Thẩm Triệt mờ mịt nhìn Tần Tu sắc mặt lạnh lùng. Đối phương hôm nay mặc một chiếc áo khoác tay dơi thoải mái, trên quần áo là một mảng lớn những khối hình học đen trắng xếp lại với nhau, kết hợp với kiểu trang trí dị thường như vậy, ăn mặc cá tính như vậy, cơ bản cũng chỉ có Tần Tu với vóc người trời ban mới mặc như thế mà không biến thành kẻ dị hợm.
Tần Tu lạnh lẽo nhìn Thẩm Triệt, giọng nói lạnh như băng: “Có ý gì?”
“Hả?” Tự nhiên hỏi không đầu không đuôi, Thẩm Triệt nhíu mày, tui mới là người muốn hỏi anh câu đó đấy.
Tần Tu khinh miệt hừ mũi một cái, cúi đầu liếc cái băng vải khoa trương trên chân đang xỏ dép lê của Thẩm Triệt: “Cậu muốn được tôi chở đến thế sao?”
Thẩm Triệt nói thầm trong lòng, dù gì thì anh cũng đâu có chở tôi, cần gì phải nhiều lời hỏi thế chứ. Nhưng lời này chỉ dám nói trong lòng, mỗi lần đối mặt với Tần Tu, chính cậu cũng không biết là tâm tình của mình thế nào nữa, biết rõ không có khả năng, nhưng vẫn cố chấp một tia chờ mong như vậy. Hơn nữa. . . . . Khi thấy Tần Tu đứng ở đây chờ cậu lết tới, cái hi vọng kia của cậu cũng không đến nỗi quá sai lầm đi.
Tần Tu khoanh tay, đến gần Thẩm Triệt hai bước, rũ mắt xuống nhìn cậu thanh niên đầu xoăn đang đứng trầm mặc, chầm chậm nói: “Thẩm Triệt, cậu thành thật nói tôi nghe. Cậu rốt cuộc là muốn tôi đưa đến trường, hay là chỉ muốn ngồi sau xe máy của tôi, một đường từ nhà đến trường được ôm tôi?”
Thẩm Triệt mắt chữ O mồm chữ A, không ngờ anh ta vẫn nghĩ cậu là người như vậy, chẳng lẽ hình tượng biến thái cuồng rình trộm của cậu trong lòng Tần Tu đã ăn sâu bén rễ đến thế sao.
“Tôi cả hai đểu không muốn.” Bạn học Thẩm phi thường khí phách mà bất chấp mỹ nhân ở bên cạnh, khập khiễng đi tới của thang máy, ấn nút.
A, diễn xuất giỏi thật. Tần Tu trong lòng khinh thường, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, chậm rãi xoay người nhìn về phía Thẩm Triệt đang đợi thang máy, cũng không vội đi qua, mà đứng yên ở đó nhìn. Muốn chơi đùa thì tôi chơi cùng cậu, để tôi xem cậu còn chơi được đến khi nào.
Thẩm Triệt chuyên tâm chờ thang máy, mỗi tội cái thang máy này trên đường đi lên chốc chốc lại dừng, đi chậm như sên bò. Thẩm Triệt thấy thật bực bội, mới sáng sớm ai mà muốn chạy cầu thang bộ lên lầu cơ chứ, thật sự là gặp quỷ mà! Đặc biệt là kế bên có một cặp mắt đang chằm chằm soi cậu như vậy, ai mà bình tĩnh được cơ chứ. Nếu đổi lại là trước đây, có một đại mỹ nhân một mực nhìn cậu như thế, thì thật là một dịp diễm ngộ tuyệt vời tới cỡ nào, nhưng bây giờ thì. . . . . . .
Tần Tu lười biếng khoanh tay, nghiêng đầu, đắc ý khi thấy ánh mắt rối loạn của Thẩm Triệt, cười lạnh một cái, tôi chỉ nhìn cậu vài lần mà đã cuống quít thế rồi sao? Còn nói kiểu nào cũng không muốn, dối trá.
“Đinh Đinh”. Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra, Thẩm Triệt như được đại xá, chạy như bay vào. Đứng trong thang máy, ngay ở cạnh cừa vẫn là cô gái hôm qua đã mắng cậu là đồ thần kinh kia, thấy cậu đi lại bất tiện, khó mà không giúp đỡ được liền ấn giữ nút mở cửa. Đúng lúc cậu bước được một chân vào thang máy thì . . . . .
“Thẩm Triệt.”
Thanh âm từ tính vang lên, mang theo một chút lười biếng, mê hoặc muốn chết. Đầu óc Thẩm Triệt ong ong, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại, chính mình ma xui quỷ khiến thế nào mà lại quay đầu hướng về phía tiếng nói. Sau đó nhìn thấy của Tần Tu nhướn nhướn mi, vẻ mặt như nói ‘lòi đuôi chuột rồi nha’. Bạn học Thẩm nhất thời muốn tát mình một cái. Sao mày ngu thế! Sao mày ngu thế!
Tần Tu xụ mặt ngoắc ngoắc ngón tay với cậu: “Lại đây, tôi có lời này muốn nói với cậu.”
“Ê, anh rốt cuộc có vào không hả?!” Cô gái trong thang máy bực bội.
Từ lúc vừa thò một chân vào thang máy đã vội rút lại kia, Thẩm Triệt hồn vía vẫn còn đang lơ lửng trên mây, chưa kéo về được nên có thể nói là cậu không biết mình đang làm cái gì.
“Đúng là đồ tâm thần!” Cô gái trực tiếp mắng cậu một tiếng, rồi nhanh chóng ấn nút đóng cửa lại.
Thẩm Triệt mắt vẫn dán vào cửa thang máy đang khép lại, lúc bấy giờ hồn vía mới quay trở lại, nhưng hối hận cũng đã muộn mất rồi.Ý thức được mình lại phạm sai lầm, bạn học Thẩm hoảng sợ ôm đầu, con mẹ nó, đây là trúng tà sao?! Trong đầu rối tung lên, chỉ nghĩ đến “Phong hỏa hí chư hầu”(1) , “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu ,Vô nhân tri thị lệ chi lai(2)” . . . . . Nếu bây giờ là thời cổ đại thì cậu chắc chắn là một hôn quân.Thậm chí còn không đủ dũng khí mà nhìn thẳng vào Tần Tu, chỉ có thể mất mặt nhấn thang máy lần thứ hai, giọng buồn buồn nói: “Anh muốn nói gì với tôi sao?”
Tần Tu thu lại ý cười, cúi đầu đảo mắt liếc qua cái chân được hóa trang tệ hại của Thẩm Triệt: “Cậu vì theo đuổi tôi mà diễn cả đến trò này. . . . . . Muốn tôi chở cậu đi, cũng không phải là không thể.”
Hai người đứng đối diện nhau. Thẩm Triệt nhìn cái cằm xinh đẹp của Tần Tu đang hất hất lên, trong lòng không phục. Chỉ là có ưu thế về ngoại hình hơn người ta một chút thôi, mà đã đắc ý đến thế. . . . .Đến nước này, cậu cũng biết tiếp theo sẽ là đến tiết mục nói xóc, nói móc toàn lời độc địa phun ra từ cái miệng xinh đẹp của người này. Cậu chỉ tò mò ngụy băng sơn thực ra là mỹ nhân độc mồm này có thể phun ra những lời như thế nào khiến cho người ta tức chết mà không cần đền mạng.
Tần Tu đánh giá cái đầu xoăn xù màu nâu vàng kia một hồi rồi xoi mói nghiêng đầu: “Đem cái đầu trời sinh tạo kiểu xoăn xù đáng ghét của cậu cạo hết đi, tôi lập tức sẽ chở cậu. Tùy ý cậu muốn ôm tôi thế nào cũng được.”
Cái này thì Thẩm Triệt đâu có chịu, anh nghĩ tôi là cừu sao mà lại nói thế! “Tần Tu, tôi không muốn ngồi xe anh, có chết cũng không ngồi!” Bạn học Thẩm nổi điên chỉ tay lên thề,”Tôi, Thẩm Triệt, nếu ngồi sau xe của anh ta thì cho sét đánh . . . .”
“Câm miệng!” Tần Tu quát to, không ngờ đến trường hợp cậu ta sẽ phát thề độc địa đến vậy, không dám tin mà nghiêng đầu quan sát người trước mặt, “Đúng vậy đúng vậy. Là tôi quên. Cậu không muốn phiền đến tôi, có chết cũng không phiền tới sao?” Nhớ tới ngày hôm qua vừa bước vào cửa thì nghe được lời nói đó, không biết như thế nào mà lại tức giận, “Thẩm Triệt, tôi còn chưa chê cậu phiền tôi tới chết mà kẻ xấu như cậu lại dám phàn nàn trước!”
Nói đến đây Thẩm Triệt không khỏi chột dạ, lẩm bẩm nói: “Tôi nói tôi làm phiền anh, còn chưa nói phiền tới chết. . . .”
Nào biết càng nói Tần Tu càng tức:”Cậu dựa vào đâu mà đòi làm phiền tôi?!”
Thẩm Triệt bị quát liền ngẩn ra, cau mày. . . . . Đúng vậy, dựa vào đâu nhỉ? Tần Tu có một ngàn một vạn cái lí do để bực tức với mình, nhưng là cậu thật chẳng tìm ra một lý do nào để ghét con người này cả, mặc dù là buổi tối hôm đó ở trên giường thiếu chút nữa đã bị anh ta hại chết. . . . . . .
“Đinh đinh”. Thẩm Triệt vừa quay đầu lại liền thấy thang máy đã tới, quả thực giống như nhìn thấy cứu tinh, chạy nhanh chui tọt vào thang máy. Thang máy số 2 luôn luôn rất đúng lúc như vậy!
Tần Tu choáng váng, thả hai tay xuống, hướng cậu quát: “Thẩm Triệt!”
Lúc này đây, chó lông xù không còn ngoan ngoãn nghe lời nữa.
Tần Tu mặt âm trầm bước đến, nhưng rất nhanh cửa thang máy liền đóng lại. Anh theo khe hở nhìn thấy cái đầu xoăn đứng ở tận bên trong, tên kia thế mà dám trốn anh đến tận trong góc thang máy! Tần Tu nổi cơn ấn thang máy, tít tít tít vài cái, đương nhiên thuyền rời bến thì không thể trở về được nói chi đây là thang máy, ngược lại anh nhận được vài cái ánh mắt khác thường của vài hộ gia đình đang đứng chờ thang máy. Tần Tu nghẹn một bụng oán khí thu tay về, ra vẻ bình tĩnh khoanh hai tay trước ngực, lại khôi phục nguyên vẹn vẻ mặt băng sơn mỹ nhân, chỉ có điều quai hàm cứng đơ, chính anh cũng nghe thấy âm thanh núi băng đang rạn nứt rắc rắc.
~~~~
“Phong hỏa hí chư hầu” là một điển tích của Trung Quốc: Chu U Vương thời Tây Chu say đắm mỹ nhân Bao Tự, nhưng Bao Tự là một người luôn sầu muộn, không bao giờ nở nụ cười. U Vương đã tìm đủ mọi cách khiến nàng cười nhưng vẫn chưa từng thành công. U Vương từng làm lửa hiệu, cùng giao ước với chư hầu rằng: nếu có giặc cướp đến thì đốt lửa làm hiệu, chư hầu thấy thì phải đến tiếp cứu. Một lần nọ,U Vương muốn làm vui lòng Bao Tự, nên đốt lửa hiệu. Chư hầu kéo đến nhưng không có giặc cướp. Bao Tự bèn cười vang. U Vương rất vui mừng khi thấy mỹ nhân cười, từ đó về sau nhiều lần đốt lửa hiệu để mua vui cho Bao Tự, hại chư thần nhiều phen kéo đến rồi hậm hực ra về. Về sau Nhung Khuyển đánh U Vương. Vua đốt lửa hiệu xin cứu viện nhưng chư hầu không tin, nghĩ rằng vua lại muốn đũa bỡn họ để làm mỹ nhân cười nên không ai thèm đến. Nhung Khuyển vậy là đã giết U Vương ở chân núi Ly Sơn, bắt Bao Tự mang đi.
2. Đây là hai câu thơ của Đỗ Mục.
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu ,
Vô nhân tri thị lệ chi lai”
Tương Như dịch:
Bụi hồng ngựa ruổi, phi cười nụ,
Vải tiến mang về, ai biết đâu.
Dựa theo điển tích: Dương Qúy Phi rất thích ăn trái vải ( lệ chi ) mà vải ở miền Bắc không ngon bằng ở miền Nam, nên cứ đến mùa vải là Đường Minh Hoàng sai quân vào lấy ở Huệ Châu cách Quảng Đông khoảng 100 cây số. Việc đi lấy vải về để làm vui lòng mỹ nhân đã khiến bao người phải vất vả phi ngựa suốt ngày đêm bất kể thời tiết để cho vải khỏi hư thối và nhiều người chết vi ngã hang sa hố.
(hai điển tích trên chỉ những vị hôn quân, say mê sắc đẹp mà làm hại đến đại cục của đất nước)
Danh Sách Chương: