Tống Thành Đạt nói xong, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi lạnh. Câu nói vừa rồi của Tiêu Hoàng Nam, không khỏi khiến người khác sợ hãi
và lo lắng.
Vậy mà anh vẫn còn muốn ra tay với nhà họ Vân.
Lực lượng, thế lực và các mối liên hệ của gia tộc thế tục này, không phải
chỉ một hai câu là có thể giải quyết được. Một khi phát sinh xung đột,
nhất định sẽ gây ra những rắc rối càng nhiều càng lớn hơn.
Quân khu coi trọng đến lực lượng. Nhưng trong kinh doanh và chính trị thì phức tạp hơn rất nhiều.
Gương mặt Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng, nhàn nhạt gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của Viện trưởng Tổng, tôi tự có
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
tính toán.”
Sau khi nói xong, Tiêu Hoàng Nam trực tiếp quay người rời đi. Ba nghìn cường giả của Điện Thần Long,
Tứ đại long tôn và Bát đại long tướng, cũng rời đi như vậy trước mặt Tống Thành Đạt và những người khác.
Không ai dám ngăn cản.
Chiến bào kim long đủ để lay động toàn trường.
Tổng Thành Đạt và những người khác cứ đứng như thế ở trong biệt thự to lớn của nhà họ Kim, ánh mắt tiễn những người có sát khí ngút trời này rời đi.
Trực tiếp cho đến khi nhóm người Tiêu Hoàng Nam hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của bọn họ, Tổng Thành Đạt mới thở phào nhẹ nhõm.
Quá đáng sợ, quá khủng bố rồi.
Đây là khí thế của chủ soái Bắc Minh sao? Đây chính là Bắc Minh Vương thống lĩnh ba trăm nghìn
người Bắc Minh sao?
Người như vậy, thật sự là anh hùng thế giới mà.
“Viện trưởng Tống, chúng ta xử lý người nhà họ Kim thế nào đây?” Một
người đàn ông mặc đồng phục tuần tra đi đến, thấp giọng hỏi.
Tổng Thành Đạt nhìn quét qua nhà họ Kim rộng lớn, phát hiện những người nhà họ Kim kiêu ngạo ngông cuồng lúc trước, lúc này toàn bộ đều tràn ngập sợ hãi.
“Mang tất cả về điều tra.” Tống Thành Đạt cau mày, trầm giọng nói.
Ông ta đã sớm muốn giải quyết nhà họ Kim rồi, lần này, nếu không phải do Tiêu Hoàng Nam ra tay, thì Tống Thành Đạt ông ta cũng không dám tin, nhà họ Kim rộng lớn ở Tô
Hàng, vậy mà lại bị sụp đổ trong một đêm.
Rất nhanh, tin tức về việc nhà họ Kim bị diệt đã nhanh chóng lan truyền khắp cả Tô Hàng.
Cả Tô Hàng đều chấn động.
Tất cả mọi người đều không dám tin, nhà họ Kim có thể lực lớn mạnh vững chắc không thể lung lay ở Tô Hàng, vậy mà lại bị hủy trong vòng
một đêm. Càng đáng sợ hơn chính là, chủ nhà họ Kim Kim Hải Phong và con trai ông ta Kim Hoàng Long, đều chết trong biệt thự nhà họ Kim.
Hàng nghìn thuộc hạ và mười mấy cao thủ phải bỏ ra hàng chục tỷ để đào tạo, cũng bị diệt trong một đêm.
Mà những người còn sống sót
của nhà họ Kim cũng đều bị Viện trưởng Tổng đưa đi ngay trong đêm.
Nghe nói, những người còn sống của nhà họ Kim, ai cũng đều chen lấn nhận tội, hận không thể khiến Viện trưởng Tổng bắt hết toàn bộ bọn họ vào tù.
Mà tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ người đàn ông đã ra tay với nhà họ Kim vào đêm hôm đó.
Anh khiến toàn bộ người nhà họ Kim sợ hãi.
Mà đối với việc ai đã diệt nhà họ Kim, đã trở thành một câu đố ở Tô Hàng.
Đêm hôm đó, có rất nhiều nhân vật lớn ở Tô Hàng, đã đặc biệt bảo tái
xế lái xe đến bên ngoài biệt thự nhà họ Kim, kết quả nhìn thấy cảnh tượng
hàng trăm quân lính đã ở hiện trường duy trì trật tự.
Mà ở bên này, sau khi Tiêu Hoàng Nam giải quyết xong chuyện của nhà họ Kim, thì nóng lòng trở về biệt thự Minh Nguyệt.
Lòng anh như lửa đốt, trong lòng chỉ nghĩ đến Khương Phương Ngọc. Nếu như Khương Phương Ngọc xảy ra chuyện gì, Tiêu Hoàng Nam nhất định sẽ không tha cho chính mình.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khi anh xong vào phòng ngủ, Khương Phương Ngọc đã ngủ say rồi.
Viền mắt Tiêu Hoàng Nam đỏ hoe, nước mắt ở khóe mắt không kìm được chảy xuống, anh từ từ đi đến đầu giường, nhìn người phụ nữ yếu ớt xanh xao trên giường.
“Sao em lại ngốc như vậy chứ,
sao lại xuất hiện ở đó chứ?” Tiêu Hoàng Nam quỳ một chân xuống đầu giường, giơ tay nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh bằng như ngọc của Khương Phương Ngọc, anh có thể cảm nhận được mạch đập yếu ớt của cô.
Người phụ nữ ngốc này, vì mình mà có thể bỏ cả tính mạng.
Người phụ nữ như vậy, sao Tiêu Hoàng Nam có thể phụ lòng cô. Sao có thể buông cô được chứ.
“Tiêu Hoàng Nam... mau đi đi. Mau đi đi. Ca Cao... con gái của chúng ta... A... không muốn, không muốn. Tiêu Hoàng Nam, bao giờ anh mới trở về chứ, em rất mệt, em sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Hai mắt Khương Phương Ngọc nhắm chặt, không ngừng lắc đầu, trong miệng còn đang nói mớ.
Mặc dù cô vừa mới được lấy ra hai viên đạn ở sau lưng, nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng và lo lắng cho Tiêu Hoàng Nam và Ca Cao.
Lúc này, nước mắt Tiêu Hoàng Nam tuôn rơi, gục xuống vùi đầu vào bàn tay nhỏ bé của Khương Phương Ngọc, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, nói: “Khương Phương Ngọc, từ nay về sau, anh sẽ không để bất kỳ người nào làm tổn thương đến em đâu. Chỉ cần thứ em muốn, anh nhất định sẽ lấy về cho em. Cho dù em muốn cả thế giới này, anh cũng sẽ cho em.”
Cứ như vậy, Tiêu Hoàng Nam vẫn luôn ở trong phòng với phương Phương Ngọc, im lặng bảo vệ ở trước giường cô.
Năm năm rồi, Tiêu Hoàng Nam
chưa từng nhìn kỹ người phụ nữ này. Khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, chính là trong hôn lễ mà cả đời này Tiêu Hoàng Nam cũng không thể quên được.
Ninh Trúc Linh, cô chủ nhà họ Ninh. Cũng là cô gái mà Tiêu Hoàng Nam trước mười tám tuổi thích nhất.
Vì cô ta, Tiêu Hoàng Nam có thể bỏ muốn cả mạng sống của mình.
. Lúc đó anh và Ninh Trúc Linh là một đôi kim đồng ngọc nữ được cả Tô Hàng chúc phúc. Về cơ bản chính là một đôi trẻ cùng nhau đi khắp nơi, được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng chính cô gái đó, cô gái mà Tiêu Hoàng Nam thích nhất, yêu nhất, trong hôn lễ thế kỷ của bọn họ, ép hại nhà họ Tiêu khiến bố mẹ anh ôm hận mà chết. Cuối cùng còn đuổi cùng
giết tận anh, cử sát thủ đuổi theo giết anh.
Thậm chí bây giờ Tiêu Hoàng Nam vẫn còn nhớ cảnh bố mẹ vì để cứu mình mà đã tự sát.
Anh sẽ không bao giờ quên được, không thể quên được mối hận ngút trời này.
Mỗi đêm, anh đều mơ thấy đêm đó, mình giống như một con chó quỳ trước mặt Ninh Trúc Linh, cầu xin cô ta tha cho bố mẹ mình. Nhưng người phụ nữ này vô cùng độc ác, lòng dại rắn rết.
“Tiêu Hoàng Nam, tôi chưa từng thích anh, anh chẳng qua chỉ là công cụ để Ninh Trúc Linh tôi bước lên trên mà thôi. Cả đời này Ninh Trúc Linh tôi cũng sẽ không hạ mình trước người khác. Càng huống hồ là Tiêu Hoàng
Nam anh, là nhà họ Tiêu anh. Từ giờ, Tô Hàng sẽ không còn nhà họ Tiêu nữa. Nhà họ Ninh tối tất nhiên sẽ được đứng vững.
Lời nói từ trên cao của người phụ nữ đó giáng xuống, mỗi đêm đều hành hạ thần kinh của Tiêu Hoàng Nam.
Cũng chính vào hôn lễ thế kỷ này, Tiêu Hoàng Nam đã vô tình làm ô uế Khương Phương Ngọc, mà sau đó anh xuôi về Nam với anh em của mình, nhưng lại bị anh em tốt bao nhiêu năm bán đứng.
Tiêu Hoàng Nam lúc đó đơn giản chính là đang trên bờ sụp đổ.
Nếu không có sự xuất hiện của cô gái tốt bụng Khương Phương Ngọc, có lẽ trên thế giới này đã không còn sự tồn tại của Tiêu Hoàng Nam nữa.
Không có Bắc Minh Vương, càng không có Điện Thần Long.
Tiêu Hoàng Nam im lặng ở bên Khương Phương Ngọc, muốn ghi dấu ẩn sâu đậm của cô vào trong não bộ mình. Người phụ nữ này, chính là người mà Tiêu Hoàng Nam muốn bảo vệ cả đời này.
Mà lúc này, Long Nhật nhẹ nhàng đi vào, vừa muốn mở miệng nói gì đó, thì ánh mắt Tiêu Hoàng Nam đã ra hiệu cho anh ta ra ngoài nói chuyện.
Sau đó, hai người ra ngoài cửa, Long Nhất hơi cúi người nói: “Chủ soái, ba nghìn cường giả của Điện Thần Long, đều đã trở về nhiều nơi trên thế giới để thực hiện nhiệm vụ.
Long Nhị và Long Bát cũng nghe mệnh lệnh của anh, đã lên đường trở về Bắc Minh rồi. Tứ đại long tôn, bây
giờ còn đang ở Long Quốc, có thể nghe điều lệnh của anh bất cứ lúc nào.”
Tiêu Hoàng Nam nghe thấy vậy, im lặng gật đầu.
“Ngoài ra, vừa mới nhận được tin tức, tối mai nhà họ Ninh ở Tô Hàng sẽ tổ chức tiệc đính hôn, là... lễ đính hôn của Ninh Trúc Linh và cậu chủ của nhà họ Tần ở tỉnh thành. Hơn nữa, nơi tổ chức lễ đính hôn chính là Cung Thủy Tinh mà năm đó anh kết hôn với Ninh Trúc Linh. Một nửa các gia tộc lớn ở Tô Hàng đều đến tham gia.”
Vẻ mặt Long Nhật có chút phức tập nói, trong mắt xẹt qua tia hận ý và sát khí.
Bọn họ đều biết cuộc sống khổ sở lúc trước của Tiêu Hoàng Nam, cũng biết Tiêu Hoàng Nam có mối
thù sâu nặng với Ninh Trúc Linh và bốn gia tộc lớn.
Tiêu Hoàng Nam nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: “Ninh Trúc Linh, lâu rồi không gặp. Long Nhất, giúp tôi chuẩn bị quà tặng, tối mai, cùng tôi đến đấy. Năm năm
rồi, có một số chuyện cũng nên phá vỡ rồi.”