Kiều tổng còn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc viên mãn ở đây, từ nay hắn có thể thuận lợi dễ dàng cứ thế ôm mỹ nhân về nhà, nhưng không ngờ...
"Thật ra tôi ở đây cũng quen rồi, tôi cảm thấy ở chỗ này rất tốt, cho nên... tôi không muốn dọn về thành phố."
Kiều Cảnh Nam: "..."
Phải làm sao đây, phải làm sao đây? Thần Thần không muốn dọn về ở cùng với hắn.
Hắn nhìn Thẩm Tư Vũ rồi phát tín hiệu cầu cứu, nhóc con chỉ lạnh nhạt nhìn hắn rồi mỉm cười như thể nó chẳng hiểu hắn đang có ý gì.
Nhưng bằng sức mạnh thiêng liêng của tình cha con, hắn biết thằng nhóc hiểu.
Thẩm Tư Vũ kéo tay ba ba của mình, "Ba ba, Tiểu Vũ cũng thích ở đây."
Xong đời!
Kiều Cảnh Nam trợn trừng mắt nhìn đứa con trai quý tử bảo bối mà mình vừa nhận về đang "thọt" mình một đao chí mạng.
Nó không giúp hắn đã đành, còn cố tình phá đám.
Kiều Cảnh Nam còn chưa tức tối xong thì đã nghe thấy chị mình lên tiếng.
"Thần Thần thích ở đây thì cứ ở lại đây đi, em đừng lo, sẽ không ai ép em làm việc mà em không thích được."
Lúc này thì Kiều Cảnh Nam tức đến muốn nôn ra máu luôn. Cả chị hai của hắn cũng...
Đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.
Hắn chỉ muốn ở bên cạnh Thần Thần mỗi ngày thôi mà, sao bọn họ cứ làm như hắn sẽ ức hiếp cậu ấy không bằng vậy.
Mặc kệ là ai nói gì, hắn nhất định phải đưa cậu về bên cạnh hắn, đặt dưới mi mắt hắn, ai cũng đừng hòng khuyên can.
Thẩm Tư Thần vẫn còn chút lo lắng, cậu vẫn không dám từ chối thẳng thừng lời đề nghị của Kiều Cảnh Nam.
"Kiều tổng... Tôi có thể ở lại đây không?"
"Có thể."
Hắn trả lời nhanh chóng và dứt khoát như thể người vừa suy nghĩ ở trên hoàn toàn không phải là hắn vậy.
Đành chịu, ai bảo cậu dùng khuôn mặt đó, giọng điệu đó để hỏi hắn, có yêu cầu hắn đi chết e là hắn cũng nguyện ý.
Kiều Cảnh Nam hắn lần đầu biết yêu một người, bởi vì không có kinh nghiệm nên không biết làm sao cho phải, hiện tại hắn chỉ biết rằng hắn không muốn thiếu niên trước mặt hắn phải rơi nước mắt nữa, càng không muốn cậu chịu uất ức hay tổn thương gì nữa, hắn chỉ muốn cưng chiều cậu, muốn dỗ cậu vui vẻ, muốn ở bên cạnh chăm sóc cậu.
Hắn không ngại đào tìm móc phổi, trao hết tâm tư cho cậu, hắn chỉ sợ cậu không chịu nhận mà thôi.
"Vậy hay là cứ như trước đây là được, cứ cách một hay hai tuần anh và chủ tịch sẽ đến thăm Tiểu Vũ, hoặc hai người bận thì cũng có thể cho tài xế đến đón thằng bé..."
Cậu còn chưa nói hết câu thì Kiều Cảnh Nam đã ngắt lời cậu, "Còn em thì sao?"
Thẩm Tư Thần ngơ ngác, cậu ư?
"Em không muốn gặp tôi sao?"
Trong ánh mắt của Kiều Cảnh Nam thoáng hiện lên nỗi mong chờ, nhưng nhiều hơn... chính là sự mất mát.
Thầm Tư Thần cúi đầu, giọng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, "Có thể sao?"
"Sau này em không cần hỏi tôi có thể hay không? Ngoại trừ việc rời xa em và con ra, mọi thứ tôi đều sẽ trả lời là có thể."
Kiều Cảnh Vân và Tiểu Vũ nhích ra một góc sofa, tận lực xem mình như người tàng hình.
Ai nói Kiều Cảnh Nam lần đầu yêu đương chứ, ai sẽ tin?
Nói ra câu nào là "chí mạng" câu ấy, đây là cao thủ tình trường thì có.
Không đợi Thẩm Tư Thần trả lời, hắn lại nói tiếp, "Được rồi, quyết định vậy đi, nếu em thích ở đây thì chúng ta sẽ ở đây, tôi chiều ý em."
"Chúng ta?"
Kiều Cảnh Nam nhướng mày, "Đương nhiên rồi, sau này em ở đâu thì nhà của tôi ở đó, sau khi tan làm tôi sẽ trở về đây."
Thẩm Tư Thần hoảng hốt, "Như vậy sao được, từ thành phố lái xe ra đây nếu như không kẹt xe ít nhất cũng phải mất ba mươi phút, hơn nữa công ty của anh còn ở phía bên đông thành phố, bên này là phía tây, mỗi ngày phải mất bao lâu chứ!"
Kiều Cảnh Nam mỉm cười, "Em đang... lo lắng cho tôi sao?"
Thiếu niên giật mình, thoáng đỏ mặt, "Tôi... tôi chỉ nói sự thật."
"Sao em biết công ty của tôi ở phía đông? Hửm?"
Cậu cúi thấp đầu, không trả lời.
Ý cười trong mắt Kiều Cảnh Nam càng sâu hơn, hóa ra... thiếu niên có để ý đến hắn, hóa ra cậu cũng không phải hoàn toàn vô tâm. Hy vọng đưa người về nhà trong lòng Kiều tổng lại được nhen nhóm bừng bừng.
Xem như mọi hiểu lầm đã được giải quyết, người duy nhất phải khóc hiện tại có lẽ chính là Lục Văn.
Anh ta vừa nhận được tin sau này đoạn đường đi làm của mình sẽ là chạy từ nhà ra ngoại ô, sau đó từ ngoại ô chạy đến công ty, lúc tan làm thì đi ngược lại. Mỗi ngày đều phải lái xe hết một vòng thành phố, đi làm sớm hơn một tiếng, tan làm cũng trễ hơn một tiếng.
Kiều tổng thì hạnh phúc rồi, còn anh ta thì phải làm sao đây?
Kiều Cảnh Nam trả lời Lục Văn vỏn vẹn hai chữ "tăng lương".
Lục Văn cảm động đến rơi nước mắt, bây giờ mà ông chủ có bảo anh ta lái xe thêm hai vòng thành phố cũng không thành vấn đề.
...
Ngôi nhà nhỏ vì vậy mà bất đắc dĩ có thêm một thành viên.
Buổi sáng Kiều Cảnh Nam rời đi trước vì còn có một cuộc họp quan trọng, hắn muốn cùng Thẩm Tư Thần đưa bé con đến trường nhưng cậu lại từ chối.
Cuối cùng người kia chỉ đành rời đi trước.
Thẩm Tư Thần nắm tay Tiểu Vũ đi trên con đường quen thuộc đến nhà trẻ, cậu do dự một hồi cuối cùng cũng dừng lại dưới một tán cây.
Thẩm Tư Thần ngồi xuống đối mặt với con trai, "Tiểu Vũ, con nói cho ba ba biết, có phải con không thích ba Kiều của con hay hay không?"
Nhóc con không do dự mà gật đầu, gật xong lại nghĩ tới cái gì đó mà đổi thành lắc đầu.
Ba ba nghiêng đầu nhìn nhóc như đang chờ một câu trả lời.
"Con chưa từng tiếp xúc với ba Kiều, cho nên cũng không thể nói là thích hay ghét, chỉ là ấn tượng đầu tiên... rất tệ ạ. Ba Kiều chính là người trước nay làm cho ba ba phải buồn và lo sợ có phải không?"
Nhóc con không hiểu sự hiểu lầm giữa Thẩm Tư Thần và Kiều Cảnh Nam, chỉ cảm thấy có lẽ là Kiều Cảnh Nam trước kia đã khiến cho Thẩm Tư Thần buồn, cho nên ba ba mới không bao giờ nhắc về ba Kiều trước mặt nhóc.
"Không phải, trước kia... giữa ba ba và ba Kiều có chút hiểu lầm, bây giờ thì không còn nữa. Là lỗi của ba, trước nay không để cho hai người gặp nhau khiến cho giữa hai cha con có sự xa cách, ba xin lỗi Tiểu Vũ."
Cậu muốn bù đắp cho bé con một gia đình trọn vẹn, muốn bé con mở lòng đón nhận Kiều Cảnh Nam, bồi dưỡng lại tình cảm bốn năm qua mà hai cha con họ đã bỏ lỡ.
Chuyện hiểu lầm năm ấy cậu cũng có một phần trách nhiệm, bởi vì chính cậu là người đã quyết định đưa Tiểu Vũ rời xa cha ruột của nhóc, khi ấy... có lẽ bởi vì quá sợ mất thằng bé mà cậu đã có những hành động ích kỷ như vậy.
Cũng may là hiện tại còn chưa quá muộn, ông trời cậu gặp lại Kiều Cảnh Nam, để cho cậu có cơ hội bù đắp nuối tiếc này.
"Nếu ba thích ba Kiều thì Tiểu Vũ cũng thích. Ba đừng xin lỗi, ba ba làm gì Tiểu Vũ cũng đều không trách ba ba."
Đối với nhóc, chỉ cần ba ba vui vẻ là được. Chú Hàn cũng rất tốt, nhưng nhóc có thể nhận ra ba ba thích ba Kiều hơn.
Nếu ba Kiều cũng đối xử tốt với ba ba thì nhóc cũng sẽ chấp nhận ba Kiều.
"Ngoan, vậy... ba Kiều chuyển đến sống cùng chúng ta, Tiểu Vũ có đồng ý không?"
Nhóc con chậm rãi gật đầu.
Chuyện mất tích hôm qua chủ tịch Kiều đã gọi điện cho hiệu trưởng của trường mẫu giáo nói rõ và dặn dò bọn họ đừng nhắc lại làm khó Thẩm Tư Thần, Kiều gia không truy cứu việc sơ sót của giáo viên đã là quý hóa lắm rồi, làm sao bọn họ lại dám làm khó cậu chứ.
Sau khi đưa con trai đến trường, Thẩm Tư Thần nhanh chóng quay lại tiệm mì.
Do buổi sáng hôm nay không có thời gian để chuẩn bị nguyên liệu nên cậu không mở tiệm trễ hơn mọi ngày.
Cậu loay hoay chuẩn bị mọi thứ, đến gần trưa mới tươm tất xong mọi thứ.
Sau đó thì khách bắt đầu đến tấp nập, Thẩm Tư Thần một mình làm mọi thứ, bận đến quay cuồng.
Qua đợt khách buổi trưa cậu mới rảnh tay được một chút, sau khi vắng khách cậu bắt đầu dọn bàn và rửa bát.
Lúc Thẩm Tư Thần đang lau bàn thì lại có khách vào tiệm.
Cậu đang dở tay nên không quay lại ngay mà cất tiếng chào trước, "Hoan nghênh quý khách, không biết quý khách muốn dùng..."
Một vòng tay mạnh mẽ bất ngờ ôm chặt cậu từ phía sau.
"A..."
"Tại sao em không nghe điện thoại của tôi?"
Danh Sách Chương: