Cùng lúc đó, ở một cánh rừng âm u, nơi nguyệt quang hoàn toàn bị che đậy, chỉ để lại từng bóng râm đưa tay không thấy năm ngón, một thân ảnh tựa như quỷ mị đang nhẹ nhàng bước đi trên chạc cây, một thân áo choàng đen gần như sắp cùng khung cảnh xung quanh hòa vào nhau.
"Mộng Yểm, có chuyện gì sao? Sao bỗng dưng lại ngẩng đầu nhìn trời?"
Nghe thấy thanh âm lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng, cũng không ngoái đầu mà chỉ nhàn nhạt thu hồi tầm mắt đang ngước nhìn trời của mình, Mộng Yểm liền đáp lời.
"Không có gì, chỉ là thấy được một thứ không tầm thường mà thôi."
Ở nơi người khác không nhìn thấy, trước mặt Mộng Yểm, thình lình lại là bảng xếp hạng tân thủ, với cái tên 'Miên Dương' cùng chữ 'S cấp nhiệm vụ' vô cùng lóa mắt.
Nghe xong lời nói của Mộng Yểm, giọng nói ở sau lưng cũng đã đột ngột xen lẫn ý trêu đùa :"Ồ? Ở Linh Vực này còn có thứ có thể khiến ngươi cảm thấy bất thường à?"
"Đúng vậy, ở Linh Vực này, vĩnh viễn cũng sẽ không có kẻ nào có thể vượt qua ta..."
Ánh mắt phiêu hốt chậm rãi trở nên kiên định, cũng không quan tâm kẻ phía sau có nghe hiểu hay không, Mộng Yểm đã tiếp tục tiến về phía trước.
-----------------------
Cố gia.
Bên trong chính sảnh, Miên Dương đang cuộn người nằm trong túi ngủ, bên cạnh là một đống lửa nhỏ vừa được đốt cháy không lâu, vang lên tiếng lách tách nhỏ vụn.
Nhìn xem người đang vô tâm vô phế nằm bên cạnh, An Vũ Hiên cũng không biết nên khen y to gan lớn mật, hay là nói y đầu óc ngốc nghếch.
Đỉnh cấp hồng y ngồi bên cạnh đều dám ngủ đến say sưa ngon lành, e rằng cả Linh Vực này cũng chỉ có một mình y.
Yên lặng làm theo dặn dò trước lúc ngủ của Miên Dương, An Vũ Hiên liền đem cây củi nhỏ ở bên cạnh thả vào trong đống lửa, tránh cho gió thổi vào, làm người nào đó bị lạnh.
Ngồi một lúc lâu, lắng nghe hơi thở đều đều của người bên cạnh, ánh mắt An Vũ Hiên cũng dần không khống chế được, chậm rãi di chuyển đến trên sườn mặt lúc ngủ của y.
Rất tầm thường.
Nhìn tới nhìn lui, vẫn không tìm ra được chút đặc biệt nào.
Nếu không phải thời thời khắc khắc đều cảm nhận được một cỗ mê hoặc tựa như mật ngọt, không ngừng tản mát ra trên người y, hắn có lẽ cũng đã nghi ngờ, liệu có phải chính mình đã nhận lầm người rồi không.
Cố gắng áp chế cảm giác đói khát trong lòng, nhưng càng đè nén, An Vũ Hiên lại càng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Rõ ràng mỹ vị đang ở trước mặt, mà lại không thể nuốt vào bụng.
Nếu không...
Nếm thử một chút đi?
Chỉ một ngụm mà thôi, y khẳng định sẽ không biết...
Lệ quỷ kỳ thực cũng rất giống con người. Nhưng nếu muốn phân biệt rạch ròi, thì bọn chúng luôn trong trạng thái đánh mất lý trí, cảm xúc cũng đơn nhất hơn nhiều, tựa như một con dã thú bị dã tính chi phối.
Tâm tình tiêu cực cùng suy nghĩ âm u, đều đã sớm bị khuếch đại ra vô số lần.
Rốt cuộc vẫn là không chống đỡ được sự dụ hoặc này, vị lệ quỷ nào đó vẫn là chậm rãi cúi đầu, đem cánh môi dán tới, muốn đặt lên môi Miên Dương một nụ hôn.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, tựa như là do thiếu kinh nghiệm, lại giống như sợ đánh thức Miên Dương.
Chỉ có điều, giây phút khoảng cách giữa đôi bên đã rút ngắn lại đến chưa tới một centimet, thì giống như là bị thứ gì đó kinh động, An Vũ Hiên đã đột ngột ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng nào đó.
Trên gương mặt lạnh băng rốt cuộc cũng xuất hiện biến hóa nho nhỏ, gần như không chút do dự, An Vũ Hiên liền đưa tay, đẩy đẩy người đang nằm ngủ trên đất.
"Này, có chuyện gì vậy?" Đang ngủ ngon lại bị chọc cho tỉnh giấc, nhất thời, ngữ khí của Miên Dương cũng không được tốt cho lắm, thần trí vẫn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Chỉ có điều, giây phút nghe được một giọng nói thanh lãnh, trầm thấp vang lên bên tai, chút mê mang còn sót lại của y cũng đã lập tức tan biến không còn một mảnh.
"Chạy."
Giống như Miên Dương đã suy đoán trước kia, An Vũ Hiên không phải là không nói được, chỉ là hắn đặc biệt không thích giao tiếp mà thôi.
Chỉ là không ngờ được rằng, người không chỉ đẹp, mà giọng nói còn dễ nghe đến thế.
"Chạy? Chạy cái gì?" Ngơ ngác hỏi một câu, nhưng nhìn xem phản ứng của 'người' đối diện không giống như đang đùa, Miên Dương liền lập tức bò ra khỏi túi ngủ.
Bởi vì sao? Y vẫn chưa quên, An Vũ Hiên là gì!
Đỉnh cấp hồng y, tồn tại đứng đầu ở chuỗi thức ăn của Linh Vực.
Vậy thứ có thể khiến hắn không nắm chắc, lựa chọn để y chạy trốn sẽ là gì ngoài...hung thần?
Hai chữ 'hung thần' vừa hiện ra trong đầu, cũng không cần An Vũ Hiên lặp lại lần nữa, Miên Dương liền đã lập tức thu dọn đồ đạc bằng tốc độ nhanh nhất.
"Phu quân, mau vào đây, ta mang ngươi đi." Mặc dù rất gấp rút, nhưng bước ra khỏi cửa, Miên Dương vẫn không quên cầm lấy ảnh cưới, chỉ vào chiếc ghế trống bên trên mà nói với An Vũ Hiên.
Tuy rằng hắn vẫn luôn không nói, nhưng dựa vào thông tin mà chủ thần đưa cho về việc đỉnh cấp hồng y không thể tự ý rời khỏi quỷ vực của mình, Miên Dương vẫn có thể đoán được rất nhiều chuyện.
Tỷ như, khả năng rất cao, quỷ vực của An Vũ Hiên liền nằm ở trong tấm ảnh cưới này.
Đó là lý do vì sao hắn có thể đi vào trong bức ảnh, cũng như tùy thời xuất hiện ở bên cạnh y.
Về phần tại sao vừa rồi hắn lại có thể mang theo quỷ vực đi lung tung khắp nơi, chín phần mười chính là do chủ thần động tay động chân.
Thế nhưng, bây giờ đây, nhiệm vụ đã kết thúc, An Vũ Hiên hiển nhiên cũng sẽ lần nữa bị áp chế bởi quy tắc. Căn bản không thể mở ra quỷ vực, dẫn y chạy trốn...
Quả nhiên, suy đoán của Miên Dương là đúng, cũng không già mồm, An Vũ Hiên đã ngoan ngoãn quay trở về trong bức ảnh.
Mà lúc này, chuẩn bị xong hết thảy, theo bản năng, Miên Dương liền ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời đằng xa.
Thế nhưng, hình ảnh kế tiếp, đã hoàn toàn vượt qua trí tưởng tượng của Miên Dương, đem tam quan cùng tất cả nhận thức về 'kinh khủng' của y trong suốt những năm qua đều hoàn toàn nghiền ép, khiến y đầu óc quay cuồng, hai mắt cũng không khống chế được mà trừng lớn.
Danh Sách Chương: