• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh là ai? Mau buông tay tôi ra, buông ra. Anh làm tôi đau” Khương Mỹ Dung thê thảm kêu lên một tiếng.



Khi ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt của Tiêu Hoàng Nam, cả người cô ta giống như bị sét đánh, chôn chân tại chỗ không dám lên tiếng.



Thật là đáng sợ.



Đôi mắt của người đàn ông trước mặt chẳng khác nào đôi mắt của ma vương. Đặc biệt là khi trên người đối phương còn tỏa ra sát khí, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng mình.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.



Khương Mỹ Dung không thể khống chế nuốt nước miếng, hai gò má xinh đẹp cũng bắt đầu tứa ra vài giọt mồ hôi lạnh.



Tiêu Hoàng Nam giận dữ hất tay Khương Mỹ Dung ra, khiến cho người ta lảo đảo lùi về sau vài bước, a một tiếng, ngã thẳng xuống đất.



Giờ phút này, cuối cùng Khương Phương Ngọc cũng không thể chịu đựng được nữa, cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.



Cô nghiêng đầu ngã quỵ vào lồng ngực Tiêu Hoàng Nam.



Tiêu Hoàng Nam gấp gáp, vội vàng ôm lấy Khương Phương Ngọc, lo lắng hỏi: “Phương Ngọc, em làm sao thế? Phương Ngọc”



Khương Phương Ngọc dựa vào lồng ngực ấm áp của Tiêu Hoàng Nam, cả người run rẩy, hai má nóng bừng, đặc biệt là vết máu chảy dài trên trán và trên bả vai, nhìn thôi đã thấy ghê người.



Trong lòng Tiêu Hoàng Nam bùng lên lửa giận nghi ngút ngập trời. “Nhà họ Khương các người, đáng chết” Tiêu Hoàng Nam phẫn nộ hét lên một tiếng.



Vừa chuẩn bị ra tay với Khương Mỹ Dung, người đã hắt nước bẩn vào người Khương Phương Ngọc, hơn nữa còn sỉ nhục cô thì Khương Phương Ngọc đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra chặt chẽ nắm lấy cánh tay của Tiêu Hoàng Nam, hơi thở yếu ớt nói: "Không... Không được. Hoàng Nam, không được làm... Em muốn về nhà, em muốn về với Ca Cao, đưa em về đi”



“Được. Anh đưa em về” Tiêu Hoàng Nam không hề do dự, trực tiếp bế bổng Khương Phương Ngọc như kiểu bế công chúa, sau đó xoay người từng bước một rời đi.



Khương Mỹ Dung lúc này mới kịp phản ứng lại, chỉ vào bóng dáng của Tiêu Hoàng Nam, phẫn nộ hét lớn: “Đứng lại. Anh là ai? Ngang nhiên dám ở trước cửa nhà họ Khương chúng tôi làm càn. Bảo vệ đầu, chặn anh ta lại cho tôi”



Trong nháy mắt, mấy người vệ sĩ canh cửa lập tức xông ra ngoài, có ý muốn ngăn Tiêu Hoàng Nam lại.



Nhưng...



Tiêu Hoàng Nam dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, sát khí đang im lìm trên người anh lúc này đột nhiên bộc phát ra ngoài, khiến cho mấy người cánh cửa kinh sợ đứng vững tại chỗ, chỉ nhìn xung quanh nhưng một chút cũng không dám tiếng lên.



Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt này giống như là ma vương đến từ địa ngục, cực kỳ, cực kỳ đáng sợ.



“Oanh”



Một luồng sát khí trên người Tiêu Hoàng Nam dâng lên ngập trời, giận dữ hét lớn một tiếng: “Ai ngăn cản tôi đều phải chết. Cút.”



Khương Phương Ngọc cứ như vậy lặng lẽ tựa đầu lên lồng ngực của Tiêu Hoàng Nam.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.



Năm năm, đã năm năm rồi, cho tới bây giờ cô chưa từng được trải qua sự ấm áp như vậy.



Cô khẽ ngước mắt, đôi mắt mơ hồ nhìn Tiêu Hoàng Nam trước mặt, nhìn hai gò má có chút xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Cô biết, tương lai của mình đều sẽ là người đàn ông này.



Mấy người vệ sĩ không dám tiến đến, Tiêu Hoàng Nam cứ thể nghênh ngang rời đi trước mặt bọn họ, tiêu sải bước lên xe, xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Nếu không phải Khương Phương Ngọc cầu xin thay cho nhà họ Khương, thì hôm này cái nhà này sẽ trở thành lịch sử ở Tô Hàng.



Đợi cho đến khi Tiêu Hoàng Nam hoàn toàn biến mất, mấy người Chương Mỹ Dung và vệ sĩ mới phản ứng lại.



Vừa rồi trên người Tiêu Hoàng Nam tràn ngập khí tức chết chóc cùng với áp lực, cho dù là hiện tại, cũng khiến cho bắp chân bọn họ phát run đến mức không thể đứng thẳng.



Khương Mỹ Dung lao tới, thở hổn hển nhìn chiếc xe jeep rời đi một lúc một xa, dậm chân quát lớn: “Khương Phương Ngọc. Con tiện nhân này. Đã như vậy còn mang theo một thằng đàn ông đến nhà họ Khương ra vẻ. Được thôi, cô cứ chờ đấy cho tôi”



Nhưng trong lòng Khương Mỹ Dung đối với thân phận của Tiêu Hoàng Nam tràn đầy nghi hoặc, cô ta cảm thấy được người đàn ông vừa rồi có chút quen mắt, giống như là đã từng gặp qua ở đâu đó.



Là ai nhỉ?



Bên này, Tiêu Hoàng Nam mang Khương Phương Ngọc về biệt thự Minh Nguyệt, tự mình đưa cô vào phòng ngủ, thay cho cô một bộ ga giường mới, sau đó dặn dò bác sĩ tận tình chăm sóc cho cô, cuối cùng là bình yên đi vào giấc ngủ.



Nhìn thấy Khương Phương Ngọc giống như một đứa trẻ cuộn mình nằm trên giường, Tiêu Hoàng Nam ngồi ở đầu giường, đôi mắt đã sớm ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng tự trách.



Suốt ngần ấy năm qua, rốt cuộc cô đã trải qua những chuyện gì, mới có thể sợ hãi đến như thế, chỉ có sợ hãi thế nào mà ngay cả lúc ngủ cũng phải cuộn mình giống như con tôm, tìm kiếm cảm giác an toàn.



“Phương Ngọc, tôi đã trở về rồi, sau này sẽ không có ai dám ức hiếp em và Ca Cao nữa. Tôi sẽ bảo vệ hai người thật tốt” Tiêu Hoàng Nam nhẹ nhàng xoa nắn hai má của Khương Phương Ngọc, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.



Đúng lúc này, Tam Long đi đến, nói: “Chỉ huy, Kim Hoàng Long đã bị nhốt trong sân, tiếp theo chúng ta sẽ làm cái gì?”



Ánh mắt Tiêu Hoàng Nam rét run, sát khí tỏa ra từ xương tủy lan tới khắp cả ngôi biệt thự, anh đi đến sân nhỏ chỗ giam giữ Kim Hoàng Long.



Giờ phút này cơ thể của Kim Hoàng Long gần như đã hoàn toàn tàn tật, tứ chi bị phế đi, cả người toàn màu là máu, cứ nằm trên mặt đất chẳng khác gì một con chó, miệng không lẩm bà lẩm bẩm nói: “Các người thật đáng chết. Tôi chính là cậu chủ của nhà họ Kim, Kim Hoàng Long. Bố tôi Kim Hải Phong sẽ không đời nào bỏ qua cho các người. Ha ha ha. Các người sẽ phải chết mà không có chỗ chôn”



Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nói: “Kim Hoàng Long, mày cho người làm con gái của tao bị thương, hại tạo suýt chút nữa mất đi Ca Cao. Thù này, tao nhất định sẽ không cứ như vậy mà quên đi. Tao sẽ để cho mày nếm trải hết tất cả những gì mà Ca Cao đã trải qua hai ngày hôm nay”.



Nói xong, Tiêu Hoàng Nam phân phó cho Tam Long: “Bảo bác sĩ Hoa đưa cho cậu ta loại thuốc tốt nhất. Đến khi miệng vết thương khép lại tôi sẽ tiếp tục đâm thủng nó. Tôi phải khiến cho cậu ta sống không bằng chết. Tôi phải cho cậu ta lĩnh hội một chút đau đớn mà Ca Cao và Phương Ngọc đang chịu đựng”



Tam Long nghe vậy, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh lùng, đáp: “Thuộc hạ đã hiểu”



Sau đó, bác sĩ Hoa đến đây, dùng loại thuốc tốt nhất để chữa trị cho Kim Hoàng Long. Miệng vết thương rất nhanh khép lại, nhưng miệng vết thương đã khép cũng rất nhanh bị mũi dao đâm thủng.



Một tiếng kêu rên thất thanh thảm thiết vang lên, không ngừng vang vọng trong khoảng sân nhỏ. “A... A... không... không được. Mày là ma quỷ không phải người.”



Kim Hoàng Long đau đớn rống lên, anh ta bây giờ giống như là đang bị nhốt ở dưới địa ngục, không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi... Tôi sai thật rồi. Cầu xin anh... hãy thả tôi ra đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK