Sau khi bình tĩnh lại, Kiều Cảnh Nam dắt tay Thẩm Tư Thần lên phòng, cậu cũng ngoan ngoãn đi theo hắn giống như một thói quen.
Hắn có chút tự trách bản thân, dẫu cho tâm trạng buồn bực dồn nén bao nhiêu ngày qua cần chỗ phát tiết thì cũng không nên mất kiểm soát trước mặt cậu, dọa cho cậu sợ hãi.
Cậu chỉ là tạm thời bị mất trí nhớ, sau đó bị Hàn Kỳ nhồi nhét thông tin sai lệch mà thôi, hắn phát cáu cái gì, chẳng phải đã nói chỉ cần cậu bình an là đủ rồi sao?
Kiều Cảnh Nam tự kiểm điểm bản thân, đối mặt với "vợ nhỏ" vừa muốn bỏ nhà đi lại càng tỏ ra dịu dàng hơn.
"Em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, ngày mai tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra kỹ lại có được không, chúng ta sẽ tìm cách để em nhớ lại..." Hắn sợ cậu lo lắng còn bổ sung thêm, "Không cần lo lắng, chúng ta cứ từ từ chữa trị, không cần cảm thấy áp lực... em muốn gì đều có thể nói với tôi, chỉ cần em đừng rời đi... có được không?"
Thẩm Tư Thần ngồi trên mép giường, nhỏ giọng hỏi, "Tại sao? Tại sao anh lại tốt với tôi, tại sao lại muốn giữ tôi ở lại?"
Kiều Cảnh Nam ngẩn người mất hai giây, hắn khuỵu gối quỳ một chân xuống bên giường, sau đó cong môi mỉm cười với cậu, "Em... đoán xem?"
"Hả?"
Hắn không lặp lại câu hỏi, chỉ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, giống như đang đợi cậu suy nghĩ.
Thẩm Tư Thần nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm kia, không hiểu sao cậu lại cảm thấy có lúc nó lấp lánh như chứa cả dải ngân hà, có lúc lại đen tuyền bí ẩn không thể nhìn thấu. Chỉ có một điều chắc chắn rằng ánh mắt ấy phản chiếu khuôn mặt cậu, giống như trong mắt hắn chỉ có mỗi mình cậu.
Khong chỉ có đôi mắt đẹp, người này còn có một gương mặt góc cạnh hoàn mỹ, mày kiếm sắc bén, đôi môi màu hồng nhạt đang khẽ cong lên mang theo một tia mị hoặc khó cưỡng... đây là... đẹp trai đến muốn đòi mạng như trong tiểu thuyết miêu tả sao?
Mặt đối mặt với hắn làm cậu có chút ngại ngùng, vành tai hơi ửng hồng, "Cái đó... không lẽ... anh thích tôi sao?"
Vừa nói xong Thẩm Tư Thần đã có chút hối hận, không, không phải một chút mà là vô cùng hối hận. Tự nhiên cậu lại buột miệng hỏi hắn một câu ngớ ngẩn như vậy, cậu đúng là bị vẻ đẹp trai của hắn làm cho phát ngốc rồi.
Người kia cười khẽ, nhưng không phải giọng điệu khinh thường mà là một loại âm điệu hài lòng đến vui vẻ, "Ừm, đoán đúng rồi. Thần Thần thật tài giỏi."
Cậu có cảm giác người này đang trêu chọc mình, nhưng lại không có chứng cứ! Tim cậu bắt đầu đập loạn xạ không có quy luật, hắn còn nhìn cậu như vậy nữa sợ là sẽ không ổn mất.
Thẩm Tư Thần mất tự nhiên xoay đầu sang chỗ khác, né tránh ánh mắt của Kiều Cảnh Nam, cậu nói, "Tôi muốn đi ngủ..."
"Em ngủ đi, tôi ở bên cạnh canh chừng cho em."
"Sao lại phải canh chừng?"
Kiều Cảnh Nam thuận miệng bịa ra, "Bác sĩ nói tình trạng của em không ổn định lắm, phải có người luôn túc trực bên cạnh canh chừng."
Thẩm Tư Thần nhớ lại lúc nãy khi cậu thức dậy hắn đã luôn ngồi bên cạnh cậu, cậu chỉ vừa động đậy hắn liền thức giấc nhìn xem tình hình cậu, hình như... đúng là đang trông nom cậu thật.
"Nhưng mà hình như anh rất mệt mỏi, lúc nãy anh còn ngủ gục... Thật ra tôi thấy trong người không có vấn đề gì, anh hãy về phòng mình nghỉ ngơi đi."
"Đây là phòng của tôi."
Cậu ngây ra, trong lòng có hơi xấu hổ, "A... xin lỗi, vậy tôi... tôi ở phòng nào?"
"Trong nhà không còn phòng nào trống cả, tạm thời em cứ ở phòng tôi đi, tôi ngồi trên sô pha này ngủ là được."
Kiều Cảnh Nam lưu loát nói dối không chút chột dạ, còn cố ý nhấn mạnh chữ "ngồi" một cách rất tự nhiên. Căn biệt thự này lớn như vậy, nói không có một phòng nào trống thì đúng là chỉ có Thẩm Tư Thần và quỷ mới tin.
Thẩm Tư Thần không ngờ mình đến nhà người ta làm phiền mà còn giành cả giường của gia chủ, cậu có chút ngại ngùng gãi đầu gãi tai, ấp a ấp úng đề nghị, "Hay là anh ngủ trên giường đi, còn tôi ngủ ở s..."
"Được, quyết định vậy đi. Dù sao giường này cũng lớn như vậy, em ngủ một bên tôi ngủ một bên cũng không chạm đến nhau."
"Hả?" Ý cậu vốn đâu phải như vậy.
Cậu quay đầu nhìn chiếc giường king size to lớn mình đang ngồi, xác nhận đúng như lời hắn nói, hai người ngủ hai đầu cũng không ảnh hưởng gì tới nhau.
Sau đó lại bất tri bất giác bị hắn kéo lên giường, ngơ ngác bị hắn nhẹ nhàng cưỡng chế nằm xuống, "Em mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến bệnh viện kiểm tra, đã hẹn giờ với viện trưởng rồi, trễ hẹn thì không tốt đâu."
Kiều Cảnh Nam rất biết cách dời lực chú ý của cậu, khiến cho cậu quên mất trọng tâm của câu chuyện, còn đánh vào điểm yếu ngoan ngoãn và dễ mềm lòng của cậu. Thoáng chốc đã xoay cậu đến quay cuồng.
"Ừm... à..." Mặt cậu thoáng hồng lên khi bị hắn nhìn với khoảng cách gần như vậy, sau lưng là nệm mềm êm ái, trước mặt là khuôn mặt đẹp trai đến mê hoặc tâm trí, cả giọng nói cũng mang theo từ tính quyến rũ, trong hoàn cảnh này cậu có chút ngượng ngùng khó mà bình tĩnh được.
Nhưng người kia rất có chừng mực, hắn nói xong thì buông cậu ra, nằm qua mép giường bên kia, tận lực nép sát ngoài cùng, tay gối lên đầu, hơi thở đều đều, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Tư Thần nghĩ hắn canh chừng cậu cả đêm nên cũng rất mệt, nên vừa nằm xuống thì rất nhanh đã ngủ rồi.
Cậu nhẹ nhàng trở người, cũng không dám lộn xộn gây thêm phiền phức cho hắn, cậu nghĩ ngủ cách xa nhau như vậy hẳn là cũng không có việc gì. Người ta rõ ràng rất lịch sự, là do cậu suy nghĩ có phần mờ ám nên mới thấy ngượng ngùng mà thôi.
Không gian chìm trong yên lặng, chỉ có tiếng hít thở trầm ổn của người nằm bên cạnh, cậu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cậu chợt nhớ ra mình còn chưa hỏi tên người này, cũng không biết sao cậu lại tỉnh lại ở nhà hắn? Hình như hắn và cậu là người quen cũ thì phải? Hắn biết cậu có thai nhưng sao cả buổi tối lại không nhắc tới nhỉ? Mà khó hiểu nhất chính là cậu không cảm thấy xa lạ với hắn, thậm chí so với Hàn Kỳ còn muốn thân thiết hơn...
Rồi cơn buồn kéo đến ngủ khiến hai mắt cậu díu lại, mùi hương quen thuộc bao trùm trong không khí làm cho cậu an tâm thả lỏng. Chăn đệm mềm mại, ấm áp lại an toàn, rất nhanh cậu đã rơi vào giấc ngủ êm ái, hô hấp đều đều an ổn.
Người bên cạnh cậu từ lâu đã mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trong bóng tối, hắn chờ cậu ngủ say một chút liền xoay người, thuận thế kéo cậu ôm vào trong lòng. Vết thương trên vai vì cử động này mà có chút nhói lên, nhưng miệng hắn lại nở nụ cười mãn nguyện vô cùng.
Đã bao lâu rồi hắn mới được ôm Thần Thần của hắn ngủ chứ, những ngày qua không có cậu bên cạnh hắn chưa từng có một giấc ngủ nào là an ổn. Cảm giác này thật giống với cái đêm mà hắn tìm được cậu sau năm năm xa cách, cảm giác tìm được báu vật quý giá mà mình đã làm lạc mất từ lâu, vừa trân quý nâng niu lại sợ hãi lo lắng, cảm thấy không chân thật.
Nghĩ tới đây ánh mắt hắn lại có vài phần lạnh lẽo, là tại ai mà bây giờ hắn muốn ôm bé cưng của mình ngủ cũng phải nghĩ đủ mọi lý do, dùng hết lời dụ dỗ mới có thể leo lên giường của cậu, còn phải đợi cậu ngủ say mới dám dang tay ôm cậu vào lòng.
Món nợ này, hắn nhất định sẽ tính toán rõ ràng. Đợi đến khi biết được nguyên nhân khiến cho cậu quên đi ký ức, hắn sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào liên quan đến việc này.
Đang lúc lửa giận sắp bùng lên thì người trong lòng rất phối hợp rúc vào trong ngực hắn, cậu tìm một tư thế thoải mái, vòng tay qua ôm ngang hông hắn, mặt dụi vào ngực hắn, ngủ ngon lành.
Trong lòng hắn lập tức mềm nhũn, ôm thiếu niên trong vòng tay, cái gì hắn cũng không muốn nghĩ tới nữa, trong đầu chỉ toàn là cậu, mềm mềm thơm thơm.
Kiều Cảnh Nam dở khóc dở cười, xem người nào lúc nãy còn ngơ ngác hỏi hắn có quen biết cậu không kìa, vậy mà bây giờ khi ngủ rồi lại quen tay quen chân thành thục như vậy. Đúng là Thần Thần nhà hắn dù không nhớ gì thì cũng không thay đổi thói quen, miệng nhỏ thích gạt người, nhưng cơ thể... thì lại luôn rất thành thật.
Kiều Cảnh Nam ôm cậu thỏa mãn chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ này hắn ngủ vô cùng an ổn.
...
"Ưm..."
Thẩm Tư Thần mơ màng tỉnh dậy, nắng mai chiếu xuyên qua chiếc rèm voan dày trên cửa sổ, cả người cậu đều uể oải mệt mỏi, thật sự không muốn thức dậy.
Với lại, vòng tay này ấm áp quá, ngủ thêm một chút nữa chắc là cũng không sao mà...
Khoan đã... vòng tay này...
Thiếu niên trên giường bỗng nhiên mở bừng mắt, lúc phát hiện ra mình đang nằm gọn trong vòng tay của Kiều Cảnh Nam, cậu căng thẳng tới mức gồng cứng cả người, quên cả hô hấp.
Sao cậu lại thức dậy trong vòng tay của người này chứ!
Cậu gối đầu lên cánh tay Kiều Cảnh Nam, tay còn ôm chặt lấy tay hắn, một tay kia của hắn khoác hờ lên hông cậu, đầu ngón tay chạm vào phần eo làm cậu có hơi nhột.
Lưng cậu dán chặt vào lồng ngực hắn, cảm nhận rõ từng nhịp tim mạnh mẽ cùng với hơi thở trầm ổn, tư thế này bất giác khiến cậu nảy sinh ra một loại cảm giác muốn ỷ lại và dựa dẫm.
Liệu có phải... có phải vì lúc ngủ cậu đã bị mấy suy nghĩ kỳ quái của mình chi phối, cho nên đã vô thức lăn vào lòng người đàn ông này rồi không.
Thế này thì quá xấu hổ rồi, không biết anh ta đã dậy chưa... hay là cậu cứ làm như không biết gì... rồi giả vờ như mình còn đang ngủ tiếp nhỉ.
Cứ để anh ta dậy trước rồi tính... Xem anh ta phản ứng thế nào đã...
Nhìn thấy người trong ngực rõ ràng đã tỉnh rồi mà mãi không chịu dậy, còn ngoan cố giả vờ ngủ tiếp, sau đó không ngừng nhúc nhích cựa quậy, Kiều Cảnh Nam cảm thấy hắn đúng là lấy đá tự đập chân mình mà, định trêu cậu một chút nhưng lại thành ra thế này, rốt cuộc thì ai mới là người bị trêu chọc đây.
Ôm cậu trong lòng thân mật như thế này mà lại không thế làm gì khác đúng là muốn lấy mạng của hắn, sự hành hạ này đúng là vừa ngọt lại vừa cay...
Thẩm Tư Thần cảm thấy không đúng lắm, dưới mông bị thứ gì đó cộm lên chạm vào, cậu không dám tùy tiện cử động mạnh vì sợ sẽ đánh thức người kia, chỉ dám nhích mông nhè nhẹ, lắc qua lắc lại thử thăm dò xem đó là thứ gì.
Đến lúc cậu nhớ lại Kiều Cảnh Nam đang ôm mình từ phía sau, áng chừng ngang vị trí đó, hình dạng, cộng thêm xúc cảm khi chạm vào này... có lẽ đó chính là...
Thẩm Tư Thần như chết lặng, cậu vậy mà lại đang cọ mông vào vật đó của đàn ông!
Nhưng cũng may... cũng may là hắn còn chưa dậy, cậu phải nhanh chóng chuồn khỏi chỗ này trước khi tình cảnh càng xấu hổ hơn nữa mới được.
Nghĩ là làm, Thẩm Tư Thần chống người định ngồi dậy, thế nhưng eo đột nhiên bị người ta ghì lại, cậu mất thăng bằng ngã trở lại, rơi vào vòng tay ấm áp của hắn.
"Muốn chạy? Em làm cho tôi trở thành thế này rồi mà không muốn chịu trách nhiệm sao?"
Danh Sách Chương: