Lúc này, tin tưởng lời nói dối của Miên Dương, Tiểu Ngũ cũng đã lâm vào trong phẫn nộ. Dù sao, đối với hắn, ca ca chính là vảy ngược, những kẻ này dám đối xử với ca ca như vậy, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Mắt thấy Tiểu Ngũ đã đem toàn bộ sự chú ý đặt vào trên người đám người kia, cũng không bỏ qua cơ hội này, Miên Dương đã lập tức mở thương thành ra, mua sắm một món đồ mà mình đã chú ý từ lâu...
[ Tên vật phẩm : Truyền tống phù. ( Bản nâng cấp)
--Cấp bậc : A cấp.
--Giá bán : 6000 tích phân.
--Mô tả : Là phiên bản đã được cải tiến của truyền tống phù bình thường, có thể giúp người chơi truyền tống khỏi vị trí ban đầu, đi đến địa điểm bất kì mà mình muốn, không có hạn chế về khoảng cách.
--Ghi chú : Phương thức sử dụng rất đơn giản, chỉ cần mặc niệm vị trí mình muốn đến ở trong đầu rồi xé nát phù chú là được.
( Trong lúc chuẩn bị cần phải chú tâm một chút, đừng suy nghĩ những thứ linh tinh, không liên quan, nếu không, bị đưa đến nơi quỷ quái gì đó thì cũng đừng trách tại sao lại không cảnh báo trước.)]
Lần này, vừa cầm lấy truyền tống phù, không chút do dự, Miên Dương cũng đã lập tức xé nó đi, trong đầu lại nhanh chóng nghĩ đến hình ảnh chiếc cổng xập xệ của Thạch Đầu Trấn.
Mặc dù rất xin lỗi Tiểu Ngũ, nhưng Miên Dương cũng chỉ có thể làm vậy, bởi vì y biết, lưu lại bên cạnh hắn, tuy rằng an toàn, nhưng không phải là kế sách lâu dài, bị vạch trần cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Chi bằng cứ dùng tốc độ nhanh nhất bỏ trốn trước, kẻo sau này muốn trốn cũng không trốn được nữa.
Liếc nhìn bóng lưng của Tiểu Ngũ một lần cuối, trong nháy mắt này, cả người Miên Dương liền đã lần nữa biến mất tại nguyên địa.
Đợi khi y mở mắt ra, hoàn cảnh trước mắt cũng đã hoàn toàn thay đổi, không còn là quảng trường với thây xác chất đống, mà thay vào đó, lại là một đường phố vắng vẻ, không một bóng người.
Quả nhiên, đồ cao cấp chính là không giống nhau.
Phương thức tiếp đất, cũng căn bản là không có cách nào so sánh được.
Cái trước là bị đối đãi như bao cát, vừa bắt đầu liền rơi tự do trong không trung. Cái sau thì hoàn toàn ngược lại, không chỉ để y giữ nguyên tư thế ngồi trên đất, mà còn tri kỉ để ba lô nằm cạnh chân y.
Sau khi xác định chính mình đã đến được nơi cần đến, việc đầu tiên Miên Dương làm chính là mua một bình Bổ Dương Đan, trực tiếp uống vào hai viên.
Thuốc vào bụng, cũng thành công xua đi cảm giác vô lực khi thiếu mất dương khí của y.
Nhìn đồng hồ trên màn hình hệ thống, Miên Dương mới phát hiện, thì ra trong lúc vô thức, thời gian cũng đã trôi qua nhanh như vậy.
Vốn là định rời khỏi đường lớn, nhưng sau khi biết được bây giờ đã sắp đến 5 giờ sáng, Miên Dương cũng đã không còn gấp gáp như vậy nữa.
Chưa nói đến việc bây giờ phần lớn lệ quỷ đều đã 'ngừng hoạt động', thì sau khi Thất Nương rời đi, khẩu Lục Bạc trong tay y cũng đã đủ để đối phó chín thành chín lệ quỷ trong trấn nhỏ này.
Lần đầu tiên trải nghiệm được cảm giác có thực lực quét ngang hết thảy, còn chưa để Miên Dương hưởng thụ được ba giây, trong lúc lục lọi ba lô lấy Lục Bạc ra, ánh mắt y cũng đã vô tình chú ý đến một vệt hồng quang vô cùng chói mắt đột ngột xuất hiện ở ngoài cổng trấn.
Gần như trong tích tắc, lông tơ trên người Miên Dương cùng đã không khống chế được mà dựng đứng cả lên.
Không...không lẽ thật sự xui xẻo đến vậy chứ?
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Chẳng lẽ sau này ra đường, cũng phải xem giờ hoàng đạo thật sao?
Vận may cả đời của y đều đã dùng hết vào ngày hôm nay rồi à?
Từ bao giờ hồng y lệ quỷ cùng hung thần lại giống như rau cải trắng ngoài chợ, đưa tay liền hốt được một bó vậy chứ?
Trong đầu lướt qua vô số nghi vấn, ngay khi Miên Dương chuẩn bị chuồn đi trong thầm lặng một lần nữa, thì lúc này, từ phía sau lưng, một giọng nói trầm trầm, có chút yếu ớt cũng đã truyền tới, khiến y lập tức ngừng bước.
"Miên Dương..."
Đây là một giọng nói rất thân quen, khiến Miên Dương có thể chắc chắn, bản thân sẽ không bao giờ nhận lầm.
Cũng không quản đó có phải là năng lực đặc thù của lệ quỷ hay không, thời khắc này, Miên Dương đã bất chấp hết thảy mà quay đầu.
Khi nhìn thấy được bóng người quen thuộc kia, y liền đã không kiềm được mà gọi tên đối phương :"An Vũ Hiên!"
Đúng vậy, con lệ quỷ đang đứng trước mặt y, không phải ai khác, liền chính là tên 'phu quân' đã bỏ đi mà không nói một lời kia.
Thời khắc này, trên mặt Miên Dương, vô số cảm xúc cũng đã không ngừng lướt qua. Đầu tiên là mừng rỡ, sau đó là tức giận, cuối cùng lại biến thành kinh ngạc...
Bởi vì lúc này, thân ảnh đứng trước mặt cùng An Vũ Hiên trong ấn tượng của y, đã hoàn toàn khác xa mười vạn tám ngàn dặm.
Nếu cần dùng mấy chữ để miêu tả, thì đó chính là...chật vật không chịu nổi.
Khí tức trên người vô cùng bất ổn, khi thì cường thịnh, khi lại chẳng khác gì ngọn đèn treo trước gió, yếu ớt nhấp nháy.
Bộ hỷ phục, lại giống như tang phục mặc trên người, lúc này cũng đã trở nên rách nát khôn cùng, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số vết thương đang không ngừng rò rỉ âm khí.
Quan trọng nhất là, cánh tay phải của hắn đã không còn, từ vết tích đến xem, tựa như là bị thứ gì đó xé mất.
Mái tóc rối tung, che phủ một góc của khuôn mặt tử khí nặng nề, chằn chịt vết nứt, tựa như một món đồ sứ bị rơi vỡ, mang theo một loại mỹ cảm thê lương.
Miên Dương cũng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hắn, đầu óc mình lại trở nên trống rỗng như vậy. Trái tim có hơi thắt lại, tuy rằng chỉ là trong chớp mắt, nhưng tất cả uất ức cùng lửa giận muốn trút xuống, đều đã tan biến không còn gì.
Nhất là khi, trước khi ngã xuống, đối phương vẫn đang chăm chú nhìn y, thều thào gọi tên của y.
"Miên Dương..."
Danh Sách Chương: