"Chỉ huy, anh nhất định không muốn giữ chức chỉ huy quân khu Bắc Minh sao?" Long Nhất lo lắng hỏi, có chút không cam lòng.
Chỉ huy hiện tại của quân khu Bắc Minh, chính là người kiệt xuất nhất, là biểu tượng của Long Quốc, cũng là tượng đài bất diệt trong lòng họ.
“Không cần nhiều lời, xuất phát, tới biệt thự Hàng Lâm” Tiêu Hoàng Nam lạnh giọng nói, sát ý trong mắt, giờ phút này đã muốn hướng tới tận trời cao.
Khương Phương Ngọc, tôi đã trở lại. Dù là ai đi nữa đều không thể mang em rời xa anh. Càng không thể khiến em chịu thêm nhiều tổn thương nữa.
Long Nhật nghe lệnh, trực tiếp quát: "Long Nhất thề sống chết nhất định đi theo chỉ huy. Từ hôm nay trở đi, Long Nhất cũng không nhận chức vụ đang nắm giữ nữa. Quay về điện Thần Long."
"Nhị Long thề sống chết cũng đi theo chỉ huy. Bắt đầu từ hôm nay Nhị Long cũng sẽ không nhận chức vụ bản thân đang đảm nhiệm nữa. Quay về điện Thần Long”
Từ Long Nhất đến Bát Long, toàn bộ đều không đảm nhận chức vụ của Phá Long Quân nữa. Kể từ giờ khắc này trở đi, bọn họ không liên quan gì đến Phá Long Quân, mà hoàn toàn trở thành tám đại long của điện Thần Long danh chấn thế giới.
Mặc dù điện Thần Long có liên quan tới Phá Long Quân, nhưng nó không liên kết với bất kỳ quốc gia hay thế lực nào, nó chỉ thuộc về một mình Tiêu Hoàng Nam.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Tiêu Hoàng Nam nghiêng đầu nhìn, không cần nhiều lời, anh cũng có thể hiểu được ý nghĩ sâu trong nội tâm của đảm anh em này.
Từ Long Nhất tới Tử Long, trực tiếp lên xe, đạp mạnh chân ga, xe jeep kêu lên một tiếng, trực tiếp rời đi. Từ Ngũ Long tới Bát Long thì ở lại biệt thự.
Mà bên này, thần bí và quan trọng Long Nhất Quốc, Long Các, giờ phút này, trong đại sảnh nội các được canh phòng cẩn mật nhất, có bốn người đàn ông lớn tuổi với vẻ mặt khác nhau đang ngồi bên một chiếc bàn tròn.
Tần Kiến Quốc bất lực thở dài, đặt điện thoại xuống, nói: "Thằng nhóc này đúng là cứng đầu, dù như thế nào cũng nhất định không nghe hết lời tôi nói”
“Ông Tần, đứa nhỏ đó cúp máy của ông sao?”
Một ông lão thấp lùn đeo kính gọng vàng cười trêu ghẹo Tần Kiến Quốc, nói: "Tính tình của thằng nhóc đó luôn là như vậy, quên đi. Ba trăm ngàn binh sĩ của Phá Long Quân, các người tính sao bây giờ?”
Lúc này, Giang Khải Lâm, đứng trước một bức bích họa Cửu Long màu vàng khổng lồ, nghiêm nghị và chắp tay sau lưng, nói: "Phá Long Quân tạm thời để cho Tề Phong Thần tiếp quản, tất cả những người được điều động làm nhiệm vụ đều ở tại chỗ chờ lệnh. Còn chuyện Tiêu Hoàng Nam xin từ chức, không cần bận tâm, chỉ cần cậu ta muốn quay trở lại, thì vẫn sẽ là chỉ huy của quân khu Bắc Minh danh chấn thế giới. Tôi luôn giao vị trí này cho cậu ta."
"Đứa trẻ này, thân thể đau khổ, thật vất vả lắm mới có thể trưởng thành như vậy, hiện tại chúng ta không thể để nó phạm sai lầm. Đương nhiên, cậu ta vì Long Quốc này đã trả giá nhiều như vậy, chúng ta cũng không thể lạnh lùng với nó được, cũng không thể để cho ba trăm nghìn binh sĩ của Phá Long Quân thất vọng đau khổ. Truyền lệnh của tôi, phái một đội thân vệ nhanh chóng tới Tô Hàng, gặp phải chuyện gì, bọn họ có
quyền tự mình xử lý tất cả mọi chuyện gặp phải. Phải nhớ kỹ nhiệm vụ của bọn họ nhất định phải bảo vệ đứa trẻ của Long Quốc này”.
Nghe vậy, ba trưởng lão của Long Các lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nói: "Chúng tôi chờ những lời này của ông"
Vào thời điểm này, trong dãy phòng tổng thống của biệt thự Lâm Hàng nổi danh ở Tô Hàng, một số người đàn ông ăn mặc rực rỡ đang uống rượu đồng thời bàn chuyện làm ăn.
Cậu chủ nhà họ Kim ngồi ở vị trí chính giữa, đỏ mặt nhấp một ngụm rượu, nhìn Khương Phương Ngọc đang quỳ trên mặt đất rót rượu cho mình.
Anh ta vươn tay ra, trực tiếp nắm lấy cổ tay mềm mại mịn màng của Khương Phương Ngọc, khiến cô sợi hãi cúi đầu, "Cậu chủ Kim, anh..."
"Ha ha, Khương Phương Ngọc đã tới nơi này rồi, còn giả bộ thuần khiết với ông đây làm gì. Lại đây, cùng uống rượu" Anh ta mạnh kéo tay cô lại, túm Khương Phương Ngọc đang mặc váy ngắn vào trong lòng.
Khương Phương Ngọc loạng choạng ngã vào người anh ta, cậu chủ Kim dùng tay trượt trên má cô, sau đó dựa sát lại gần người cô hít một hơi rồi nói với nụ cười dâm tà: "Chà, thơm quá. Quả nhiên phụ nữ có chồng rất mê người” .
Khương Phương Ngọc sợ hãi, run rẩy kháng cự.
Cô đột ngột đẩy Kim Hoàng Long ra và run rẩy đứng ở một bên, hai mắt đẫm lệ hoảng sợ, cô cúi gập người xuống nói: “Thực xin lỗi, cậu Kim, tôi muốn về xem con gái”
Nói xong Khương Phương Ngọc cầm túi muốn chạy ra ngoài, nhưng Kim Hoàng Long trực tiếp kéo cánh tay Khương Phương Ngọc, sau đó giơ bàn tay to giáng một cái tát thật mạnh lên mặt cô.
Một cái tát này, trực tiếp khiến Khương Phương Ngọc ngã trên mặt đất, trên mặt cô nhanh chóng xuất hiện bàn tay đỏ ửng.
“Phanh.”
Kim Hoàng Long đi vào bàn một cái khiến đồ uống bắn tung tóe khắp sàn nhà, anh ta chỉ vào chương Phương Ngọc tức giận nói: "Khương Phương Ngọc. Em con mẹ nó chính là được tiện nghi còn khoe mẽ sao? Cậu Kim tôi coi trọng em là hạnh phúc của em, em cư nhiên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tôi nói cho em biết, nếu hôm nay không hầu hạ tôi, thì em đừng mong bước chân ra khỏi đây dù chỉ nửa bước"
Nói xong, Kim Hoàng Long ngồi xổm xuống, tàn nhẫn bóp cằm Khương Phương Ngọc, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, nắm tóc cô, tức giận nói: "Khương Phương Ngọc. Nói thật cho em biết, toàn bộ bệnh viện đều là người của ông đây, nếu tôi nói một câu, con gái của em chỉ có thể nằm đó chờ chết. Tôi cho em thời gian suy nghĩ, em theo tôi hay là không theo?”.
"Không cần, không cần. Cầu xin anh, cậu Kim, tha cho con gái của tôi, nó chỉ mới bốn tuổi, cầu xin anh." Khương Phương Ngọc gào khóc thảm thiết, quỳ rạp trên mặt đất cầu xin Kim Hoàng Long chữa cho mình một đường sống.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô có bao nhiêu bất lực cùng hoảng sợ, cô có biết bao hy vọng vào lúc này có thể có một người đàn ông đứng ra, thay mình che mưa chắn gió.
Mà lúc này, Dương Vũ Yến đang đứng ở một bên vội chạy tới chạy tới, kéo Khương Phương Ngọc đứng dậy, trên mặt nở một nụ cười nói với Kim Hoàng Long: "Cậu Kim, tại sao lại khiến tất cả mọi người mất vui như vậy, nếu không cậu uống với những người khác trước, tôi và cô ấy ra ngoài nói chuyện một chút.
Kim Hoàng Long hừ lạnh một tiếng, Dương Vũ Yến nhanh chóng đỡ Khương Phương Ngọc đứng dậy ra khỏi phòng bao, hai người họ đi đến nhà vệ sinh nữ.
"Thế nào, em không sao chứ? Em nhìn em xem, tại sao lại phải cố gắng chống đối với Kim Hoàng Long như vậy? Anh ta là cậu cả nhà họ Kim, người chúng ta không thể trêu vào."
Dương Vũ Yến mượn thuốc khử trùng và bông gạc, nhẹ nhàng lau vết thương trên má và khóe miệng của Khương Phương Ngọc, nói: "Tên họ Kim này xuống tay cũng quá ác rồi, sao có thể đối xử với em thế này."
Ánh mắt Khương Phương Ngọc trở nên ảm đạm, nhìn bản thân mình trong gương, nước mắt lăn dài, cô kéo tay Dương Vũ Yến nói: "Chị Dương, chị có thể đưa em ra ngoài được không? Ca Cao vẫn còn đang ở
trong bệnh viện, sống chết chưa rõ thể nào, em phải đi về, phải đi về.”
Trên mặt Dương Vũ Yến có chút đồng tình, hai mắt đỏ bừng. Cô ta ôm lấy Khương Phương Ngọc, ôm cổ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng Khương Phương Ngọc, nói: "Khương Ngọc, không phải chị không muốn giúp em, nhưng chị cũng không có cách nào. Em cũng biết rồi đấy, tên họ Kim này cũng quá độc ác. Nếu như hôm nay em không đồng ý với anh ta ở lại đây, nếu hiện tại em muốn bỏ chạy, không riêng gì em ngay cả Ca Cao cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nghe lời chị, em liền nghe theo cậu Kim đó đi, không chỉ vì bản thân mình thì cũng là vì nghĩ cho Ca Cao. Không phải con bé vẫn đang ở bệnh viện chờ được cứu mạng sao?”
“Ô ô ô" Khương Phương Ngọc lớn tiếng khóc, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
Dường như cô đã hạ quyết tâm, nhìn bản thân mình phờ phạc trong gương, cô lấy đồ trang điểm ra, nói: "Chị Dương, em đã hiểu rồi, nhưng em muốn nhờ chị một việc."
Dương Vũ Yến lau nước mắt trên khóe mắt nói: “Em cứ nói, Chị Dương nhất định sẽ thay em làm”
Cô ta và Khương Phương Ngọc quen biết cũng đã hơn một năm, biết cuộc sống của phường Phương Ngọc khổ sở như thế nào, nhất là bên cạnh còn có một đứa nhỏ, có thể giúp được bao nhiêu, Dương Vũ Yến cũng nhất định giúp một tay.
"Giúp em đến bệnh viện thăm Ca Cao, nếu con bé nhắc tới em, nói với con bé mẹ nó đang làm việc, chờ đến khi xong việc sẽ về với nó." Khương Phương Ngọc gắt gao nắm chặt tay Dương Vũ Yến, ánh mắt cầu xin.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Dương Vũ Yến ừ một tiếng, gật đầu thật mạnh, sau khi nhìn thấy Khương Phương Ngọc trang điểm xong xoay người đi qua hành lang quỷ dị tiến vào bên trong phòng bao không khác nào địa ngục.
Khoảnh khắc đó, Dương Vũ Yến thật sự nhịn không được, nước mắt lưng tròng, cắn răng, giậm chân, nắm lấy tay Khương Phương Ngọc, nói: "Không được. Chị không thể thấy em tự mình nhảy vào hố lửa được. Chị sẽ đưa em ra ngoài”.
Khương Phương Ngọc thoảng sững sờ, bị Dương Vũ Yến kéo đi khá xa, đột nhiên dừng lại, nói: "Chị Vũ Yến, chị Vũ Yến. Cảm ơn chị, thật sự cảm ơn chị rất nhiều, nhưng đây là lựa chọn của em, em không muốn liên lụy đến chị, lại càng không muốn người nhà của chị cũng bị vạ lây.”
"Nhưng mà nơi em sắp bước vào một lần nữa chính là địa ngục. Những người đó chính là một đám người thích ăn tươi nuốt sống. Chị đã tận mắt nhìn thấy có rất nhiều người bị bọn họ chơi đùa tới chết. Chị tuyệt đối không thể nhìn em như vậy được” Dương Vũ Yến lúc này đã bật khóc thành tiếng.
Khương Phương Ngọc lắc đầu, hít một hơi thật sau, lau nước mắt, nói: "Có lẽ, đây là số mạng của em."
Cô tự nhận đó là số phận của mình, ông trời đối xử với cô thật bất công, mà một người phụ nữ yếu đuối như cô, có thể phản kháng như thế nào đây?
"Khương Phương Ngọc. Bố của Ca Cao đâu? Tại sao lâu như vậy vẫn không thấy được bố của con bé? Rốt cuộc anh ta đang ở đâu? Vì sao lại không đứng ra giúp em. Dù sao anh ta cùng là đàn ông." Dương Vũ Yến chính là vô cùng sốt ruột, trong lòng cũng vô cùng hận Khương Phương Ngọc không nhắc tới người đàn ông đó, người là bố của Ca Cao, người đàn ông chưa bao giờ lộ mặt chẳng khác nào một tên cặn bã.
Khương Phương Ngọc cười, nắm lấy tay Dương Vũ Yến nói: "Có lẽ ngay cả chuyện bản thân mình có một đứa con gái anh ấy cũng không biết. Năm năm đã trôi qua, có thể anh ấy đã quên mất em rồi.”
Sau đó, cô lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, nói: "Chị Vũ Yến, cảm ơn bấy lâu nay chị đã quan tâm em.”
Dứt lời, Khương Phương Ngọc xoay người lại nhìn về phía cánh cửa phòng bao đang đóng chặt, nếu như đẩy cánh cửa đó ra phía sau chính là địa ngục. Nhưng mà, cô thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Vào lúc đó, Khương Phương Ngọc nhắm mắt lại, đôi lông mày xinh đẹp và lông mi dài khẽ run lên, một vài giọt nước mắt như pha lê lăn ra từ khóe mắt.
"Tiêu Hoàng Nam, anh có biết không? Chúng ta có một đứa con gái tên là Ca Cao. Nếu anh nhận được cuộc điện thoại đó, nếu như anh vẫn chưa quên em cầu xin anh, trở về thăm Ca Cao đi".
"Tiêu Hoàng Nam, thật sự xin lỗi, vì em không thể bảo vệ tốt cho con gái của chúng ta.”
"Ca Cao, mẹ thật sự xin lỗi con."
Khương Phương Ngọc mở mắt, đẩy cửa ra trực tiếp bước vào, nơi này chính là vực thẳm cũng là địa ngục.
Mấy người đó khi nhìn thấy Khương Phương Ngọc bước vào trên mặt đều nở một nụ cười kỳ dị.
Kim Hoàng Long vẫy tay, trực tiếp rót cho Khương Phương Ngọc một ly rượu: "Khương Phương Ngọc, xem ra cuối cùng em đã nghĩ thông suốt. Đầu tiên tự mình phạt một ly đi."
Khương Phương Ngọc nhận lấy ly rượu, không nói hai lời, trực tiếp ngẩng đầu lên uống sạch.
Đám người Kim Hoàng Long nhìn thấy dáng vẻ hấp dẫn mê người của Khương Phương Ngọc, còn có một dòng chất lỏng men theo cần cổ trắng ngần của cô chảy xuống, đám người đó lập tức nở nụ cười dâm đãng.
"Chà."
Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, Khương Phương Ngọc trực tiếp rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, lao thẳng tới trước mặt Kim Hoàng Long, hét lớn: "Tôi bắt anh phải đền mạng cho con gái tôi”
Kim Hoàng Long mở to mắt nghiêng người né tránh, nhưng con dao gọt hoa quả vẫn cứa vào cánh tay phải của anh ta, máu chảy ròng ròng.
"Fuck. Khương Phương Ngọc, em muốn tìm chết sao?"
Kim Hoàng Long đá một cước, trực tiếp khiến Khương Phương Ngọc ngã xuống bên cạnh cửa sổ. Cú đá này khiến Khương Phương Ngọc phun ra một ngụm máu.
Cô loạng choạng đứng dậy, miệng đầy máu, nhìn về phía Kim Hoàng Long tràn đầy tức giận lấy ra một khẩu súng, đang nhắm về phía mình, anh ta cướp cò súng, giận dữ quát: “Tiện nhân. Chết đi.”
Phanh.
Tiếng súng vang lên.
Lưỡi lửa từ trong họng súng phun ra, đạn xoay tròn tốc độ cao, xuyên qua không trung, trực tiếp xuyên qua thân thể Khương Phương Ngọc, cũng khiến máu bắn ra.
Nơi máu chảy qua nhuộm đỏ chiếc váy trắng như tuyết của Khương Phương Ngọc, khiến chúng giống như những bông hoa mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.
"Chà"
Khương Phương Ngọc bị trúng đạn, cả người theo quán tính liền ngã về phía sau, cũng khiến cho kính cửa sổ bị vỡ vụn, Khương Phương Ngọc liền ngã ra bên ngoài.
Vào thời điểm đó, dưới ánh sáng đèn và ánh trăng, mảnh kính vỡ cắt qua má và cánh tay mỏng manh của cô, phản chiếu cảnh đêm của biệt thự Lâm Hàng cùng tòa nhà cao tầng của thành phố.
Đẹp quá, đây là tiếng nói phát ra từ tận đáy lòng của Khương Phương Ngọc. Khóe miệng từ từ nở ra một nụ cười đẹp nhất cũng thuần khiết nhất trên đời.
Đúng lúc này, bên dưới biệt thự Lâm Hàng, một vài chiếc xe jeep lao nhanh, tiếng phanh cắt ngang màn đêm tĩnh mịch.
Tiêu Hoàng Nam ngồi trong xe, chợt nghe thấy tiếng súng vang lên trên tầng mười hai của biệt thự Lâm Hàng, anh lập tức ngẩng đầu lên, cùng với mảnh kính vỡ có bóng người nhỏ xinh bay ra bên ngoài cửa sổ.
Ngay lúc đó, hai mắt Tiêu Hoàng Nam đỏ rực, sát khí dâng trào toàn thân xé nát bầu trời. Anh nhìn về phía bóng người kia, anh đã ghi nhớ suốt năm năm, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Khương Phương Ngọc. "Không"
Bùm.
Tiêu Hoàng Nam nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân giống như bị sét đánh, trực tiếp đạp cửa xe chạy ra ngoài. Ngay lúc đó, tốc độ của anh đã đạt tới cực hạn, khẩn trương dâng trào giống như rồng ra khơi.
Tiêu Hoàng Nam lao ra, trực tiếp đạp lên nóc một vài chiếc xe, rồi nhanh chóng nhảy lên. Cửa sổ trời và mái che của một số xe hơi hạng sang đã bị sức mạnh này phá nát.
Trong nháy mắt khi Tiêu Hoàng Nam nhảy lên, anh dang rộng hai tay, trực tiếp ôm lấy Khương Phương Ngọc.
Oanh.
Cánh tay của Tiêu Hoàng Nam phải chịu một lực rất nặng, anh gắt gao đỡ lấy Khương Phương Ngọc, sau đó chân đập xuống đất, cũng khiến mặt đất nứt ra.
Khương Phương Ngọc ngẩng đầu lên, trên mặt đều là máu, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn ra như mưa.
Là anh. Là anh. Anh ấy cuối cùng đã trở lại.
Là Tiêu Hoàng Nam của cô.
Lúc này Khương Phương Ngọc nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Hoàng Nam, anh cũng đỏ mắt nhìn người phụ nữ trong tay mình. Hai người, cứ như vậy mà đứng đó thật lâu, nhìn đối phương chằm chằm.
“Phương Ngọc, thực xin lỗi, anh đã tới muộn” Môi Tiêu Hoàng Nam khẽ run lên, cuối cùng anh cũng nói ra câu đã chôn chặt trong lòng mình năm năm.