Tháng ba, TAKEFIVE bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị cho album thứ hai. Bởi vì danh tiếng của nhóm trong phạm vi châu Á càng lúc càng lớn, khâu sản xuất cũng bạo tay hơn rất nhiều. Ba MV chủ đề lần này toàn bộ đều quay ngoại cảnh ở nước ngoài, từ thành phố quốc tế sầm uất với sức nóng tỏa ra bốn phương, đến bờ cát bên biển lãng mạn ngập tràn ánh mặt trời.
Nửa tháng trước, nhóm đã thu âm xong, nửa tháng sau lại bay tới bay lui từ Nhật Bản tới Thái Lan rồi Malaysia. Tuy rằng hành trình không được tiết lộ, nhưng khi quay ngoại cảnh ở Shinjuku vẫn có không ít fan là học sinh trung học đến vây xem, dẫn tới có chút rối loạn, còn lên bị đăng lên tin tức ngày hôm sau. Khi nhóm ở trong khách sạn Aloft tại Bangkok cũng bị fan nhận ra.
Fan ở trong khách sạn quả thực chính là cứu tinh của Thẩm Triệt, người nào đó dù bất mãn lắm nhưng cũng không thể không để ý đến chuyện fan luôn lượn lờ xung quanh, đành phải quản nửa thân dưới của mình cho tốt.
(Shinjuku: một quận ở Tokyo tập trung rất đông người Hoa sinh sống
Aloft là một chuỗi khách sạn cuả tập đoàn Starwood, Trung Quốc có nhiều chi nhánh tại nước ngoài)
Đương nhiên cũng có lúc quản không được. Công ty dường như cố tình chơi xỏ cậu mà cho hai người ở phòng của tình nhân. Hai người chen chúc trên giường liên tục nửa tháng, lại vì kiêng dè fan nên không thể có hành động vượt quá giới hạn, nói trắng ra là rất khốn khổ.
Vào buổi tối cuối cùng ở Aloft, Thẩm Triệt đang tắm trong phòng tắm, bỗng nghe thấy cửa phòng tắm “cộc cộc, phành phành, rầm rầm” vang lên không ngừng, tiếp theo là giọng Tần Tu bên ngoài tức giận gõ cửa:
“Thẩm Triệt, cậu khóa trái cửa nữa cơ à?!”
Thẩm Triệt hoảng hồn chỉ vào cánh cửa: “Anh đừng có làm bậy nha! Đây là khách sạn! Bên ngoài lúc nào cũng có fan đó!”
“Tôi làm bậy gì chứ, tôi để quên di động trong đó!” Tần Tu nói lí do rất hợp tình hợp lý. “Chuyền ra cho tôi.”
Thẩm Triệt thò đầu nhìn bồn rửa tay, chiếc Samsung Galaxy Player màu đen đúng thật ở đó: “Không sao, tôi đặt sang một bên là được, không có hư đâu, tắm xong sẽ cho anh vào lấy.”
“Thẩm Triệt cậu có ý gì vậy hả, còn đề phòng tôi?!”
“Anh như vậy còn không phải giấu đầu lòi đuôi!” Thẩm Triệt dừng động tác gội đầu lại, tóc dính đầy bong bóng xà phòng hét với cái cửa. “Cái này thì khác gì với bảo tôi nhặt xà phòng chứ?”
Tần Tu hừ lạnh một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Nhặt xà phòng là từ phía sau, còn tôi đang ở trước mặt cậu…”
(Nhặt xà phòng nghĩa là xà phòng rơi trên mặt đất, lúc khom người xuống nhặt sẽ bị công kích từphía sau. Nói cách khác, nhặt xà phòng sẽ bị bạo cúc :v)
Nào ngờ Thẩm Triệt lại bị xà phòng rơi vào mắt thật, phải tìm khăn lau mặt, lúc Tần Tu nói cậu đứng ở ngay sát sau cánh cửa, cho nên nghe được vô cùng rõ ràng, thiếu chút nữa muốn nhảy dựng cả lên: “Tôi nghe thấy rồi đó!!”
Sau cánh cửa quả nhiên yên tĩnh thật lâu, sau đó cánh cửa mỏng manh bỗng nhiên bị nện một cái rầm: “Nghe thấy thì nghe thấy! Mở cửa cho tôi!”
Này… Quần áo đều không cần, trực tiếp thành cầm thú luôn nha! >.< Nữu Nữu đi chợ đêm mua đồ ăn vặt, cửa thang máy mở ra, liền thấy trên hành lang cách đó không xa, ba fan nữ đứng ở trước cửa phòng Doãn Long Nhất, đang nói cái gì đó bằng tiếng Anh không được chuẩn lắm. Mấy cái khác cô nghe không rõ, chỉ nghe được hai chữ Tần Tu. Doãn Long Nhất vốn không muốn gặp Tần Tu. Từ lần đó ở trên xe bị Tần Tu công kích, cơ bản cả đời hắn không còn muốn qua lại gì với Tần Tu nữa. Lúc này sắc mặt hắn có thể xem là khó coi, chỉ đanh giọng trả lời: “He’s not with me.” Ba fan quay đầu lại chỉ chỉ phòng đối diện của Tần Tu và Thẩm Triệt, lại đưa cho Doãn Long Nhất quà tặng gói lớn gói nhỏ, hai tay chắp trước ngực nhờ vả. Nữu Nữu nhìn thế cũng hiểu được, đại khái là thấy Tần Tu không ở phòng, liền muốn nhờ Doãn Long Nhất chuyển giùm. Cô vội vàng đi qua, đang muốn nói để tôi giúp các cô đưa cho anh ta, nào ngờ Doãn Long Nhất đã cầm luôn lấy quà, đóng cửa. Ngày về nước, ba fan này cũng ra sân bay tiễn họ. Bởi vì hành trình được bảo mật, cho nên fan Thái Lan đến tiễn cũng chỉ có chừng ba mươi người. Ba fan kia xem ra là thay mặt cho nhóm fan của Tần Tu, đang vây quanh Tần Tu hỏi: “Did you read our letter?” Tần Tu hiển nhiên đơ ra một chút. Ba fan vội vàng khoa tay múa chân giải thích, nhưng mà tiếng Anh phát âm thật sự rất 囧. Tần Tu có vẻ như nghe không hiểu. Nữu Nữu đang không biết có nên nói với anh ta mấy thứ đó đang ở chỗ Doãn Long Nhất không, thì Phương Viên bên cạnh đã mở miệng trước: “Mấy thứấy chắc đang ở chổ Doãn Long Nhất rồi, hôm đó em mở cửa đúng lúc nhìn thấy họ đưa cho anh ta, anh ta cũng nhận, em còn tưởng là fan của anh ta chứ.” Tần Tu lập tức quay đầu nhìn về phía Doãn Long Nhất. Doãn Long Nhất đang kí tặng cho hai fan khác, hình như cũng cảm giác được tầm mắt của Tần Tu, ngẩng đầu nhìn qua bên này, nhận ra ba fan kia, sắc mặt kỳ quái thay đổi, nhưng cũng chẳng nói gì cả, chỉ cúi đầu tiếp tục ký tên. Tần Tu chỉ có thể quay lại nói với fan đang chờ anh trả lời: “Yep, I’ve received your gifts, but haven’t got time to read the letter. I’ll read it on the plane.” Nữu Nữu nghĩ sau khi lên máy bay Tần Tu sẽ hỏi Doãn Long Nhất chuyện này, nhưng lại không có. Hai người từ đầu tới cuối không nói một câu, giống hệt như khoảng thời gian đi quay MV này. Ngược lại Doãn Long Nhất cùng Phương Viên hình nhưở ngoài toilet có cãi nhau một trận, khi Phương Viên trở về sắc mặt còn rất không tốt. Thẩm Triệt hỏi cậu ta làm sao vậy, Phương Viên cũng chỉ nói không có gì. *** Sau khi về nước chưa kịp nghỉ ngơi, cách ngày liền phải tham gia buổi biểu diễn bài trừ sản phẩm không bản quyền hai năm một lần của Quan Triều. Buổi biểu diễn này mang tính chất phi lợi nhuận, tham gia biểu diễn không được trả cát-xê. Tham gia biểu diễn đều là ca sĩ cùng nhóm nhạc dưới trướng Quan Triều, còn có cả những nghệ sĩ đang nổi tiếng ở Mĩ, Nhật, Hàn. Buổi biểu diễn tổ chức ở sân vận động Trăn Tử, Hoài Cảng, có trực tiếp lên TV. Sân vận động có tới năm vạn người tham gia, đông đến chưa từng có. Trên sân khấu bố trí một hồ nước và một cây cầu nổi có thể bay lên, vô cùng tráng lệ. Vốn đó có thể là một buổi biểu diễn tuyệt vời, nào ngờ đêm đó đã xảy ra chút sự cố — Doãn Long Nhất trượt chân rơi xuống hồ! Không ai biết sao lại xảy ra chuyện như vậy, năm người đang ở trên cầu hát rất thuận lợi, khi xoay người quay về trung tâm sân khấu, Doãn Long Nhất không hiểu sao một chân bước hụt rơi xuống hồ, may mà hồ không sâu, nhưng mà rơi xuống thế này cũng đủ bẽ mặt rồi. Kỳ thực đây có lẽ chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng mà Doãn Long Nhất bị biến thành trò cười cho thiên hạ, sau khi xuống sân khấu lửa giận bốc phừng phừng, khăng khăng nói là có người đẩy hắn từ sau lưng. Quanh sân khấu có tám cái camera, nhưng không có cái nào có thể quay được xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Lúc đó năm người đứng cùng một chỗ, nếu muốn nói có người đẩy thì ai cũng có thể xuống tay. Jessica cảm thấy lời nói của Doãn Long Nhất quả thực quá vớ vẩn: “Trong tình huống này ai lại đi đẩy cậu chứ?!” “Có người đẩy tôi hay không tôi còn không biết sao?! Lúc ấy rõ ràng có người đẩy sau lưng tôi một cái!” Doãn Long Nhất kiên quyết nói là bị người hãm hại, vừa nói ánh mắt lại kiên quyết hướng về Tần Tu đang ngồi đối diện. “Ý anh là muốn nói tôi đẩy chứ gì.” Tần Tu rất bình thản nói. “Anh đã cho là nhưvậy, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Hoan nghênh anh lần sau đẩy lại tôi.” “Đủ rồi!” Jessica tức giận nói. “Tần Tu cậu đừng có đổ thêm dầu vào lửa! Còn Doãn Long Nhất, cậu cứ nhất định nói có người đẩy cậu, chẳng lẽ lại không thể là ai đó vô tình chạm vào lưng cậu sao? Cậu sao cứ phải chắc nịch là người ta đẩy cậu thế chứ!” Doãn Long Nhất đè bàn đứng lên, ánh mắt hung hăng đảo qua mọi người: “Nếu như các người bị người ta đẩy, sẽ tự biết vì sao tôi khẳng định như thế!” Dứt lời liền vung tay rời khỏi phòng. Không khí trong nhóm lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, ngay cả tham gia show truyền hình cũng khiến Jessica lo lắng đề phòng. Đêm trước khi phát hành album thứ hai, nhóm được mời tham gia một gameshow dành cho người nổi tiếng trên đài TPS tên《 Sao và tâm nguyện 》. Tới tham gia ngoài TAKE FIVE, còn có Âu Triết Luân và Bích Cơ, tổng cộng là mười nghệ sĩ. Mười người rút thăm chia thành hai đội đỏ và trắng tiến hành thi đấu với nhau. Đội chiến thắng sẽ giúp cho khán giả may mắn của đội mình có cơ hội thực hiện được tâm nguyện. Thẩm Triệt, Tần Tu, Doãn Long Nhất, Âu Triết Luân và Bích Cơ rút thăm vào đội trắng. Tâm nguyện của khán giả may mắn bên đội đỏ là có được dàn âm thanh mang về cho vợ, còn tâm nguyện của khán giả may mắn bên đội trắng là mang bà ngoại đi Úc tận mắt xem thi đấu tennis. “Ồ? Bà ngoại cô vẫn còn thích tennis sao?!” Thẩm Triệt kinh ngạc. “Đúng vậy! Bà đã bắt đầu xem tennis từ thế hệ của Agassi đến giờ, là một fan tennis kì cựu luôn đó. Chỉ là bây giờ bà đi đứng không tiện.” Nữ khán giả cười nói. “Vậy bây giờ tay vợt yêu thích nhất của bà ngoại cô là ai vậy?” “Đương nhiên là Djokovic, ha ha!” Tần Tu nhìn Thẩm Triệt bàn luận sôi nổi với khán giả, đã bắt đầu thề thốt cam đoan nhất định sẽ giúp cụ bà giành được cơ hội đi Úc xem Djokovic, quả thực không biết nói gì. Nữu Nữu ở bên cạnh nhìn Tần Tu cùng Doãn Long Nhất hoàn toàn không nói với nhau một câu nào, trong lòng cũng có dự cảm xấu. Luật chơi là ở trong căn phòng chỉ định tìm “cạm bẫy”. Cạm bẫy có thể là một viên đường giấu trong một bộ mạt chược, hoặc là bức tranh Mona Lisa treo trên tường là gương mặt của một nhân viên. Tóm lại chính là ở một chỗ không bình thường trong căn phòng. Trò chơi dùng phương thức tiếp sức, khi người đầu tiên vào phòng tìm manh mối, người thứ hai sẽ phải ở trong một căn phòng giống như hầm băng chờ đợi. Sau khi người thứ nhất tìm được manh mối thì người vừa ở trong hầm băng sẽ ra tiếp tục tìm manh mối thứ hai. Luân phiên như vậy, đội tìm được toàn bộ manh mối nhanh hơn chính là đội chiến thắng. Điều đáng nhắc tới chính là, nếu người trong phòng chậm chạp tìm không thấy manh mối, người trong hầm băng chỉ có thể liên tục chịu lạnh. Đương nhiên nếu thật sự chịu không được nữa thì có thể ra khỏi phòng, như vậy thì đội đó sẽ bị tuyên bố luôn là thất bại. Hai đội bắt đầu rút thăm để sắp xếp thứ tự. Trình tự bên đội Thẩm Triệt lần lượt là Bích Cơ, Thẩm Triệt, Âu Triết Luân, Doãn Long Nhất, Tần Tu. “Hai đội chuẩn bị xong chưa? Mỗi người vào vị trí!” MC cầm đồng hồ bấm giây trong tay, đứng ở bên ngoài hầm băng. “Bắt đầu!” Bích Cơ cùng Phương Viên cùng vào hai phòng riêng biệt tìm manh mối. Thẩm Triệt cùng Hạ Chinh đồng thời tiến vào hầm băng. Ban đầu nghe MC nói là hầm băng, Thẩm Triệt còn cảm thấy quá khoa trương, không ngờ đúng là hầm băng thật. Bốn phía đều là mấy khối băng lớn, khí lạnh vù vù tỏa ra, cậu cùng Hạ Chinh đi vào không được bao lâu đã lạnh đến phát run. MC còn xấu bụng tiến vào phỏng vấn cảm giác của hai người: “Ài, cho các cậu ghế các cậu liền ngồi thật sao, đứng lên hoạt động đi nào!” “Tìm được chưa vậy?” Thẩm Triệt giậm chân hỏi. “Cậu mới vào đây vài phút thôi mà, cậu để cho Bích Cơ người ta một chút thời gian chớ!” MC chịu không nổi phì cười nói. “Nhìn xem nhóm trưởng của cậu kìa, bình tĩnh một chút đi cậu nhóc!” MC hỏi cảm tưởng của Hạ Chinh, nhóm trưởng bình tĩnh hà một hơi, nói. “Làm nhóm trưởng thật sự không dễ chút nào.” Phương Viên cùng Bích Cơ lần lượt tìm được manh mối, trước sau kém không đến một phút, Thẩm Triệt đổi vào trong phòng tìm manh mối, Âu Triết Luân đứng ở trước cửa hầm băng phía sau hô to: “Thẩm Nhị, cậu nhanh lên đó!” Doãn Long Nhất đã lên lầu chờở ngoài hầm băng, Nữu Nữu cùng Tần Tu ngồi ở dưới lầu theo dõi qua màn hình, nhưng mà bọn họ lúc này chỉ có thể nhìn thấy cảnh trong hầm băng, không thấy được trong căn phòng. Tần Tu nhìn chằm chằm màn hình không nói chuyện, Nữu Nữu lại để ý thấy sắc mặt Tần Tu không tốt, cứ luôn uống nước ấm. “Làm sao vậy?” Nữu Nữu hỏi, “Anh không thoải mái sao?” “Có thuốc dạ dày không?” Tần Tu hỏi. Nữu Nữu vừa nghe đến giọng nói nặng nề kia là biết hỏng bét rồi, may mà trên người cô lúc nào cũng mang theo đầy đủ thuốc, vội vàng lấy ra Domperidone đưa cho Tần Tu. Tần Tu mới vừa uống thuốc xong, Thẩm Triệt đã tìm thấy manh mối. Nghe anh quay phim nói căn phòng kia rất lớn, đến sáu bảy mươi mét vuông, Phương Viên cùng Bích Cơ tìm được manh mối cũng mất đến bảy tám phút. Thẩm Triệt chưa tới năm phút mà đã tìm thấy, quả nhiên không hổ là chó săn Golden Retriever, Nữu Nữu thầm nói trong lòng. Chỉ là… Nữu Nữu quay đầu lại nhìn Tần Tu đang ấn đầu gối đứng lên, cái dạng này vào trong hầm băng có ổn không đây? Thẩm Triệt vô cùng đắc ý đi xuống lầu chuẩn bị tranh công, vừa thấy sắc mặt của Tần Tu liền bị dọa cho nhảy dựng: “Làm sao vậy? Sắc mặt sao tệ thế?” “Anh ấy đau dạ dày, tôi vừa mới cho anh ấy uống thuốc, sao cậu không tìm chầm chậm một chút chứ!” Nữu Nữu nói. Thẩm Triệt há hốc miệng, Tần Tu chuẩn bị lên lầu, Thẩm Triệt vội vàng kéo anh lại: “Anh như vậy vào hầm băng có được không?” “Không sao. Uống thuốc rồi lát nữa sẽ khỏi thôi.” Tần Tu vẫn kiên trì lên lầu, không bao lâu sau Âu Triết Luân đã tìm được manh mối, đổi cho Doãn Long Nhất vào phòng, Tần Tu vào hầm băng. Thẩm Triệt ở dưới lầu vô cùng lo lắng quan sát Tần Tu trong hầm băng. Mọi người khi vào trong hầm băng đều giậm chân đi qua đi lại, mà Tần Tu thì lại cuộn người trên ghế. Tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng nhìn động tĩnh của thân thể có thể nhìn ra được anh đang thở rất gấp. Thẩm Triệt thật sự không nhìn nổi nữa. Nam diễn viên trẻ tuổi ở cùng với Tần Tu trong hầm băng cũng chú ý thấy Tần Tu không bình thường: “Anh không sao chứ?” Trong lòng nói anh chàng thần tượng này quả nhiên là bình hoa, vừa vào còn chưa đến hai phút sao đã lạnh đến như vậy? Lúc này MC tiến vào, nam diễn viên thấy cậu thanh niên đầu quắn cùng đi theo cũng có chút bất ngờ. Nữ MC tiến lên vỗ vai Tần Tu: “Thẩm Triệt nói với chúng tôi rồi, cậu đau bao tử cũng đừng nên miễn cưỡng, để cậu ta thay cậu đi.” Tần Tu cau mày ngẩng đầu, Thẩm Triệt đứng ở trước mặt anh gật đầu. Rõ ràng chỉ là một tên vừa ngốc vừa đần, nhưng một khắc kia lại cảm thấy cậu ta đặc biệt đáng tin đến kỳ lạ. Tần Tu không hiểu vì sao chính mình không kiên định, một câu liền đồng ý, rõ ràng anh không phải người có thói quen ỷ lại người khác, lúc này đây lại cam lòng ỷ lại người kia. Khi Tần Tu xuống lầu khuôn mặt đã chuyển thành trắng bệch. Nữu Nữu chuyển cho anh nước ấm, Tần Tu gập người lại ôm bình nước ấm, nhìn chằm chằm Thẩm Triệt trong màn hình không chớp mắt. Một lát sau nam diễn viên trong hầm băng đi ra, Tần Tu nhíu mày, bắt đầu chú ý đến đồng hồ thời gian ở góc trái màn hình. Lại hai phút trôi qua, Doãn Long Nhất vẫn chưa tìm được manh mối. Không biết có phải anh nghĩ nhiều hay không, nhưng vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm. Lại qua hai phút nữa, thời gian cũng sắp hết, Doãn Long Nhất vào trong phòng đã gần qua mười phút, mà Thẩm Triệt ở trong hầm băng đợi cũng quá tám phút rồi. Ngay cả Âu Triết Luân đang cùng Bích Cơ ở trong phòng theo dõi cũng chửi ầm lên: “Doãn Long Nhất làm cái trò gì vậy?! Thời gian Thẩm Nhị tranh thủ cho chúng ta đều bị hắn ta xài hết rồi!” Bích Cơ thấy Âu Triết Luân đột nhiên phát hỏa cũng bị dọa cho hết hồn: “Cậu gọi cậu ta là Thẩm Nhị?” “Mịa! Khuy áo bằng socola rõ ràng như vậy, bộ hắn ta bị đui hả!” Âu Triết Luân chỉ vào màn hình căm giận hét. Bích Cơ hết biết nói gì luôn: “Âu Triết Luân, chú ý một chút.” “Cô không tức giận sao! Tôi tức đến muốn điên rồi đây này! Đồng đội gì như heo!” Bích Cơ nhìn Âu Triết Luân phát hỏa đứng phắt lên đi tới đi lui trước sô pha, đột nhiên lại cảm thấy buồn cười. Hình tượng tiểu bạch thỏ của người này ở công ty trước đây hóa ra cũng là giả vờ đi, thế nhưng cô cũng là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi. Tần Tu nhìn Thẩm Triệt ở trong hầm băng, chốc chốc lại xoa xoa bàn tay, một lát lại vuốt vuốt cánh tay, trong lòng anh cũng nóng như lửa đốt. Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, Doãn Long Nhất chắc chắn là cố ý. Tần Tu đứng lên: “Tôi lên lầu đổi chỗ với cậu ta.” Tần Tu lên lầu hai đụng phải Bích Cơ đang chờở ngoài hầm băng, vừa muốn đẩy cửa đi vào đổi chỗ cho Thẩm Triệt, Doãn Long Nhất bên kia rốt cục cũng rung chuông. Thẩm Triệt từ hầm băng đi ra cả người y hệt như cây gậy băng, tới gần còn có thể cảm thấy hơi lạnh nhè nhẹ phả ra. Cũng phải thôi, cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng mà phải đợi trong hầm băng âm 10 độ gần mười lăm phút, hơn nữa trước đó đã phải đợi bảy tám phút rồi. Lúc Doãn Long Nhất đi ra nhìn thấy Thẩm Triệt bị đông cứng, biểu tình rõ ràng đơ lại, sắc mặt dù giấu kĩ nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt Tần Tu. Bởi vì muốn nắm chặt thời gian trò chơi, Tần Tu chỉ quay đầu lại nhìn Thẩm Triệt một cái, xoay người tiến vào phòng. Doãn Long Nhất có thể cảm thấy khi Tần Tu lướt qua mình, cả người đã lộ ra thái độ căm thù rất đáng sợ. Âu Triết Luân vốn nghĩ bọn họ lần này thua chắc rồi, không ngờ sau khi Tần Tu vào phòng, chưa đến ba phút đã tìm được manh mối cuối cùng, thế mà cũng nhanh hơn đối thủ chừng hai phút, chuyển bại thành thắng một cách thần kỳ! Nữ khán giả muốn dẫn bà ngoại đến Úc xem tennis rất hưng phấn, kích động ôm mỗi người một cái, khi ôm đến Thẩm Triệt thì hoảng sợ: “Sao người cậu lại lạnh buốt như vậy?” Nói xong không khỏi cảm kích mà ôm chặt cậu thanh niên tóc xoăn. “Cám ơn cậu! Cám ơn!” Thẩm Triệt ôm lại cô gái, cười nói “Đừng khách sáo”. Không phải nhà nào hộ nào cũng có thể có tiền để hoàn thành tâm nguyện cho một cụ già, bà ngoại thích xem tennis, thích Djokovic, nhất định là một người bà vô cùng đáng yêu, có thể giúp đỡ, cậu cũng cảm thấy rất vui vẻ. MC chỉ sợ Thẩm Triệt lạnh quá hóa ngơ mất rồi, vội nhắc nhở: “Đại công thần nè! Đồng đội cùng lại ôm một cái nào!” Âu Triết Luân bộ dáng kích động đã chuẩn bị nhào lên, vừa định ôm thanh niên đầu quắn, ai dè đã bị bóng lưng Tần Tu chặn lại. Hoa khôi trường ôm thật chặt Thẩm Nhị. Âu Triết Luân mắt choáng váng, mẹ nó chứ, tư thế kia đúng là không chừa chỗ cho người ta ôm mà…
Danh Sách Chương: