Đưa mắt nhìn nhau, Phương Kính liền ra hiệu cho Viên Tử đi quan sát tình hình. Còn chính mình thì từ trong ba lô rút ra một thanh kiếm gỗ đào được khắc đầy trận văn màu đỏ tựa như chu sa, chuẩn bị ứng đối tình huống bất ngờ.
Đứng trước cửa, lần này, cũng không lại vọng động, Viên Tử đã thông qua lỗ thủng nhỏ trên cửa, đưa mắt nhìn ra bên ngoài.
Đến khi nhìn thấy hai con người giấy cao bằng người trưởng thành, mặc y phục diêm dúa, vẽ lên trang dung lòe loẹt đang nở nụ cười cứng nhắc đứng ở ngoài cửa, gã mới lập tức sa sầm mặt, tức giận mở cửa ra.
"Lại là thứ đồ quỷ các ngươi."
Giống với lần trước, Viên Tử sau khi tiến lên vẫn là một quyền một con người giấy, tiêu diệt được dễ dàng đến mức khó tin.
Thế nhưng, rất nhanh, Viên Tử cũng liền đã bị nội dung trong thông báo của hệ thống làm cho rơi vào mê mang.
[ Đinh, thành công giết chết bạch y lệ quỷ x2, tích phân +200.]
??????
"Không phải vừa rồi chỉ là chấp niệm thôi sao, tại sao bây giờ lại biến thành bạch y lệ quỷ rồi?" Nghĩ mãi không rõ, dù cho đầu óc không quá linh mẫn, Viên Tử vẫn là cảm nhận được mùi vị không tầm thường trong chuyện này.
Đóng cửa lại, Viên Tử liền cùng với Phương Kính suy nghĩ chuyện kỳ quái vừa xảy ra kia. Nhưng khiến bọn họ không ngờ được chính là, kế tiếp, cứ mỗi nửa canh giờ, cửa phòng của bọn họ đều sẽ đúng hẹn bị gõ vang.
Chỉ cần mở cửa ra, đón chờ bọn họ liền sẽ là nụ cười quỷ dị của người giấy. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, bất kể thực lực hay số lượng của những người giấy này đều sẽ bị tăng lên gấp đôi.
Đầu tiên là 4 con ác quỷ, sau đó lại đến 8 con nửa người hồng y...
Đến khi diệt hết được 8 con người giấy này, hai người Phương Kính cũng đã sớm chật vật không chịu nổi, ngay cả đứng vững đều khó, khắp người đều là vết thương, đang không ngừng rỉ ra máu tươi.
Theo cấp bậc tăng cao, đám người giấy này cũng đã không còn ngốc trệ đứng yên tại chỗ như ban đầu nữa, trái lại, lực sát thương đã sớm mạnh đến thái quá.
Khiến bọn họ dùng hết tích phân lẫn át chủ bài tích lũy trong bao lâu qua, đều chỉ có thể miễn cưỡng giữ được mạng.
Kỳ thực, bọn họ không phải chưa nghĩ đến chuyện chạy trốn. Thế nhưng, quỷ dị nhất chính là, mỗi khi bọn họ chạy ra khỏi cửa, còn chưa đi được quá ba bước, thì cơ thể đều sẽ vô duyên vô cớ quay trở về vị trí ban đầu, tựa như gặp phải quỷ đả tường, không thể thoát ra.
Còn nếu bọn họ kiên quyết cố thủ, không chịu mở cửa, thì đám người giấy đó sẽ bắt đầu dùng bạo lực phá cửa.
Rõ ràng quy tắc của Linh Vực, chính là nếu như người trong phòng không đồng ý, thì bất kể là người hay quỷ, đều sẽ khó lòng cưỡng ép xông vào.
Nhưng đám người giấy này lại giống như có thể không nhìn quy tắc đó. Cánh cửa gỗ không tính là kiên cố này, bị bọn chúng đụng hai ba lần như vậy, cũng đã sớm chia năm xẻ bảy.
Cho nên, chạy cũng chạy không được, trốn cũng trốn không xong, thứ duy nhất bọn họ có thể làm, chính là cố gắng chống cự.
Thời khắc này, nhìn xem bầu trời đen kịt ở ngoài cửa, ngồi liệt trên đất, xung quanh là vô số mảnh giấy tán loạn, Phương Kính cùng Viên Tử cũng không có cảm giác sống sót sau tai nạn, trái lại, chỉ có vô tận tuyệt vọng.
Bởi vì nếu không có kỳ tích xảy ra, thì nửa canh giờ sau, đón chờ bọn họ sẽ là 16 con hồng y lệ quỷ...
----------------------------
Những chuyện xảy ra ở chỗ của Phương Kính và Viên Tử, nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến Miên Dương cả.
Bởi vì có An Vũ Hiên ở bên cạnh, nên y rất nhanh cũng đã yên tâm ngủ thiếp đi.
Trong gian nhà nhỏ, sau khi Miên Dương ngủ, bốn phía đã bắt đầu chìm vào trong tĩnh lặng.
Mãi cho đến nửa đêm, khi đồng hồ đã điểm 0 giờ, căn phòng mà Miên Dương đang nằm, rốt cuộc mới truyền tới một chút dị hưởng.
'Lạch cạch' 'Lạch cạch'
Thanh âm hỗn tạp, có hơi the thé, rất giống với tiếng cửa gỗ ma sát vào nhau. Nếu cẩn thận nghe ngóng, thì sẽ phát giác được, nơi phát ra động tĩnh, lại chính là chiếc tủ quần áo duy nhất ở trong phòng.
'Cọt kẹt'
Trong bóng tối, cửa tủ đã chậm rãi xê dịch, mở ra một khe hở nhỏ. Ngay sau đó, một con mắt trắng dã cũng đã đột ngột xuất hiện, tựa như đang thông qua khe cửa này, nhìn trộm thế giới bên ngoài.
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, theo một chuỗi tiếng 'tí tách' khi giọt nước nhỏ giọt vang lên, từ trong khe hở của cửa tủ, một lượng lớn nước có màu đỏ sẫm cũng đã bắt đầu lan tràn ra.
Không giống mùi máu tươi tanh tưởi, chất lỏng này lại mang theo một chút mùi hôi thối, tựa như là huyết nhục để lâu ngày sắp sửa phân hủy, khiến người ngửi được liền muốn nôn.
Khe hở không ngừng mở rộng, cũng không lâu sau, từ trong tủ quần áo, một bàn tay đen sì, khô quắt, mang theo lấm tấm thi ban cũng liền đã thò ra khỏi khe hở, nắm chặt lấy ván cửa.
Kế tiếp, liền là một cái đầu trọc lóc, không một sợi tóc, với vô số gân xanh bao trùm, mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương sọ ở bên dưới lớp da đầu.
Ngay khi con lệ quỷ này vẫn còn đang ngọ nguậy, muốn chui ra khỏi tủ quần áo, thì bấy giờ đây, từ trong tấm ảnh cưới đặt trên đầu giường của Miên Dương cũng đã có vô số tóc đen vươn ra, 'vèo' một tiếng, không chút xê dịch ghim thẳng vào đầu của nó.
Trong chớp mắt, tựa như quả dưa hấu, đầu của con lệ quỷ này cũng đã trực tiếp nổ tung, hóa thành vô số hắc khí, chậm rãi tiêu tán.
Mà đi cùng với nó, còn có cả chiếc tủ quần áo kia.
Một tiếng 'ầm' vang qua đi, vạn vật đều yên tĩnh trở lại, con lệ quỷ bên trong tủ quần áo này, cũng đã bị bóp chết từ trong trứng nước, ngay cả 'cửa' đều chưa thể bước ra.
Mà bị tiếng động này đánh thức, Miên Dương cũng đã chậm rãi mở mắt ra, mang theo chút ngáy ngủ dò hỏi :"Có chuyện gì vậy, phu quân?"
Danh Sách Chương: