• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi...ngươi đang làm gì vậy? Mau tránh ra..." Nhìn xem gương mặt không chút cảm xúc của An Vũ Hiên, Miên Dương không hiểu vì sao lại có chút bất an.

Không biết có cảm nhận được sự hoang mang của Miên Dương hay không, lúc này, vị lệ quỷ nào đó cũng đã đột ngột đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt y, dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi :"Ta...có thể ôm ngươi sao?"

Ôm...ôm y?

Sao bỗng dưng hắn lại nghĩ tới chuyện này?

"Nếu chỉ là ôm, đương nhiên là có thể rồi...Nhưng trước đó, ngươi có thể đứng lên được không? Tư thế này..."

Muốn nói lại thôi, nghĩ đến việc giữa bằng hữu với nhau, ôm một cái cũng không phải là chuyện gì to tát, thậm chí có thể tăng thêm tình hữu nghị, Miên Dương liền lựa chọn chấp thuận, không từ chối hắn.

Mãi cho đến khi, cảm nhận được một thứ gì đó cưng cứng đang dán vào trên đùi mình, Miên Dương mới phát hiện, cái 'ôm' mà mình đang nghĩ, hình như cũng không cùng khái niệm với thứ mà hắn muốn biểu đạt...

Là y đã quá ngây thơ rồi.

Quan trọng nhất là, ai nói cho y biết đi, tại sao lệ quỷ còn có thể có loại phản ứng này?!!

Bằng vào lý trí của mình, Miên Dương cảm thấy chuyện này rất phi logic.

Được rồi, ngay cả lệ quỷ, chủ thần, hệ thống cũng đều đã xuất hiện rồi, còn bàn logic gì nữa chứ?

"An...An Vũ Hiên, ngươi tỉnh táo một chút, đừng vọng động..." Liếm liếm môi, Miên Dương liền khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, căng thẳng đến mức cả người đều cứng đờ, không dám động đậy.

Miên Dương sợ sao?

Đương nhiên sợ.

Nhất là khi đối phương còn cúi đầu, cọ xát hõm vai y, tựa như một con dã thú đang muốn lưu lại khí tức của mình để đánh dấu chủ quyền.

Vừa nhột vừa ngứa, Miên Dương liền bắt đầu giãy giụa, cựa quậy, nhưng không ngờ phản ứng của y, lại chỉ khiến vật gì đo dưới hạ thân đối phương càng thêm hưng phấn hơn.



Thời khắc này, Miên Dương thậm chí đã không dám gọi ra hai tiếng 'phu quân', bởi vì sợ đối phương sẽ vì thế mà bị kích thích, hoàn toàn mất đi lý trí.

"An Vũ Hiên ngươi nghe ta nói...Ta biết ngươi đã đơn độc rất lâu, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà bụng đói ăn quàng được, ngươi nhìn ta đi, ta là một nam nhân, có chỗ nào tốt chứ? Không trắng cũng không mềm..."

"Hay là ngươi chờ một chút, để ta tìm cho ngươi một người chơi nữ xinh đẹp đáng yêu...hoặc là nữ quỷ tỷ tỷ gì đó..." Túm lại chỉ cần đừng nhắm tới y là được rồi.

Nhướng mày, thời khắc này, trên mặt An Vũ Hiên rốt cuộc cũng đã xuất hiện thần sắc không vui. Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn y một hồi, ngay khi y cho rằng, giây tiếp theo, hắn sẽ há to miệng, một ngụm cắn đứt đầu mình, thì hắn lại đột ngột hôn lên môi y.

???????

Hai mắt trừng lớn, suy nghĩ đầu tiên của Miên Dương liền là : Lại tới nữa à?

Thời khắc này, y rốt cuộc cũng đã hiểu được 'mị lực to lớn đối với lệ quỷ' mà hệ thống nhắc tới có nghĩa là gì.

Quả thật là 'quỷ gặp quỷ thích, ma gặp ma đuổi'...

"Ưm?" Cố gắng đẩy An Vũ Hiên ra, chỉ là, trong lúc vô thức, Miên Dương lại bị nụ hôn này của hắn làm choáng váng đầu óc.

Bàn tay y nắm chặt lấy bả vai hắn, cảm nhận thứ lạnh lẽo, trơn trượt đang thăm dò, quấy phá trong khoang miệng mình, đầu lưỡi cùng cánh môi đều bị làm cho tê dại, quan trọng nhất là, ngay cả dương khí, cũng đang không ngừng bị đối phương hút đi.

Miên Dương có linh cảm, nếu cứ tiếp tục thế này, việc bản thân bị hút thành thây khô, cũng sẽ chỉ là chuyện không sớm thì muộn.

Sau khí phản kháng đều không làm được gì, Miên Dương cũng liền dứt khoát nhắm chặt mắt lại, từ bỏ giãy giụa.

Chỉ là, ngay khi bàn tay băng lãnh của An Vũ Hiên sắp dọc theo sống lưng, luồn vào trong vạt áo của Miên Dương, thì một tiếng đập cửa vô cùng đều đặn cũng liền đã truyền tới, cắt ngang hành động của hắn.

'Cốc' 'Cốc' 'Cốc'

Khi đôi môi của đối phương rời đi, trong đầu Miên Dương cũng đã nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ, đó chính là : được cứu rồi.

Cho dù không nhìn thấy, y vẫn biết, sắc mặt mình lúc này e rằng cũng đã chẳng khá hơn hắn là bao, hoàn toàn trắng bệch như cương thi.

Về phần tay chân gì đó thì lại càng không cần nói nữa, đơn giản là chẳng còn chút sức lực nào.

Y thở phì phò, tựa như con cá bị mắc cạn, rõ ràng nét mặt rất nhợt nhạt, nhưng hai cánh môi lại phá lệ ửng hồng, kiều diễm lạ thường.

Khóe mắt có hơi ướt át, Miên Dương liền dùng ánh mắt ai oán nhìn An Vũ Hiên, nhưng lại không biết rằng, bộ dạng này của mình là có bao nhiêu mê người.

Nếu không phải tiếng gõ cửa kia vẫn đang không ngừng vang lên tựa như bùa đòi mạng, An Vũ Hiên lúc này có lẽ cũng đã không khống chế được, lần nữa đè y xuống, 'ôm' lấy y.

'Đông' 'Đông' 'Đông'

Không biết có phải cảm nhận được gì không, lúc này, luyến tiếc dời mắt khỏi người Miên Dương, An Vũ Hiên cũng đã nhìn về phía cửa ra vào, thần sắc phá lệ cảnh giác, xen lẫn với một chút kiêng kị cùng bất an.

"Phu quân, thế nào?" Nhìn ra cảm xúc hiện tại của hắn, Miên Dương liền không khỏi nghi ngờ hỏi. Mắt thấy hắn muốn đứng dậy, đi ra ngoài, y đã theo bản năng giữ lấy tay hắn :"Đừng ra ngoài, ngươi quên vừa rồi tình trạng của ngươi thê thảm thế nào rồi à?"

Ở Linh Vực, đêm khuya khoắt, cổng nhà đột ngột bị gõ vang, bất kể ở bên ngoài là người chơi hay lệ quỷ, tuyệt đối đều sẽ không là chuyện tốt gì.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK