Thời gian thấm thoát trôi, sáng sớm chủ nhật, Thẩm Tư Thần không giống như thường ngày thức dậy thật sớm để đến nhà hàng hay là xuống nhà xem người làm chuẩn bị đồ ăn sáng, cậu vẫn dậy từ sớm nhưng lại cuộn người ở trong chăn, giả vờ là mình còn đang ngủ.
Cậu biết Kiều Cảnh Nam nằm bên cạnh đã dậy, hắn vẫn như mỗi buổi sáng thường ngày, hôn lên trán cậu.
Hắn vào phòng tắm một lúc, sau đó xuống lầu, toàn bộ quá trình cậu đều giả vờ là mình vẫn còn say giấc.
Mà người kia cũng không có ý định gọi cậu dậy.
Hôm nay trong nhà có tiệc, mà cậu thì... chẳng biết mình nên xuất hiện với thân phận gì, cậu suy nghĩ vẩn vơ, tự mình rối rắm mấy ngày nay nhưng mãi chẳng thể tìm ra được đáp án thích hợp.
Cho nên hôm nay cậu định cứ thế trốn trong phòng, cứ thế trốn trên giường, bởi vì nếu cậu ra khỏi nhà thì có vẻ như không phải phép, mà xuống nhà thì tình cảnh lại rất ngượng ngùng.
Mãi đến gần chín giờ Kiều Cảnh Nam mới quay lại phòng, thiếu niên trùm chăn kín đầu, cậu không giỏi giả vờ cho nên chọn cách này để an toàn.
Vụt!
Chiếc chăn trên đầu bị người ta kéo mạnh xuống, thiếu niên bên trong có chút giật mình, thậm chí còn quên mất mình đang giả vờ ngủ.
"A..."
Kiều Cảnh Nam khoanh tay đứng bên giường nhìn cậu, "Hóa ra là em thật sự giả vờ ngủ à?"
"Sao... sao anh biết?"
"Bởi vì... ngoại trừ những đêm bị tôi làm đến gần sáng thì em có bao giờ ngủ nướng đến giờ này chứ."
Lưu manh, mới sáng sớm mà hắn đã nói lời không đứng đắn.
Thiếu niên thở phì phò trừng hắn, hình như là tức giận rồi, Kiều Cảnh Nam cảm thấy dáng vẻ này của cậu đúng thật là vô cùng đáng yêu.
"Dậy thôi, không thể để Thần Thần của chúng ta bị đói bụng được." Kiều Cảnh Nam khom lưng bế bổng cậu lên, đi về hướng phòng tắm.
"Em tự đi được." Dù cho miệng nói như vậy như cậu chưa từng từ chối hành động thân mật của hắn, còn phối hợp nhịp nhàng để hắn bế cậu một cách dễ dàng hơn.
"Tôi biết."
"Vậy sao anh cứ luôn bế em."
Hắn dừng chân, nhìn vào mắt cậu, sủng nịch trả lời, "Tôi thích bế em, bế em cả đời cũng được."
Cậu không nói thêm gì nữa, ngượng ngùng cúi đầu, hắn hài lòng nhếch khóe môi, bế người vào trong.
Kiều Cảnh Nam dịu dàng giúp cậu đánh răng, súc miệng, rửa mặt cho cậu, nếu không phải Thẩm Tư Thần kiên quyết tự mình tắm thì hắn còn định giúp cậu tắm rửa luôn.
Cũng như lúc nãy hắn đã nói, không phải là cậu không thể tự mình làm, mà là vì hắn muốn chăm sóc cậu.
Sau khi đuổi được tên lưu manh bám người nào đó ra ngoài, Thẩm Tư Thần phát ngốc trong nhà tắm, rốt cuộc là tại sao... tại sao hắn lại đối xử với cậu ngọt ngào như vậy. Nếu đã ngọt ngào như vậy thì tại sao, tại sao không thể để nó kéo dài mãi mãi chứ.
Cậu cảm thấy dường như càng ngày mình lại càng tham lam, lúc đầu ấy chỉ là muốn hưởng thụ chút ấm áp, nhưng dần dần lại trở thành quyến luyến chẳng nỡ rời xa...
Cậu thật sự sợ một ngày sự tham lam đó sẽ biến cậu thành một kẻ ích kỷ, cậu sợ bản thân sẽ sinh ra cảm giác muốn chiếm hữu Kiều Cảnh Nam.
"Thần Thần, sao lại lâu như vậy? Em không sao chứ?"
Thẩm Tư Thần giật mình, ấp úng, "Em... em ra ngay đây."
Lúc cậu ra ngoài, Kiều Cảnh Nam vẫn đang đứng tựa lưng vào tường cạnh cửa phòng tắm, hắn quay sang nhìn cậu, cười tà mị, "Sao lâu như vậy, em... tự xử ở trong đó à?"
"Anh không thể đứng đắn một chút sao?" Cậu chau mày nhìn hắn.
"Ở bên cạnh em trong đầu tôi không thể suy nghĩ được gì đứng đắn cả."
"Vậy thì anh nghĩ chuyện gì chứ, chẳng lẽ cả ngày chỉ nghĩ đến mỗi chuyện "làm" em?"
Kiều Cảnh Nam nhướng mày nhìn cậu, "Thần Thần thật giỏi, em đoán đúng rồi."
Cậu chỉ định nói mỉa mai hắn, không ngờ người này còn có thể sảng khoái thừa nhận, đây có đúng là Kiều tổng nghiêm nghị lạnh lùng mà bên ngoài đồn đại không vậy?
Thẩm Tư Thần mặc một bộ đồ thoải mái ở nhà, cùng Kiều Cảnh Nam xuống nhà ăn sáng, khi nhìn thấy người làm dọn lên hai phần ăn cậu mới biết, hóa ra sáng giờ hắn vẫn luôn chờ cậu để cùng ăn sáng.
"Sau này anh cứ ăn sáng trước cũng được mà."
"Ăn cùng em ngon miệng hơn."
"Ừm..."
Thật ra cậu rất ghét phải ngồi ăn một mình, cảm giác ăn một mình rất cô đơn, lúc nhỏ cậu chỉ có thể một mình ăn cơm thừa canh nguội trong bếp, cho nên cậu rất thích cảm giác ngồi ăn cùng người khác, nếu là Kiều Cảnh Nam và Tiểu Vũ thì lại càng hạnh phúc hơn.
Thiếu niên không hề biết, tâm tư bé nhỏ mà cậu luôn giấu trong lòng này đã bị người nào đó nhìn thấu từ lâu.
Đợi Thẩm Tư Thần ăn xong, Kiều Cảnh Nam đưa sữa ấm cho cậu uống, sau đó mới bắt đầu nói chuyện của bữa tiệc hôm nay.
"Lát nữa sẽ đoàn đội tạo hình riêng đến đây. Về kiểu tóc, trang điểm hay là quần áo mới, em xem thích như thế nào thì cứ bảo với họ nhé."
Thẩm Tư Thần siết nhẹ ly sữa trong tay, cười dịu dàng, "Tiểu Vũ rất có chính kiến, em nghĩ là thằng bé tự chọn cho mình được."
"Tiểu Vũ? Là chuẩn bị cho em, liên quan gì đến Tiểu Vũ?"
"Chuẩn bị... cho em?"
Hắn nghiêng đầu nhìn cậu, còn cho là thiếu niên lại đang muốn qua loa với bản thân, muốn tiết kiệm tiền cho hắn, "Đương nhiên rồi, em là ba ba của Tiểu Vũ là, người của Kiều Cảnh Nam anh, thì đương nhiên là em phải xuất hiện thật xinh đẹp bên cạnh anh rồi."
"Nhưng em... chuyện của chúng ta... còn có..." Thẩm Tư Thần có chút bối rối không biết nên hỏi như thế nào.
Kiều Cảnh Nam ngoắt tay ra hiệu cậu qua chỗ hắn, thiếu niên đứng dậy nhích lại gần chỗ ngồi của hắn. Bàn tay to lớn của hắn nắm tay cậu kéo một cái, thiếu niên đã ngồi gọn gàng trên đùi hắn, hai tay hắn vòng qua ôm chặt lấy cậu,
"Sao vậy, em có gì muốn nói với tôi sao?"
"Em... em không có." Cậu cúi đầu trả lời, giọng nhỏ xíu nhưng vẫn không giấu được chút run rẩy.
Cậu nói dối Kiều Cảnh Nam, cậu có điều muốn nói, nhưng lại không dám nói.
Cậu có điều muốn hỏi, nhưng lại sợ nghe được câu trả lời.
Hắn ôm cậu vào lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành, "Không việc gì phải giấu, em có chuyện gì thì cũng nên nói cho tôi biết, dù là chuyện gì tôi cũng sẽ giải quyết cho em. Thần Thần, để mãi tâm sự ở trong lòng không tốt. Em khó chịu, tôi cũng rất khó chịu."
Thiếu niên nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, hai ngón tay không ngừng vặn vẹo vào nhau, cậu cảm nhận được rõ ràng tim mình đang đập rất nhanh.
Kiều Cảnh Nam vẫn rất kiên nhẫn chờ cậu mở lời, hắn cũng nhận thấy rõ dường như cậu đang đấu tranh nội tâm rất nhiều.
Mãi một hồi sau, Thẩm Tư Thần mới lên tiếng, "Cái đó... chuyện là... hôm nay anh giới thiệu Tiểu Vũ với mọi người, cho nên là... nên là... còn em... thì... em..."
Giọng cậu bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần, nhỏ đến dường như chẳng thể nghe thấy, cậu cố nén sự xúc động trong lòng nhưng chẳng hiểu sao khóe mắt lại có chút cay cay.
Rõ ràng cậu không muốn mình trở thành người mau nước mắt như vậy nhưng lại không tự kìm nén được nữa.
Kiều Cảnh Nam có chút ngỡ ngàng, "Hóa ra em dạo gần đây biểu hiện của em khác lạ như vậy là vì chuyện này sao?"
Cậu có chút gấp gáp, vô tình lại làm cho tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra ngoài, "Không phải... không phải vậy đâu, không phải em đòi hỏi danh phận, không phải em muốn anh cũng giới thiệu em với mọi người... thật ra... em chỉ muốn hỏi là em có thể xuất hiện trong bữa tiệc hay không, nhưng mà nếu có người hỏi thì... thì em biết dùng thân phận nào để giới thiệu bản thân đây... là ba ba của Tiểu Vũ cũng không được, mà... mà hỏi em có quan hệ gì với anh em cũng không biết trả lời thế nào... em... em..."
Nói đến đây, bỗng nhiên trong đầu cậu chẳng còn câu từ nào nữa, nước mắt cũng không thể kiểm soát được mà trào ra thành dòng, cậu cứ thế bật khóc nức nở.
Danh Sách Chương: