Thấy Kiều Khắc Sơn vì một cuộc điện thoại mà trở nên bất thường như vậy, Kim Hải Trung cũng thấy chột dạ, trên trán toát mồ hôi lạnh.
Giác quan thứ sáu cho ông ta cho thấy cuộc điện thoại này có liên quan đến tên Tiêu Hoàng Nam kia.
Kim Hải Trung vẫn có một số liên hệ khác, ông ta đã có được tên của Tiêu Hoàng Nam, nhưng thông tin cụ thể về anh ta lại không tìm thất. Đây là lý do tại sao Kim Hải Trung phải đích thân tới phân khu Nam Hà.
“Đi. Nhanh đưa tôi quay về”.
Kim Hải Trung không dám chậm trễ, ông ta phải về nói với anh trai mình càng sớm càng tốt. Bởi vì, trong lòng ông ta thấy hoảng loạn, một cảm giác tồi tệ dâng lên.
Tên Tiêu Hoàng Nam này thực sự không đơn giản. Nhà họ Kim rất có thể đã gặp phải kẻ khó xơi rồi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tuy nhiên, ngay khi Kim Hải Trung tiến vào thành phố Tô Hàng thì đột nhiên xuất hiện bốn chiếc xe Jeep màu xanh bao vây ông ta, gắt gao ép xe của ông ta phải dừng lại.
Két.
Tiếng phanh khẩn cấp vang lên khắp đường. Chiếc xe của Kim Hải Trung để lại vệt lốp xe đen kéo dài hàng chục mét trên mặt đường, đến nỗi lốp xe bốc lên khói trắng.
“Chuyện gì thế này?”. Kim Hải Trung đang ngồi ở hàng ghế sau, gầm lên với vẻ mặt tức giận.
Mấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu đang định xuống xe kiểm tra, cửa xe đã bị bên ngoài làm cho rơi ra. Sau đó, một vài nhân viên mặc trang phục màu đen đặc biệt xuất hiện, khống chế chiếc xe.
ở hàng ghế sau, vài người cầm súng dí vào trán của Kim Hải Trung, lạnh lùng nói: “Kim Hải Trung. Ông bị bắt giữ tạm thời. Từ giờ trở đi, ông không được liên hệ với bên ngoài nữa.”
Kim Hải Trung rất tức giận. Dù sao ông ta cũng là tham mưu của Chiến khu Phân khu Nam Hà, bây giờ ở trên đường cái, tại địa phận Tô Hàng thuộc quản lý của nhà họ Kim mà lại bị người ta bắt giữ.
“Làm bừa. Các người muốn chết à? Các người rốt cuộc là ai? Biết ông đây là ai không? Tôi chính là Kim Hải Trung. Là chú hai nhà họ Kim, cũng là Tham mưu phân khu Nam Hà, Bảo người đứng sau lưng các người ra đây. Tôi muốn xem là ai dám cả gan bắt tôi”
Kim Hải Trung hét lên một cách điên cuồng.
“Là tôi”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau. Hàn Lục Dân đi ra, tay chắp sau lưng, khóe miệng nở nụ cười, đang chỉnh lại trang phục cùng mũ của mình, nói: “Kim Hải Trung, đã lâu không gặp. Hy vọng ông vẫn khỏe”.
“Hàn Lục Dân? Ông muốn làm gì? Tôi chính là người của Phân khu Nam Hà, ông dám bắt tôi sao?”
Sắc mặt của Kim Hải Trung nhanh chóng tối sầm lại. Ông ta không hiểu, Hàn Lục Dân là Thiếu Tá của Tô Hàng, mặc dù thân phận cao hơn ông ta một bậc, nhưng cũng không có quyền bắt giam ông ta.
Hàn Lục Dân lắc đầu, nói: “Xem ra, nhà họ Kim các người vẫn chưa biết mình làm sai cái gì? Giải đi”
Hàn Lục Dân căn bản không để cho Kim Hải Trung có cơ hội giải thích, trực tiếp áp giải người đi. Mặc kệ Kim Hải Trung đang liên tục chửi thề nhưng Hàn Lục Dân vẫn giả điếc làm ngơ.
“Chỉ huy Hàn, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Một gã thuộc hạ dò hỏi.
Hàn Lục Dân ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, sau đó vươn tay vỗ vào vai người kia, cười nói: “Đương nhiên là thu dọn đồ đạc trở về, để cho các anh em nghỉ ngơi mấy ngày đi, những chuyện còn lại,
chúng ta không tham dự.”
“Vậy... Vâng”
Tên thuộc hạ đứng nghiêm tại chỗ lắng nghe, sau đó nhanh chóng truyền lệnh xuống dưới. Tại biệt thự nhà họ Kim, Kim Hải Phong đang đứng trong đại sảnh, sắc mặt vô cùng u ám. “Vẫn chưa liên lạc được với chú hai sao?”
Kim Hải Phong vẻ mặt rất khó coi, những thành viên cốt cán trong nhà họ Kim xung quanh đều nhìn ông ta chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
“Thưa ông chue, vẫn chưa. Có thể chú hai ở phân khu Nam Hà có việc trì hoãn, hay chúng ta cho người đến phân khu Nam Hà hỏi thăm tình hình xem?"
Kim Hải Phong cau mày, sắc mặt thâm trầm như nước, nghĩ ngợi một chút sau đó liền xua tay: “Không cần. Mọi việc cứ theo kế hoạch ban đầu. Bảy ngày sau, tôi muốn xem xem Tiêu Hoàng Nam kia có thể làm được gì. Dám xông vào nhà họ Kim tôi”.
Nhà họ Kim và Tiêu Hoàng Nam đã là kẻ thù không đội trời chung.
Mà nhìn lại Tiêu Hoàng Nam bên này, anh đem Khương Phương Ngọc an toàn trở về biệt thự Minh Nguyệt. Sau đó Khương Phương Ngọc liền tránh mặt trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Tiêu Hoàng Nam vẫn ở cửa canh giữ, sắc mặt không vui. Anh biết Khương Phương Ngọc cần thời gian để vơi đi nỗi đau, khôi phục lại cảm xúc.
Phương Ngọc, hãy tin anh, nhà họ Khương nhất định sẽ giống như em hôm nay, phải đến quỳ xuống cầu xin em trở về. Đây sẽ những gì anh hứa với em.
“Chủ soái, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi, người của Điện Thần Long đều đã tới Tô Hàng. Tứ Đại Long tôn cũng theo chỉ thị của anh, đóng tại ngoại ô thành phố. Có thể nhận lệnh bất cứ lúc nào.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhất Long nhanh chóng chạy tới, tâm tình rất kích động.
Trong khoảng thời gian này, toàn bộ người của Điện Thần Long đều được tập hợp lại đầy đủ trong một lần.
Lần trước là khi chống lại một đội quân hàng triệu người. Trận chiến ấy làm cho uy danh của Điện Thần Long vang xa bốn phương, chấn động quốc tế.
Tiêu Hoàng Nam gật đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lùng, anh hỏi: “Kim Hoàng Long sao rồi?”
“Theo lệnh của chủ soái, mỗi ngày đều dùng cách trị liệu tốt nhất cho anh ta, sau đó làm anh ta phải chịu nỗi đau tận xương tủy. Kẻ này cũng là thỏ đế, rất sợ chết”
Nhất Long khinh thường nói, anh ta khinh rẻ nhất là loại người cặn bã vì mạng sống mà cái gì cũng làm. Không có khí phách. Không phải đàn ông.
“Được rồi. Bảy ngày sau, tôi sẽ đích thân đưa anh ta về nhà họ Kim” Tiêu Hoàng Nam, cả người đầy sát khí tưởng chừng có thể xuyên qua mấy tầng mây. Bảy ngày, thời gian rất nhanh thôi.
Nếu trong bảy ngày này, điều Tiên Hoàng Nam mỗi ngày đều làm chính là ở bên cạnh Khương Phương Ngọc và bé Ca Cao. Không gặp nhau đã năm năm rồi, bọn họ thời gian đó có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vẫn thiếu cơ hội. . Nhất là lúc Phương Ngọc tỉnh lại, cô rất ít khi nói chuyện cùng Tiêu Hoàng Nam. Bởi vì Khương Phương Ngọc bỗng nhiên không biết bản thân nên đối mặt như thế nào với Tiêu Hoàng Nam. Trong năm năm này, cô quá hận người đàn ông này, cũng không ngừng nghĩ đến người đàn ông này từng giây từng phút.
Rất nhiều lần cô không thể chống đỡ được nỗi thất vọng, cô mong rằng người đàn ông này có thể xuất hiện bên cạnh cô, nhưng lần nào cũng là thất vọng, đã sớm khiến Khương Phương Ngọc tuyệt vọng rồi.
Nhưng chính lúc này, khi cô tuyệt vọng nhất, Tiêu Hoàng Nam lại xuất hiện.
Anh giống như một tia sáng trong khoảng thời gian năm năm đen tối của Khương Phương Ngọc, soi sáng mọi thứ của cô, chiếu sáng tương lai của cô.
Tuy nhiên, cô vẫn không biết phải đối mặt với Tiêu Hoàng Nam như thế nào.
Trong phòng ngủ, phường Phương Ngọc đang chăm sóc cho con gái Ca Cao rất chu đáo. Có ba bác sĩ thiên tài mỗi ngày đều trị liệu bên cạnh. Vết thương của Ca Cao nhanh chóng hồi phục, những cơn đau do gãy xương vẫn cần thời gian để hồi phục lại như ban đầu.
Lúc này, bé Ca Cao nở nụ cười vui vẻ, ôm con thỏ bông mà Tiêu Hoàng Nam mua cho ở trên tay, tươi cười hô lớn: “Ồ, đây là bố mua cho Ca Cao, chính là quà bố tặng cho Ca Cao.”
Cô bé cười khúc khích. Ca Cao cười rất vui vẻ.
Tiêu Hoàng Nam đứng ở bên cạnh, nở một nụ cười đầy tình thương với con, nói: “Nếu Ca Cao thích, mỗi ngày bố đều mua cho con.”
Khương Phương Ngọc trừng mắt, nói: “Anh không nên chiều con như vậy, sẽ làm hư con gái”. Tiêu Hoàng Nam nhướng mày nói: “Con gái của anh, anh tình nguyện.”
Ca Cao bĩu môi, lè lưỡi với phương Phương Ngọc, nói: “Bố yêu Ca Cao, Ca Cao cũng yêu bố. Mẹ không tốt, Ca Cao không thương mẹ”.
Nói xong, Ca Cao nhảy bổ vào người Tiêu Hoàng Nam, ngửa đầu ra sau và mỉm cười đáng yêu, hạnh phúc.
Khương Phương Ngọc đương nhiên biết đây là câu đùa ngây thơ của trẻ con.
Cô cố ý nắm chặt tay, đảo mắt và giả vờ khóc: “Hu hu hu, mẹ buồn quá, mới mấy ngày thôi mà Ca Cao đã không cần mẹ rồi.”
Rồi sau đó Khương Phương Ngọc chạy tới, cù vào người Ca Cao cười khúc khích.
Tiếng cười của Ca Cao khanh khách như tiếng chuông thuần khiết. Một nhà ba người cứ như vậy đắm chìm vào khoảng thời gian hạnh phúc.
Nhất Long và các anh em Bát Long ở ngoài cửa nhìn thấy một màn như vậy cũng bật cười đến mức ngây ngốc.
Những Ca Cao đột nhiên nói một câu, làm cho không khí trong phòng ngủ đột nhiên lắng xuống ngay lập tức.
“Mẹ ơi, bao giờ Ca Cao mới được nhìn thấy bố mẹ? Tại sao trước mặt Ca Cao lúc nào cũng là bóng tối”
Ca Cao bốn tuổi ngồi trên chiếc giường lớn, mặc bộ đồ ngủ công chúa màu hồng, trên khuôn mặt non nớt loang lổ vết máu, băng gạc quẩn quanh hai mắt của cô bé.
Ca Cao bị mù. Vĩnh viễn mất đi đôi mắt, muốn hồi phục lại như cũ, khả năng là rất thấp.
Ba vị thần y, mấy ngày nay đều tìm kiếm phương pháp chữa trị nhưng vẫn chưa tìm ra cách nào với tỉ lệ thành công cao nhất.
Tiêu Hoàng Nam vỗ nhẹ lên đầu con gái, nhẹ nhàng nói: “Ca Cao, đừng sợ, có bố ở đây. Ca Cao nghỉ ngơi cho khỏe, nghe lời của ba ông bác sĩ, chăm sóc vết thương cho con, con sẽ sớm được nhìn thấy”
“Vâng. Ca Cao sẽ ngoan ngoãn”. Ca Cao cười rồi gật đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, khiến cho người ta thấy đau lòng.
Cô bé còn không biết, bản thân có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, màu sắc hoặc bố mẹ của cô bé.
Khương Phương Ngọc không thể chấp nhận sự thật trước mắt, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cô nắm. chặt tay và khóc.
Đó là con gái của cô, tất cả của cô. “Tất cả những gì Ca Cao đã mất, em sẽ lấy lại từ nhà họ Kim”
Tiêu Hoàng Nam nhìn Khương Phương Ngọc hai vai đang run rẩy khi nói ra những lời này, sau đó liền ra khỏi phòng ngủ, trên mặt chỉ còn vẻ lạnh lùng.
Nhất Long và Bát Long đứng bên cạnh cửa cũng sớm thu lại ý cười. Ca Cao đáng yêu như vậy mà lại mù