Thẩm Triệt lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ đạo diễn Peterson quyết định cho Tần Tu cơ hội thứ hai, vậy nên Tần Tu hôm nay mới có thể phá lệ cho cậu nhiều đường ngọt thế này? Nghĩ như vậy, tâm tình lại trở nên phức tạp: “Cô ấy nói gì cơ?”
“Thời gian diễn ra lần thử vai cuối cùng đã đẩy lên vào ngày 27 cuối tháng. Bọn họ hy vọng cậu có thể tới.” Tần Tu nói.
Thẩm Triệt có chút ngoài ý muốn. Không ngờ rằng thời gian thử vai lại lùi lại. Đến ngày 27 không biết chân cậu có thể hồi phục hoàn toàn không? Không phải hoàn toàn không có hy vọng nhưng cũng chẳng nắm chắc 100%. Đây cơ bản là vấn đề hên xui. Mà chuyện cậu quan tâm hơn vẫn là chuyện của Tần Tu: “Còn gì khác nữa không?”
“Không.” Tần Tu đáp, cho xe chậm rãi chạy qua hàng người đang dàn ngang, nói: “Bọn họ bảo cậu suy nghĩ cho kỹ rồi gọi điện lại.”
“Tôi chắc chắn không đi được.” Thẩm Triệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, lấy di động ra chuẩn bị gọi điện từ chối.
“Không cần gọi nữa.” Tần Tu bình tĩnh nói, “Tôi đã thay cậu đồng ý rồi.”
Thẩm Triệt cầm di động sửng sốt nhìn về phía Tần Tu vẫn không chớp mắt lái xe, gần như không thể tin vào lỗ tai mình: “Anh…. anh thay tôi đồng ý sao?”
Tần Tu cúi đầu liếc qua cái chân của Thẩm Triệt: “Vừa nãy cũng hỏi bác sĩ rồi. Chân cậu thay ba lượt thuốc nữa là có thể tháo băng vải. Vậy sau đó còn thời gian cả một tuần, tôi thấy thế là đủ. Chỉ có móng tay là chưa dài ra được nhưng chắc cũng không ảnh hưởng gì đến cậu khi vận động. Có thể lúc khiêu vũ có chút đau nhưng tôi không tin ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cậu cũng không nhẫn chịu được.”
Thẩm Triệt trợn tròn mắt, một lúc sau mới khôi phục tinh thần: “…. Không phải, Tần Tu, vấn đề không phải chuyện này. Anh sao có thể chưa thèm hỏi ý tôi một câu mà đã thay tôi đồng ý như thế chứ? Nhỡ ra tôi thật sự không đi được thì sao? Nhỡ ra tôi có sắp xếp khác thì sao?”
“Tôi đã đồng ý mất rồi.” Đại ma vương thờ ơ.
Thẩm Triệt cứng họng. Tính cách ma vương rốt cuộc lúc nào lại phân liệt ra thế này? Cậu vẫn cảm thấy chuyện này thực vô lý, nếú cậu thực sự không đi được thì lại để một đống người ở đó chờ cậu toi công sao?
“Thôi bỏ đi.” nói xong liền cúi đầu ấn điện thoại, “Tôi từ chối đây.”
Di động bị Tần Tu đưa tay ra tóm lấy: “Trước tiên cậu nói cho tôi nghe vì sao lại thế.”
Thẩm Triệt hiếm khi thấy Tần Tu kiên quyết như vậy, đành phải thở dài một hơi: “Tần Tu, tôi biết anh giúp tôi đồng ý là muốn tốt cho tôi. Thực ra tôi rất cảm động nhưng nguyên tắc làm việc của tôi chính là chuyện gì không nắm chắc thì tuyệt đối không thể hứa hẹn bậy bạ được. Thật xin lỗi. Tôi đành phải từ chối thôi.”
Chiếc Jibei dừng lại bên đường. Động tác tắt máy của Tần Tu mang đầy bực bội, nét mặt giận dữ quay sang nói: “Cậu không nắm chắc thì lúc trước vì sao còn liều mạng đến thử vai?”
“Cái này đâu giống lúc đấy,” Thẩm Triệt cũng nóng nảy, “Chẳng may đến lúc đó chân tôi vẫn chưa khỏi? Chẳng may hoàn toàn không có cách nào khiêu vũ được thì sao? Dù sao người bị thương cũng đâu phải anh. Thương tích của tôi thế nào chỉ tôi là rõ nhất.”
Tần Tu nghiêng người đánh giá Thẩm Triệt từ trên xuống dưới, cau mày vẻ mặt khó hiểu: “Thế chẳng may đến lúc đó chân cậu hồi phục rồi, chẳng may có thể khiêu vũ rồi thì sao?”
Thẩm Triệt nghẹn lời. Biết rõ là Tần Tu đang già mồm át lẽ phải nhưng khí thế đầy hăm dọa của đối phương khiến cho lời lẽ rất hùng hồn cậu chuẩn bị nói ra lại biến thành giác ngộ lý tưởng. Tần Tu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những người đi qua lại ven đường, những người làm văn phòng bận rộn, những người bán hàng rong chăm chỉ, những nhân viên phục vụ nho nhã lễ phép …
“Làm người bình thường cũng tốt nhưng nếu cậu vẫn giữ ước mơ của mình thì cậu không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”
Thẩm Triệt kinh ngạc nhìn về phía Tần Tu trầm tĩnh và bình thản đang nói ra mấy lời này. Ánh mắt của đối phương giống như trải dài đến một nơi rất rất xa, mặc cho cậu có kiễng mũi chân, cố hết sức ngóng mắt theo thì cũng không thể tới được…
Tần Tu trả lại điện thoại cho người ngồi bên cạnh: “Cậu tự mình xem xét đi.”
.
Từ hôm đó trở về sau, đêm nào Thẩm Triệt cũng nằm ở sô pha lăn qua lộn lại, trong đầu chỗ nào cũng là hình ảnh Tần Tu. Cứ nhắm mắt là lại hiện ra ánh mắt u buồn của Tần Tu khi nói chuyện ngày hôm đó, đến nỗi ý định ban đầu vốn sẽ gọi điện thoại nhưng chần chừ mãi cho tới bây giờ vẫn chưa ấn số.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Thẩm Triệt mới sáng sớm đã lên forum của trường tìm việc part-time, bởi vì lúc tỉnh dậy thì thấy ai đó đã ‘tử tế’ đắp chiếc áo sơ mi Armani đã hư của Khải Mặc Lũng tiên sinh lên người cậu…
Dán mắt vào tìm kiếm trên diễn đàn, đột nhiên lại nhìn thấy một topic tuyển người mẫu trang bìa. Mới gửi lên lúc gần tối qua mà tới hôm nay đã đội lên đến 12 trang, cứ refresh một cái ngay lập tức lại có thêm lượt trả lời mới.
Tò mò click vào, chủ topic đương nhiên là đăng những yêu cầu tuyển chọn, cách thức liên hệ linh tinh. Thẩm Triệt kéo tuột một phát xuống dưới, một loạt ảnh HD bự chảng đập vào mắt cậu. Thẩm Triệt mắt dán lấy màn hình, mắt chữ O mồm chữ A. Cuối cùng thì cũng hiểu topic này tại sao lại hot đến vậy rồi. Cái người mẫu nam xinh đẹp mặc bộ vest bó chặt lấy người, phanh ngực khoe múi kia nhìn sao mà quen mắt thế nhỉ?!
Thẩm Triệt từ từ di chuột xuống trang dưới. Chưa kể đến bộ vest thời trang rất ***y, mấu chốt là còn đánh mắt. Đôi mắt được đánh màu vàng đồng đầy vẻ lãnh diễm, nhưng sâu trong ánh mắt lại lộ ra vẻ lãnh khốc, bướng bỉnh bất tuân. Cô người mẫu chụp chung rõ ràng là bị khí thế mạnh mẽ của người mẫu nam này làm cho lu mờ.
Topic chỉ có hai post chính, phía dưới đều là reply của đám sinh viên Canh Ảnh hăng như gà chọi. Đương nhiên, với độ nổi tiếng của Tần Tu trong trường thì có thể suy ra, những phản hồi này chia làm hai phe cơ bản.
[Hoàng hoàng hoàng tam bộ khúc]: Đờ mờ, Cô siêu mẫu này là ai mà xinh thế?! Tôi bảo cô bên trái nhá, mấy thím đừng có mà chém linh tinh [mắt lé]
[Fan cuồng の Khải đại thủ]: Siêu mẫu đẹp thật. Biểu cảm xấu hổ thật đáng yêu …..
[Hoàng hoàng hoàng tam bộ khúc]: Alex Wu có phải là nhà thiết kế mới gần đây nhận được giải lớn của CFDA không nhỉ? Anh ta thích người mẫu có phong cách như hoa khôi trường chúng ta sao?
[Cây búa tối cao ]: Alex Wu hiện tại chính là tổng giám chế sáng tác ý tưởng của Dior Homme đó, So you understand….
[David07]: Đây là Ấn phẩm thiết kế quý đầu tiên của Alex Wu. Sao quý này lại không tiếp tục cho hoa khôi trường chụp nữa nhỉ? Hoa khôi trường không muốn chụp à? Thật ra mà nói, tạo hình này cực kì quyến rũ mà không hề ẻo lả, có lẽ là do trong ánh mắt kia có sát khí.
[Không cởi quần ngay]: Này mấy anh em Canh Ảnh , nhìn hoa khôi trường mình trang điểm đậm xinh đẹp thế này mà muốn khóc quá?! Xấu hổ thay cho Alex Wu! Trả lại hoa khôi trường thanh thuần cho chúng tôi đê!
[Cầu style bạn gái của hoa khôi trường là người chân ngắn]: Trả lại hoa khôi trường thanh thuần cho chúng tôi +1
[Fool thần ẩn]: Mấy thằng đực rựa trong topic này đang lên cơn đấy à? Phong cách của shoot ảnh này là do nhà nhiếp ảnh và nhà tạo mẫu quyết định, đâu phải Tần Tu tự mình muốn đánh mắt. Mấy thằng con trai trong Canh Ảnh này tôi chả thừa biết, các người có thể đứng trước gương trang điểm cả tiếng đồng hồ, vậy mà còn không biết xấu hổ trốn phía sau bàn phím mà móc mỉa Tần Tu? Lôi cổ hết đám con trai trong topic này ra xem được mấy đứa đàn ông như Tần Tu? Một học muội của tôi hôm đó xách nhiều đồ bị ngã xuống vũng bùn, một đám nam sinh xung quanh đều giả đui giả mù, chỉ có Tần Tu đi tới đỡ em ấy dậy. Mấy thằng đàn bà đáng khinh các người thì có tư cách *beep* gì mà xỉa xói Tần Tu?
[Cảm ơn BTC đã trao tôi giải thưởng này]: Diễn xuất của Tần Tu rất xuất sắc, điểm này tôi thấy mọi người chắc đều không bàn cãi gì, nhưng tôi dám nói cậu ấy sau này chưa chắc đã thành công hơn tất cả đám bạn học trong cái topic này. Đó là do diện mạo của cậu ấy đẹp đến mức người ta phải sững sờ. Dù không phải bình hoa thì người ta cũng coi cậu ấy như cái bình hoa thôi.
[Cuồng mắt kẻ tự nhiên]: Không thể nói vậy được, Bộ dạng An Gia Miện cũng là bình hoa, vậy mà người ta mới 25 tuổi đã được phong ảnh đế đó thôi. An sư huynh ngày còn ở Canh Ảnh cũng không có tạo bão như Tần Tu bây giờ.
[Cảm ơn BTC đã trao tôi giải thưởng này]: An Gia Miện đó là do vận khí tốt, lúc nhận vai diễn lại đúng vào cái vai người mù, hơn phân nửa thời gian đều đeo kính râm nên mới có thể thể hiện được khả năng diễn xuất. Bạn nghĩ Tần Tu có thể nhận được một vai nam chính cũng đặc biệt che mặt thế sao? Sự thật là gương mặt Tần Tu vừa xuất hiện trên màn ảnh thì mọi người sẽ không chú ý tới diễn xuất của cậu ấy nữa, có khi còn quên luôn cả nội dung bộ phim ấy chứ. Những đạo diễn nổi danh thường thường cũng sẽ không chọn kiểu diễn viên có nhan sắc quá xuất chúng như vậy, bởi vì rất dễ bị đánh đồng, phim nghiêm chỉnh cũng biến thành phim thần tượng. Đã xem phim [Dracula] chưa? Chính bộ phim đó đã hủy hoại bộ mặt của Keanu Reeves đó.
[Cuồng mắt kẻ tự nhiên]: Bạn nói thế cũng rất võ đoán. Chính bạn cũng nói diễn xuất của cậu ấy rất tốt, sao có thể nói sẽ bị gương mặt làm lu mờ được chứ?
[Cảm ơn BTC đã trao tôi giải thưởng này]: Dù sao topic này cũng đã đi lạc chủ để chính quá xa rồi, nhân tiện tôi nói nghiêm túc chút vậy. Lần đầu tiên tôi bị khả năng diễn xuất của Tần Tu làm sửng sốt đó là sau khi đến xem [The King Lear](1) do viện trưởng Lưu đạo diễn. Tôi nghĩ rất nhiều người biết đến Tần Tu chính là qua vở kịch này. SInh viên mới có thể không biết nên tôi nhắc lại một chút. Trong vở kịch đó cậu ấy diễn một vai chọc cười. Các bạn không lầm đâu, chính là lão quốc vương vui vẻ đấy. Vai hề đó nhìn có vẻ điên điên khùng khùng lòe thiên hạ nhưng thực ra , đó mới là vai có những lời thoại rất sắc bén. Rất bất ngờ đúng không?
(1.The king Lear là một vở bi kịch nổi tiếng của Shakespeare)
Lúc ấy Tần Tu vẫn còn là sinh viên năm nhất. Khi tôi xem vở diễn ở nhà hát lúc ấy hoàn toàn không nghĩ rằng vai chọc cười này là do người mới sắm vai, nhưng tôi cũng thấy vị đó không giống các tiền bối mà tôi quen thuộc. Mọi người biết đấy, kịch của Lưu Mĩ Lệ chỉ luẩn quẩn chọn tới chọn lui mấy người trong đội kịch thôi, thế nhưng diễn xuất của vai chọc cười kia lại không có chút dấu vết nào là phong cách của cô Lưu, khá là linh hoạt, cười nói, tức giận, chửi mắng đều rất sống động, Tôi lúc ấy còn có cảm giác vai chọc cười kia bị Dionysus(2) ám vào người luôn ấy. Mỗi khi cậu ta lên sân khấu đều làm cho tôi thấy rất phấn khích.
(2. Dionysus: Thần rượu nho trong Thần thoại Hy Lạp)
Đoạn tôi nhớ rõ nhất chính là cảnh khi quốc vương gặp mưa. Thứ làm tôi cứ nhớ mãi về lão quốc vương kia không phải là chính bản thân lão quốc vương mà lời thoại và cách diễn dưới màn mưa rất biết chọc cười người khác đó.
Mãi đến khi kết thúc vở kịch, tôi vẫn nhớ mãi cái nhân vật chọc cười biến mất giữa chừng này, chỉ mong biết được số phận cuối cùng của hắn rốt cuộc sẽ thế nào. Trước đó tôi chưa bao giờ có cảm xúc như vậy. Đến khi màn diễn kết thúc, tôi chăm chú nhìn các diễn viên ra chào, lúc sau thì không cần kể chắc mọi người đều biết, cái danh hiệu, người mới số một khoa diễn xuất hay gì gì chính là xuất phát từ đó mà ra.
Cũng chính vì như thế nên tôi mới cảm thấy tiếc thay cho Tần Tu. Ở trên sân khấu kịch, bạn không thể nhìn rõ gương mặt diễn viên, tất cả đều được thể hiện qua lời thoại và ngôn ngữ cơ thể, vậy nên bạn sẽ bị diễn xuất của cậu ấy thuyết phục. Nhưng phim thì không giống như vậy. Nhân vật không thể nào không lộ mặt ra trước màn ảnh được. An Gia Miện là vận số quá đỏ, lượm được một kịch bản tốt cũng như nhân vật đặc sắc như vậy. Vận may này có thể còn đến lần nữa với Tần Tu không? Tôi thấy không có khả năng. Diễn xuất của cậu ấy có thể vô địch đến mức làm cho người xem coi nhẹ nhan sắc của cậu ấy sao? Tôi cảm thấy dù có đổi lại là gương mặt của Tom Hanks hay Will Smith thì cũng không có khả năng, dù sao con người cũng là động vật chú trọng thị giác.
[Fan cuồng の Khải đại thủ]: Các người sao ác độc quá vậy. Muốn ép hoa khôi trường của chúng ta hủy dung hay là thế nào?! Hoa khôi trường đừng sợ, các anh giai, chụy gái đều yêu em!
[Không nghĩ ra tên ID]: Thế thì Tần Tu có thể đi theo con đường thần tượng. Không biết cậu ta ca hát nhảy nhót dư lào nhỉ?
[Fool thần ẩn]: Người mới số một cơ mà, cậu thử nói xem? Cậu ấy từng hát [Bóng ma trong nhà hát](3) đấy.
[Hoàng hoàng hoàng tam bộ khúc]: Sarah Brightman(4) cũng phải quỳ xuống cầu xin hoa khôi trường đừng đoạt bát cơm của bả!
(3. Tên tiếng Anh là The phantom of the Opera. Một ca khúc opera nổi tiếng.
4. Sarah Brightman là một nữ nghệ sĩ opera rất nổi tiếng)
—-
Phía sau lại là những comment trêu chọc, móc mỉa. Thẩm Triệt sau khi xem, cảm xúc thật khó diễn tả. Cậu chưa xem vở kịch [The King Lear] kia của Tần Tu. Hôm vở kịch được công diễn cũng là hôm cậu đi xem bộ phim đầu tiên giúp An Gia Miện được phong ảnh đế [ Chứng bệnh quáng gà], mãi cho đến khi danh hiệu người mới số một lan ra khắp trường cậu mới muộn màng đi mua vé xem buổi biểu diễn bổ sung. Thế nhưng lúc đó đội hình diễn viên đã có thay đổi, nhân vật chọc cười trên sân khấu kia diễn cũng chỉ tàm tạm bậc trung, cậu thấy cũng chẳng có gì hấp dẫn.
Thẩm Triệt đột nhiên vô cùng muốn biết, Tần Tu chọc cười thì sẽ như thế nào nhỉ? Nhân vật chọc cười dưới ngòi bút của Shakespeare kia là một kẻ vừa ti tiện lại điên khùng, vừa thông minh lại vừa nhát gan, nếu đem so con người Tần Tu thì đúng là hai tính cách hoàn toàn khác biệt. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, cậu muốn tự mình đến xem một lần. Tác phẩm phong đế của An Gia Miện bây giờ đã đầy rẫy khắp các phố, nhặt đâu mà chả có, còn vai chọc cười của Tần Tu thì chỉ có một lần.
Danh Sách Chương: