Từ phía sau bước ra là một ông già mặc bộ đồ màu đen, tay chống gậy. Ánh mắt lạnh lùng sắc bén, mang theo uy nghiêm của người quyền cao chức trọng. Đặc biệt là đôi mắt đó, ánh mắt mang vẻ lạnh lẽo khiến người khác phải hoảng sợ, bất giác phải cúi đầu.
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến Tiêu Hoàng Nam. Tiêu Hoàng Nam trên chiến trường gặp qua bao nhiêu ánh mắt xơ xác, tiêu điều, không biết đã đến hàng triệu.
Lúc này, Khương Thái Sơn đang nhìn Khương Phương Ngọc ở phía sau, khóe mắt hiện lên sự chán ghét. Rồi sau đó, ánh mắt lạnh lùng của ông ta dừng trên người của Tiêu Hoàng Nam khiến ông ta cả người nhộn nhạo.
Khí thế của người thanh niên trẻ tuổi này thật đáng sợ. Nhất là ánh mắt giống như tử thần kia. Cho dù là sài lang hổ báo, nhìn thấy Tiêu Hoàng Nam đều sẽ phải bỏ chạy, huống chi là một ông già tám mươi tuổi.
Khương Thái Sơn năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, nắm quyền đứng đầu nhà họ Khương đã hơn năm mươi năm, chính là người có tiếng nói nhất nhà họ Khương. Cũng là chỗ dựa tinh thần của nhà họ Khương.
Khương Thái Sơn ở Tô Hàng cũng được xem là nhân vật nổi tiếng. Ông ta đã dẫn dắt toàn bộ gia tộc nhà họ Khương từ một gia đình xếp hạng nhỏ bé ở Tô Hàng, lớn mạnh đến vị trí thứ hai như ngày hôm nay. Thậm chí còn có khả năng vươn lên hạng nhất.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Ông nội. Ông nhìn xem, con khốn Khương Phương Ngọc còn dám mang theo tên đàn ông không rõ lai lịch này đến nhà họ Khương. Còn lớn tiếng xàm ngôn, bắt đích thân ông nội ra cửa tiếp đón”
Khương Mỹ Dung vừa đỡ Khương Thái Sơn, vừa thêm dầu vào lửa. Trong lòng cô ta hận nhất chính là phương Phương Ngọc.
Trước kia ở nhà họ Khương, tuy cô ta là chị họ của Khương Phương Ngọc nhưng căn bản lại không chiếm được sự ưu ái và yêu thương của ông nội Khương Thái Sơn. Bất kể là cái gì ngon, cái gì đẹp, thậm chí là dịp gì quan trọng, Khương Thái Sơn chỉ nhớ tới Khường Phương Ngọc.
Năm năm trước, sau khi vụ bê bối của Khương Phương Ngọc ở Tô Hàng xảy ra khiến cô bị trục xuất khỏi nhà họ Khương, Khương Mỹ Dung mới được Khương Thái Sơn yêu quý và chiếm vị trí quan trọng trong gia tộc họ Khương.
Vì vậy, cô ta hận Khương Phương Ngọc, hận cô đã lấy đi mọi thứ của mình trước đây. Bây giờ đương nhiên cô ta không muốn phương Phương Ngọc xuất hiện ở nhà họ Khương.
Khương Thái Sơn nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khương Phương Ngọc, ông ta lạnh lùng nói: “Khương Phương Ngọc, mày đã bị đuổi khỏi nhà họ Khương từ năm năm trước rồi. Hôm nay đến đây để làm gì? Nhà họ Khương của tôi không có người làm bại hoại gia phong như vậy. Nếu không có việc gì, mày mau cút nhanh”
“Ông nội”
Khoảnh khắc Khương Phương Ngọc nhìn thấy Khương Thái Sơn liền khóc không thành tiếng, nước mắt chảy thành sông.
Năm năm nay, không lúc nào là cô không nhớ đến ông nội của mình, bố mẹ mình, gia đình của mình.
Từ nhỏ là ông nội hiểu rõ cô nhất, nhưng cô lại mắc phải sai lầm không thể tha thứ, làm nhà họ Khương Tô Hàng chịu mất mặt, làm cho nhà họ Khương năm năm trước bị mất đi cơ hội trở thành gia tộc đứng đâu.
Khương Phương Ngọc tới tận bây giờ vẫn không trách nhà họ Khương, cũng không hận Khương Thái Sơn. Bởi vì cô cho rằng là mình đã bôi nhọ nhà họ Khương. Cho nên, lúc nhìn thấy Khương Thái Sơn, trong lòng Khương Phương Ngọc rất áy náy, cả người đều run rẩy, khóc không thành tiếng.
Tiêu Hoàng Nam ôm chặt Khương Phương Ngọc, nhìn người phụ nữ ngốc nghếch trước mặt, anh không biết trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.
Đây căn bản không phải lỗi của Khương Phương Ngọc mà là lỗi của anh. Lỗi của nhà họ Ninh và tứ đại gia tộc. Nhưng người phụ nữ ngốc nghếch này lại tự mình gánh vác mọi thứ.
Cô gái có nụ cười như ánh ban mai, bây giờ đã làm mẹ. Năm năm nay, đã trải qua không ít đau khổ rồi.
Bich.
Khương Phương Ngọc đẩy Tiêu Hoàng Nam ra, trực tiếp quỳ xuống trước Khương Thái Sơn, cầu xin: “Ông ơi, Phương Ngọc trở lại đây để thăm ông, là Phương Ngọc đã sai, xin ông hãy tha lỗi cho Phương Ngọc”.
Khương Thái Sơn không thèm đoái hoài, lạnh lùng nói: “Hừ. Mày đừng đi theo tao nữa. Mau tránh ra, tạo còn có việc phải ra ngoài”
“Có nghe thấy không? Khương Phương Ngọc, con khốn này mau tránh đường. Ông nội còn phải đi gặp khách quý. Để chậm trễ, mày chịu nổi trách nhiệm không?”
Khương Mỹ Dung lớn tiếng quát: “Người đầu, các người mau tới đuổi con khốn này đi.”
“Để tôi xem, ai dám”
Tiêu Hoàng Nam bỗng tiến lên phía trước, ánh mắt lạnh như băng quét qua một lượt, làm cho đám người làm trong nhà không ai dám lộn xộn.
“Anh là ai? Lúc trước không tìm anh tính sổ, anh còn dám tới nhà họ Khương quát tháo. Dám coi nhà họ Khương như chốn không người đúng không?”
Khương Mỹ Dung tức giận, đây là lần thứ hai cô ta bị người đàn ông không rõ lai lịch này chống đối. Tức chết mất.
Lúc này, Khương Thái Sơn nhíu mày nhìn Tiêu Hoàng Nam, nhìn một lúc rất lâu, mới nghi hoặc mở miệng hỏi: “Cậu chính là nghiệt chủng năm đó của nhà họ Tiêu đúng không?”
Tiêu Hoàng Nam nhìn Khương Thái Sơn không cảm xúc, đáp: “Đúng vậy. Tôi chính là Tiêu Hoàng Nam”
Đùng.
Những lời này vừa thốt ra đã làm cho Khương Thái Sơn và Khương Mỹ Dung đều sững sờ. Đôi mắt của Khương Thái Sơn tràn ngập vẻ căm hận.
Còn Khương Mỹ Dung mặt đầy kinh ngạc, sau đó lại biến thành về chế nhạo, chỉ tay vào Khương Phương Ngọc đang quỳ dưới đất, không ngừng khóc lóc: “Được lắm, Khương Phương Ngọc, mày thật sự dám đem phế vật này về? Mày muốn làm cái gì? Muốn đến nhà họ Khương đòi nợ sao? Mày còn không biết xấu hổ, hại nhà họ Khương còn chưa đủ thảm sao?”
“Không phải, không phải”
Khương Phương Ngọc khóc thật to, trong lòng rất khó chịu, không ngừng lắc đầu, nắm lấy vạt áo của Tiêu Hoàng Nam, ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đẫm lệ, liền nói: “Hoàng Nam, cầu xin anh”
Mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản của Khương Phương Ngọc, nhưng Tiêu Hoàng Nam đã hiểu, anh cau mày lại. Anh kéo Khương Phương Ngọc đứng dậy, nhưng người phụ nữ này cũng thật kiên cường.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Khương Thái Sơn hừ lạnh vài tiếng, cất bước chuẩn bị rời đi.
Khương Phương Ngọc nắm lấy gấu quần của Khương Thái Sơn, khóc lóc: “Ông ơi, làm ơn, Phương Ngọc có việc cầu xin ông... giúp, giúp cháu, cứu Ca Cao, cứu Hoàng Nam. Ông ơi..”
“Cút ngay”.
Khương Mỹ Dung lập tức đẩy Khương Phương Ngọc ra, phẫn nộ chửi bới: “Con khốn, nhà họ Khương chúng tao sẽ không giúp mày và tên khốn đó đâu. Chuyện của hai người, chúng tạo đã nghe qua rồi. Đắc tội với nhà họ Kim, chính là do các người chuốc lấy. Một nhà ba người các người ấy à, chờ chết đi” .
“Không, không được. Ông nội, cầu xin ông, chỉ có ông mới có thể cứu bọn cháu, cháu cầu xin ông.”
Khương Phương Ngọc quỳ trước mặt Khương Thái Sơn, đau khổ cầu xin. Nhưng trên mặt Khương Thái Sơn một chút thương hại cũng không có, còn nói một câu: “Khương Phương Ngọc. Mày và nhà họ Khương
bây giờ đã không còn quan hệ gì. Nhà họ Khương cũng không vì mày mà đi đắc tội với nhà họ Kim. Từ bỏ ý định này đi.”
Nói xong, Khương Thái Sơn nhấc chân rời đi, để Khương Phương Ngọc quỳ ở phía sau, không ngừng khóc trong gió lạnh.
Khoảnh khắc đó, Khương Phương Ngọc tan nát cả cõi lòng. Ông nội trong lòng cô luôn thanh cao, tốt bụng, cưng chiều cô từ trước đến nay, hình ảnh đã hoàn toàn tan vỡ.
Cô cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
“Ông nội. Hu..Hu...Ông nội, là Phương Ngọc đã sai, cầu xin ông tha thứ cho Phương Ngọc, van xin ông, giúp Phương Ngọc..”.
Khương Phương Ngọc quỳ trên mặt đất, nhìn theo hướng xe Bentley của Khương Thái Sơn không ngừng khóc lóc thảm thiết. Nhưng chiếc xe đã đi thẳng, không hề có ý định quay lại.
Ánh mắt của Tiêu Hoàng Nam lạnh lùng nhìn theo hướng chiếc xe đang rời đi, trong lòng anh sớm đã cho nhà họ Khương vào danh sách phải chết rồi. Sau đó, anh đi đến trước mặt Khương Phương Ngọc, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy người phụ nữ mệnh khổ này.
“Hu hu hu, Hoàng Nam, ông nội không cần em, ông nội không thương Phương Ngọc. Hu hu hu, em không có ông nội, không có nhà. Trong lòng em đau quá. Hu hu hu.”
Khương Phương trốn trong vòng tay của Tiêu Hoàng Nam mà khóc, nước mắt sớm đã chảy thành sông.
Tiêu Hoàng Nam ôm chặt cô, nói: “Phương Ngọc, em còn có anh, còn có Ca Cao. Nhà họ Khương không cần em, một ngày nào đó họ sẽ phải cầu xin em quay về nhà họ. Tin anh đi. Thật sự sẽ có một ngày”
Lo lắng Phương Ngọc không tin, Tiêu Hoàng Nam liên tiếp nói. "Hu hu hu."
Khương Phương Ngọc không ngừng khóc thút thít, rồi sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt nhòe đi nhìn Tiêu Hoàng Nam, hỏi anh: “Thật vậy sao? Em còn có thể quay về nhà họ Khương sao? Em có thể gặp lại bố mẹ, gặp ông nội sao?”
“Ừm. Sẽ gặp
Tiêu Hoàng Nam nhẹ nhàng sờ hai má của Khương Phương Ngọc, sau đó bể công chúa của mình lên xe.
Cùng lúc đó, tại thủ đô của Long Quốc.
Trong phòng chỉ huy chiến đấu của Long Các được bảo vệ nghiêm ngặt, một nhóm người đang rất bận rộn.
Râm.
Người đứng đầu Giang Khải Lâm đập tay thật mạnh xuống mặt bàn đầy cát, tức giận gầm lên: “Hay cho nhà họ Kim. Dám tự ý làm loạn, còn muốn điều tra Tiêu Hoàng Nam. Lập tức truyền lệnh xuống, cảnh cáo quân khu Đông Nguyên và phân khu Nam Hà, lập tức điều tra kẻ dám để lộ tin tức về Tiêu Hoàng Nam”
“Rõ. Đại các lão” Thuộc hạ của ông ta đáp lại, lập tức đi truyền lệnh.
Lúc này tại phân khu Nam Hà của quân khu Đông Nguyên cách xa thủ đô, bên trong phòng của Tổng chỉ huy chuông điện thoại đột nhiên vang lên khắp phòng.
Lúc này Kim Hải Trung đang ngồi yên trên ghế sofa, liếc nhìn điện thoại của Kiều Khắc Sơn.
“Alo, ai đó?”.
Lông mày của Kiều Khắc Sơn chau lại, ông ta cũng rất lúng túng, trong lòng nghi ngờ, ai sẽ gọi cho mình. vào lúc này?
“Đây là văn phòng chỉ huy tác chiến của Long Các tại thủ đô.”
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ đầu dây bên kia, dọa Kiều Khắc Sơn sợ đến nỗi đang ngồi phải đứng lên, đầu toát mồ hôi lạnh, cung kính nói: “Long Các? Xin chào. Thuộc hạ có mệnh lệnh gì cần phải thi hành ạ?”
Kiều Khắc Sơn cả đời này không thể nghĩ đến sẽ có ngày nhận được điện thoại của Long Các. Chuyện này thực sự rất nghiêm trọng.
“Người đứng đầu Long Các có lệnh, về sự việc ở Tô Hàng, có liên quan đến người của Chiến bộ, phân khu Nam Hà không được để lộ thông tin ra bên ngoài. Không được sử dụng tài nguyên của Chiến bộ. Không được vi phạm. Mặt khác, Đại Các lão đồng thời cũng cảnh báo phân khu Nam Hà, không được thân cận quá với nhà họ Kim. Đừng nói là không được cảnh báo trước”
Cạch.
Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp máy.
Cả người Kiều Khắc Sơn run lên, trực tiếp ngã nhào ra ghế, vẻ mặt thất thần. Hai mắt đờ đẫn, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa.
Đây là cảnh báo từ Long Các. Hơn nữa là cảnh báo của chỉ huy cao nhất. Kiều Khắc Sơn luống cuống. Nếu không ở vị trí này nhiều năm, chỉ sợ giờ phút này đã ngất rồi.
"Chỉ huy Kiều, đã xảy ra chuyện gì? Là điện thoại của ai? Sao sắc mặt của anh khó coi vậy?” Kim Hải Trung dò hỏi.
. Nhưng đáp lại ông ta chỉ có giọng nói lạnh lẽo của Kiều Khắc Sơn: “Kim Hải Trung. Lập tức mang theo người của anh ở đây cút đi. Chuyện của nhà họ Kim các người, phân khu Nam Hà của tôi không tham gia. Cút. Lập tức cút đi”