệt ra sức giãy giụa, đẩy người đang nằm trên người mình sau đó cả người đột nhiên rụt lại, hoảng sợ nhìn về phía dưới thân – cách hai cái quần của hai người cũng có thể cảm thấy dục vọng nóng rực của Tần Tu hung tàn đè trên đùi cậu.
Liên hệ tới ”cậu nhỏ” của Tần Tu, Thẩm Triệt thực sự không khó để hình dung ra ”thứ hung tàn” kia.
” Ư hừ… tôi cũng có cảm giác.”
Không cần anh nói tôi cũng biết, cái hồn đạm*! Tần Tu! Cầm thú à! Hình tượng băng sơn mỹ nhân cao quý lãnh diễm trong đầu Thẩm Triệt nháy mắt đã vỡ nát thành trăm ngàn mảnh.
(Hồn đạm có cách phát âm gần giống với hỗn đản)
“Bộp!”
Tần Tu đang điên cuồng gặm cắn trên xương quai xanh của Thẩm Triệt ngẩng đầu lên, sờ sờ trán: “Cậu vừa mới dùng cái gì đánh tôi thế?”
Cái Samsung GALAXY S3 của anh đấy … Thẩm Triệt bi ai nghĩ thầm.
Tần Tu xoa xoa trán, lại cúi đầu, lần này suôn sẻ gặm cắn sang ngực.
“Bốp!”
Tần Tu ngẩng đầu, nhíu mày: “Cậu vừa mới dùng cái gì đập tôi đấy?”
Thẩm Triệt tuyệt vọng nhìn cuốn ‘Đại cương điện ảnh phương Tây’ rơi ở dưới giường.
Tần mỹ nhân tiếp tục vùi đầu tận lực làm càn, cơ khát vươn đầu lưỡi liếm một đường rồi …
“Loảng xoảng, choang!!”
Thẩm Triệt cả người run rẩy lúc này đang sử dụng tinh thần ”gái nhà lành thủ thân như ngọc”, phiền muộn nhìn xuống kẻ đang nằm sõng xoài trên ***g ngực cậu. Thẩm Triệt thở hổn hển, giơ hung khí trên tay lên nhìn. Lần này là đèn bàn. Giới hạn cuối cùng của Tần Tu là đèn bàn.
Thẩm Triệt buông hung khí, nơm nớp lo sợ nhìn Tần Tu vẫn còn vùi đầu trong ***g ngực mình. Lúc này, băng sơn mỹ nhân lại lộ ra bộ dạng một anh chồng ôn thuận, thuần lương vô hại như con thú cưng. Thẩm Triệt phát hiện mình mỗi khi nhìn thấy Tần Tu như vậy là lại không thể nhẫn tâm được, lại lo lắng không biết vừa nãy mình có nặng tay quá hay không, có khi nào đã đánh người ta mất trí rồi hay không. Lại nhìn thấy cái trán đã u lên một cục, cậu không kìm được mà muốn chạm vào cái trán kia, nghĩ lại, lại nghĩ tới bộ dạng thú tính như phát điên của Tần Tu lúc trước, đến bây giờ trên người cậu đều là dấu môi và nước miếng của người này. Shit! Cho đáng đời nhà anh!
Nghĩ thế, Thẩm Triệt nhanh chóng đẩy Tần Tu lăn xuống giường, vừa định lao ra cửa phòng lại bỗng nhiên nhớ tới vết xe đổ trước đây, liền vội vã xách quần lên cho tử tế, lấy trong tủ của Tần Tu ra một bộ quần áo, khi mở cửa cũng không biết có bị động kinh hay không, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn lại
Tần Tu vô tri vô giác nằm trên giường, người mềm rũ, nhìn qua thật vô hại.
Đáng đời nhà anh! Cho chết đi! Thẩm Triệt thầm nghĩ.
Nhưng cũng là do anh ta uống rượu say mà.
Vậy coi như huề đi, không thèm quan tâm anh ta nữa, mặc kệ anh ta tự sinh tự diệt đi!
Nhưng cái trán kia phải làm sao bây giờ. Bây giờ không xử lí sợ mấy hôm nữa sẽ bị tụ máu…
Sẽ tụ máu… Trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói này, giống như có ma quỷ quấy phá, đến lúc Thẩm Triệt ý thực được thì đã thấy mình cầm Vân Nam bạch dược tới cẩn thận phun lên cái trán u của Tần Tu. Xử lí xong vết thương, sau đó giúp anh ta đắp lại chăn, nhặt chiếc điện thoại di động trên mặt đất, từng thứ từng thứ để lại vào chỗ cũ.
Trước khi ra cửa, Thẩm Triệt nhìn người đang mê man trong chiếc chăn trắng muốt, mệt mỏi nghĩ, hy vọng anh không nhớ gì về chuyện tối nay, nếu thực sự có nhớ, ít nhất cũng nhớ rõ chuyện lần này không liên can tới tôi đấy nhé.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Triệt đang nằm dang chân dang tay trên sô pha bị người nào đó đạp tỉnh. Cậu lấy gối chống đỡ, liếc qua chiếc di động, lại uể oải nằm úp xuống: “Để yên cho em ngủ, còn nửa tiếng nữa…”
“Trong vòng mười giây đứng lên cho tôi.”
Giọng nói trầm thấp từ tình mạnh mẽ lay tỉnh Thẩm Triệt sau cơn ác mộng tối qua. Cái cảm giác kích thích ngực dán ngực trò chuyện này, đệch mợ, cậu cảm thấy ngực có cộng hưởng âm, vội giật mình tỉnh dậy, nơm nớp quay đầu lại.
Tần Tu khoanh tay đứng trên cao nhìn xuống Thẩm Triệt bên dưới, lạnh lùng bĩu môi: ” Cậu xem GV nhiều quá bị ngộ rồi à? Cố ý bày ra cái tư thế này trước mặt tôi là có ý đồ gì? Mau đứng lên cho tôi ngồi.”
Thẩm Triệt thấy người trước mặt hình như đã khôi phục tính tình, lúc này mới chậm chạp vươn người dậy, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha,vô cùng bất đắc dĩ hỏi: “Cái gì… Có chuyện gì?”
“Tối hôm qua cậu làm gì tôi rồi?”
Thẩm Triệt trong lòng xoắn vặn, không hiểu Tần Tu hỏi như thế là ướm thử hay như thế nào, trước tiên cứ ra vẻ bình thường đáp: “À, anh hôm qua uống say, tôi cõng anh về phòng thôi.”
“Chỉ vậy thôi?” Tần Tu hỏi, chỉ vào cục u sưng tấy trên trán mình: “Thế đây là cái gì?”
Thẩm Triệt đảo mắt như rang lạc, nói như vậy là anh ta đến tìm mình tính sổ đây sao. Quả nhiên sau khi say thì chẳng nhớ được gì cả. Cậu bèn ho khan một tiếng: “Chuyện là như này, tôi cõng anh lên lầu, lúc xoay người không để ý mới để trán anh đập vào tay vịn cầu thang, xin lỗi nha. Nhưng dù sao tui cũng đã bôi thuốc cho anh rồi mà, ha ha.”
Tần Tu híp mắt quan sát cái bộ mặt cười giả lả kia, hừ lạnh trong lòng. Người này đúng là rất biết tận dụng ưu thế của mình, ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ thật hài hòa với khuôn mặt cười đến sáng lạn dương quang này, nhưng ta cũng cóc quan tâm. Tần Tu cố ý đè giọng trầm hẳn xuống: “Thật không?”
Không phải “Còn nói láo à” mà lại là “Thật không”. Tảng đá trong lòng Thẩm Triệt như vừa tuột xuống, người này quả nhiên không nhớ gì, vì thế bèn nhún nhún vai: “Thật vậy mà. Bằng không thì thế nào nữa chứ?”
Tần Tu liếc cậu một cái, rồi thực sự xoay người rời đi. Thẩm Triệt ở đằng sau thở phào một hơi, vừa ngẩng mặt lên lại thấy Tần Tu lại vòng trở lại. Cái tính dở dở ương ương khó mà nắm bắt này đúng là làm cho người ta mệt mỏi, tâm gào thét, lại gì nữa đây, đại ca?
Tần Tu nhìn Thẩm Triệt một lúc lâu, giọng nói dịu hẳn đi: “Vậy… sau khi tôi uống say, có làm chuyện gì kì quái không?”
Danh Sách Chương: