Thẩm Tư Thần thức dậy trên chiếc giường king size rộng lớn, cậu nhìn lên trần nhà màu trắng viền hoa văn lạ lẫm, tất cả như thể một giấc mơ không chân thật.
Ánh nắng ban ngoài khung cửa chiếu xuyên qua tấm rèm trắng lụa là, gió thổi nhẹ khiến chiếc rèm mỏng bay phất phơ, chiếc giường êm ái mềm mại chỉ có mỗi mình cậu nằm trên đó.
Thẩm Tư Thần chống người ngồi dậy, nhớ lại hôm qua bản thân đã ngủ thiếp đi trong lúc ngồi xe trở về, cậu nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa mềm viền ren cầu kỳ trên người, có chút hoài nghi nhân sinh, cái này... đâu phải quần áo của cậu.
Cậu lại nhìn xuống bên trong cổ áo chữ V, cảnh xuân bên dưới thật đúng là... thảm không nỡ nhìn, trên làn da trắng muốt đầy rẫy những dấu hôn ửng đỏ, kéo dài từ ngực xuống tận rốn, nếu cậu đoán không lầm thì trên cổ chắc là cũng có không ít.
Khóe môi cậu cong lên đầy bất lực, đây chắc chắn là tác phẩm của Kiều tổng nhà cậu. Người này đặc biệt thích để lại dấu hôn trên người cậu, dấu cũ chưa phai đã đè lên một dấu mới.
Thẩm Tư Thần trượt nhẹ xuống giường, chân bất giác đạp trúng một đôi dép lông được xếp gọn gàng bên giường, cậu xỏ dép đi vào nhà vệ sinh.
Kem đánh răng đã được chuẩn bị sẵn, đồ dùng cũng được bày biện đầy đủ, mỗi thứ đều có hai cái, một xanh nhạt một xanh đậm.
Thẩm Tư Thần mang theo một bụng ngọt ngào, vừa vệ sinh cá nhân vừa tắm, lúc cậu choàng áo tắm đi ra thì trong phòng đã nhiều thêm một người.
"Cảnh Nam? Em còn tưởng anh đã đến công ty."
"Sáng hôm nay ở nhà cùng em, mười giờ mới có cuộc họp, vẫn còn chút thời gian." Kiều Cảnh Nam đang lướt ipad đọc báo cáo, nghe giọng cậu mới ngẩng đầu lên.
Cổ áo choàng tắm mở rộng, cảnh xuân lộ ra trước mắt hắn, Kiều tổng nuốt nước bọt, ánh mắt dừng ở dấu hôn mà hắn để lại trên ngực thiếu niên tối qua, "Mới sáng sớm mà Thần Thần đã muốn câu dẫn tôi sao?"
Thẩm Tư Thần hơi chau mày, xem ai đang nói kìa, "Nói cứ như Kiều tổng đây đứng đắn lắm, mấy cái dấu này là thế nào đây, anh giải thích một chút xem." Cậu kéo áo choàng tắm trượt xuống vai, chất vấn hắn.
Kiều Cảnh Nam đưa tay kéo cậu vào lòng, không nói không rằng cứ thế hôn lên, môi không rời môi, bàn tay trượt từ chiếc cổ trắng ngần xuống khuôn ngực, ngón tay miết xuống đến bụng, ý đồ muốn sờ xuống vị trí sâu hơn nữa.
Thẩm Tư Thần bị hôn đến mềm nhũn cả người, bàn tay mảnh khảnh trượt xuống bắt lấy tay hắn, người kia hơi cau mày tách môi hôn ra, khó hiểu nhìn cậu.
Thiếu niên cố gắng điều chỉnh hơi thở hỗn loạn, "Lát nữa anh còn phải đến công ty."
"Công ty không có anh một ngày cũng không phá sản được."
Cậu dứt khoát đẩy hắn ra, từ trên người hắn lảo đảo trượt xuống, "Em phải đi xem Tiểu Vũ."
Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của thiếu niên, Kiều tổng bất lực thở dài một hơi, lừa được người về nhà rồi mà vẫn không thể thoải mái "ăn" được, đúng là gian nan mà.
Lúc hai người cùng nhau xuống lầu, Tiểu Vũ đã ngồi ngay ngắn trên bàn ăn rồi.
"Chào buổi sáng, ba lớn, ba nhỏ."
Thẩm Tư Thần ngạc nhiên nhìn Kiều Cảnh Nam, hắn giải thích, "Có lẽ là do chị hai dạy."
Thật ra cậu cũng không có ý kiến gì về cách xưng hô này lắm, trực tiếp bước đến ngồi bên cạnh nhóc con, "Chào buổi sáng, bé ngoan Tiểu Vũ."
Phòng ăn rộng lớn không còn lạnh lẽo như cũ, không còn hình ảnh Kiều Cảnh Nam một mình uống cà phê, một mình lặng lẽ ăn bữa sáng nữa.
Thay vào đó là một nhà ba người, vừa nói vừa cười, vừa cùng nhau ăn sáng vô cùng vui vẻ.
Thẩm Tư Thần nói sáng sớm uống cà phê không tốt, vậy là ly cà phê trước mặt hắn liền đổi thành sữa bò ấm giống cậu và Tiểu Vũ.
Sau khi ăn sáng xong, hai người đưa nhóc con đến trường mẫu giáo quý tộc ở ngay trong khu Thiên Thủy.
Trên giấy tờ, bé con vẫn mang họ Thẩm, vẫn chỉ là con trai của Thẩm Tư Thần, thế nhưng chỉ cần Kiều Cảnh Nam nói đó là tiểu thiếu gia của Kiều Thị thì người ở trường học cũng không dám hỏi nhiều, lập tức thu xếp một lớp tốt nhất cho Thẩm Tư Vũ, đồng thời chọn cho nhóc một bảo mẫu riêng có kinh nghiệm để trông chừng nhóc mọi lúc mọi nơi.
Trẻ con ở trong trường mẫu giáo này không sang cũng quý, thế nhưng quý đến mức được sắp xếp bảo mẫu riêng chăm nom thì chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ hòa nhập rất tốt, không giống như những đứa trẻ khác chuyển trường học hoặc đến môi trường mới lạ thì khóc nháo ầm ĩ, nhóc con xinh đẹp tinh xảo, khoác trên mình toàn hàng hiệu đắt tiền, trên người toát ra thần thái tự tin thông tuệ, vừa mới đến đã trở thành tâm điểm trong trường.
Mấy đứa trẻ kia cũng là con cháu gia đình quý tộc, từ bé đã được dạy dỗ cẩn thận, nhìn thấy Thẩm Tư Vũ bày ra phong thái xuất sắc như vậy cho nên rất thích thú muốn làm bạn với nhóc, Thẩm Tư Thần thấy vậy mới yên tâm trở về.
Trên xe, cậu cứ xoắn xít mãi, đến nỗi Kiều Cảnh Nam phải lên tiếng hỏi, "Em làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Em... bây giờ Tiểu Vũ đến trường, anh thì chuẩn bị đến công ty, vậy em thì sao, em nên làm gì?"
Cậu không mở quán mì nữa, cũng không có chuyện gì để làm, chẳng lẽ cậu phải ngồi ngốc ở nhà sao? Bình thường tất bật bận rộn quen rồi, giờ bỗng nhiên chẳng có gì làm khiến cho cậu cảm thấy không thoải mái.
Kiều Cảnh Nam bật cười xoa đầu cậu, "Em muốn làm cái gì thì làm cái đó. Hôm nay em có thể ở nhà đi dạo một vòng, làm quen với nhà mới. Sẵn tiện xem có muốn sửa sang gì không, có muốn thay đổi chỗ nào không, có cần gì thì cứ nói với Chu quản gia một tiếng bảo ông ấy sắp xếp."
Thẩm Tư Thần ngoan ngoãn gật đầu, nhìn như là đang suy xét lời đề nghị của hắn. Kiều Cảnh Nam nắm tay cậu, hắn lấy trong túi áo ra một chiếc thẻ màu đen để vào trong tay của cậu.
"Cái này cho em."
"Là thẻ ngân hàng sao? Nhìn thật lạ mắt." Bình thường thẻ ngân hàng đều là thẻ nhựa, cái này hình như là làm bằng kim loại, cầm cũng rất nặng tay.
Tuy từ nhỏ thiếu niên sống ở Thẩm gia, thế nhưng còn chưa từng được đối đãi tử tế một ngày nào, cậu chỉ giống như một người ăn nhờ ở đậu, phòng khách còn không được tùy tiện lên ngồi, về sau còn chưa học đại học được bao lâu thì đã dọn ra ngoại thành ở, đối với những thứ xa hoa cao cấp cậu hoàn toàn chưa từng tiếp xúc qua, cái gọi là thẻ đen không hạn mức gì đó đương nhiên cậu cũng không hiểu.
"Ừ, nếu ở nhà nhàm chán thì em có thể đi mua sắm, sau đó cứ dùng thẻ này ra thanh toán là được. Không cần giúp anh tiết kiệm, anh có rất nhiều tiền."
Cậu cất kỹ thẻ vào túi áo, tựa vào vào vai hắn cười khúc khích, "Anh không sợ em thật sự tiêu hết tiền của anh hả?"
"Thần Thần, em không tưởng tượng nổi anh có nhiều tiền thế nào đâu. Cho nên, em cứ mạnh dạng mà quẹt thẻ, giúp anh xài bớt một chút."
Thiếu niên cười càng lớn hơn, cậu biết hắn rất giàu, thế nhưng cậu nghĩ đây là lời nói đùa mà hắn trêu ghẹo cậu. Nhưng cậu không hề biết, Kiều Cảnh Nam thật sự đang rất nghiêm túc.
Trước kia hắn tiếp quản tập đoàn, thay chị hai điều hành Kiều Thị, càng làm càng lớn, tiền càng lúc càng nhiều, nhưng hắn lại không có mục tiêu sống gì cụ thể, cứ lặp đi lặp lại chuỗi ngày chán ngắt dài vô tận.
Bây giờ thì mọi thứ đã khác, hắn có thiếu niên, có Tiểu Vũ. Hắn có một gia đình nhỏ cần hắn nuôi.
Hắn kiếm tiền để cho thiếu niên tiêu, nghĩ thôi đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.
Sau khi đưa thiếu niên về biệt thự, Kiều tổng mang tâm trạng phơi phới tới công ty, đi làm chăm chỉ để kiếm tiền nuôi gia đình đã trở thành mục tiêu sống vĩ đại của Kiều Cảnh Nam.
Người nào đó nói rằng công ty không có tổng giám đốc một ngày thì không phá sản được chắc chắn không phải là hắn.
***
Thịt bò: Không ai muốn làm người bình thường khi yêu, Kiều tổng ơi anh giàu lắm rồi, còn sợ không nuôi nổi Thần Thần và Tiểu Vũ sao???
Danh Sách Chương: