Nghĩ tới việc nhà, gần như ngay lập tức, Miên Dương cũng đã vội bỏ khối đá trong tay xuống. Nhưng vẫn không dám thả hắn ra, chỉ sợ hắn sẽ nhân cơ hội đó mà bỏ trốn.
"Ngươi là ai? Nửa đêm trà trộn vào phủ thân vương để làm gì?"
"Người đâu, mau cứu...ưm ưm?"
"Suỵt, đừng sợ, yên tâm đi, ta không phải người tốt lành gì đâu." Vội vã che miệng An Vũ Hiên lại, Miên Dương liền thấp giọng dỗ dành hắn, nở một nụ cười mà mình cho rằng là 'thân thiện' nhất.
Trong lòng khinh bỉ, An Vũ Hiên căn bản không tin vào lời Miên Dương nói, dù sao, không có người xấu nào sẽ chủ động thừa nhận mình là người xấu.
Nhưng khoan đã...
Y tựa hồ nói...bản thân không phải người tốt lành gì?
!!!!!!!
Phảng phất không nhìn ra đối phương đang hoang mang thế nào, lúc này, cảm thấy lời an ủi của bản thân đã có hiệu quả, Miên Dương cũng liền tranh thủ, thừa thắng xông lên:"Lát nữa ta sẽ thả tay ra, nhưng ngươi nhớ, nhất định phải im lặng, không được la lên, có biết không?"
"Ta không muốn tổn thương ngươi, ít nhất là trước khi ngươi chết."
"?????"
An Vũ Hiên bây giờ rất muốn hỏi một câu, vậy sau khi hắn chết thì sao, y sẽ đối xử với hắn thế nào?
Theo Miên Dương chậm rãi thả tay ra, An Vũ Hiên cũng liền nhanh chóng há to miệng. Chỉ là, khi ánh mắt đối diện với nụ cười quỷ dị như có như không của y, tiếng hô sắp ra khỏi cổ họng của hắn cũng liền đã lập tức nghẹn trở về.
Chỉ là, hắn vẫn có chút không cam tâm mà nhỏ giọng uy hiếp:"Ta nói cho ngươi biết, phụ thân ta là Nam Uyển vương, mẫu thân ta là trưởng công chúa đương triều, đương kim thánh thượng là cữu cữu ruột của ta, nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của ta, ta đảm bảo, ngươi tuyệt đối sẽ không chạy thoát ra được khỏi hoàng thành này."
Đi đến giờ phút này, sóng to gió lớn gì chưa từng gặp qua, nên đối diện với bộ dạng hung ác dọa dẫm, cáo mượn oai hùng của An Vũ Hiên, Miên Dương chỉ có cảm giác...
Ừm...đáng yêu.
Tựa như một con khổng tước kiêu ngạo.
Nói thật, nếu không phải nhờ có giấc mộng này, Miên Dương cũng sẽ không tưởng tượng ra được, An Vũ Hiên trầm mặc, ít nói từng có bộ mặt như thế...
"Này, tên tặc tử kia, ta đang nói chuyện với ngươi đó. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta có thể hứa với ngươi sẽ để ngươi an toàn rời khỏi nơi này."
Ở trong mắt An Vũ Hiên lúc này, Miên Dương chính là một kẻ ăn mặc kỳ lạ, hành vi quái đản, khiến cho hắn cảm thấy rất bất an, không biết mục đích của y rốt cuộc là gì.
Nếu muốn trộm đồ, cả kinh thành này nhiều thế gia vọng tộc như vậy, cũng không cần chán sống đến mức lựa chọn Nam Uyển vương phủ...
Dù sao, có ai không biết, ở kinh thành này, ngoại trừ hoàng cung đại nội, Nam Uyển vương phủ chính là nơi duy nhất có vào mà không có ra?
Trừ phi, thứ kẻ này muốn nhắm tới cũng không phải là của cải tầm thường, mà lại là binh phù trong tay phụ thân hắn!
Không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thiếu niên trước mặt đã tự mình suy diễn ra nhiều chuyện đến thế, lúc này, Miên Dương cũng đã nắm lấy cổ áo hắn, nhấc lên.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra!"
Nhìn đối phương quẫy đạp trong không khí, tựa như con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt, Miên Dương xem như cũng đã hiểu được lý do vì sao An Vũ Hiên lại thích treo ngược y lên như vậy.
Cũng không biết đây có xem như nhân quả luân hồi hay không.
"Mẫu thân của ngươi đang ở đâu?"
Nếu Miên Dương nhớ không lầm thì người đầu tiên bị giết ở vương phủ liền chính là mẫu thân của An Vũ Hiên.
Hơn nữa, bà ấy chết cũng rất thảm, dường như là bị sống sờ sờ lột da.
"Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?" Trong nháy mắt liền dâng lên lòng cảnh giác, An Vũ Hiên cũng không khỏi nghĩ đến một loại khả năng:"Chẳng lẽ..."
Tên tặc tử này có mưu đồ bất chính với mẫu thân hắn?!!
Cũng không trách An Vũ Hiên suy nghĩ linh tinh được, dù sao, trưởng công chúa chính là mỹ nhân đệ nhất thịnh kinh, trước kia cũng đã từng có không ít kẻ không biết sống chết, sắc đảm bao thiên lẻn vào vương phủ...
Đương nhiên, kết cục của bọn chúng cũng chỉ có một, đó là nửa đường liền bị phụ thân hắn tháo thành tám khối.
Làm sao có thể không nhìn ra được suy nghĩ của An Vũ Hiên, Miên Dương liền không khỏi có phần bất đắc dĩ. Chỉ là, trong thoáng chốc, nhãn thần sáng lên, y liền nảy sinh tâm tư trêu chọc đối phương.
Dù sao, một An Vũ Hiên ngây thơ, đáng yêu như vậy, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, ra khỏi cơn ác mộng này rồi, e rằng cả đời này cũng sẽ không gặp lại được nữa. Bây giờ không bắt nạt hắn thì chờ đến khi nào?
Nhìn thấy Miên Dương đột ngột im lặng, An Vũ Hiên liền càng thấp thỏm, không yên. Mãi cho đến khi, y dung ngữ điệu sâu kín mở lời:"Yên tâm, so với nữ nhân, ta lại càng thích nam nhân hơn."
"Đặc biệt là những thiếu niên 12,13 tuổi, trắng trắng mềm mềm." Dứt lời, Miên Dương còn cố tình dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá hắn từ đầu tới chân, chỉ còn kém đem hai chữ 'biến thái' dán lên mặt.
???????
Yên tâm?
Xin nhờ, y nói như vậy, khiến hắn làm sao có thể yên tâm được chứ?
Túm chặt lấy vạt áo của mình, An Vũ Hiên liền dùng ánh mắt cảnh giác như nhìn lang sói mà nhìn chằm chằm Miên Dương, tựa hồ sợ y nhìn trúng mình.
Bị bộ dạng khuê nữ nhà lành này của hắn chọc cười, nhưng thời gian không cho phép, Miên Dương cũng chỉ có thể xách theo hắn, đi khỏi sân viện này.
**Sau khi An Vũ Hiên tỉnh lại:
- -Miên Dương: Hình như ngươi rất sợ ta nhìn trúng ngươi? (¬_¬)
- -An Vũ Hiên: Nước đi đó ta đi lầm, cho ta đi lại đi.
Danh Sách Chương: