• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Nghị Đình cố gắng trấn an cậu nhưng đều vô ích. Sau khi về tới Lâm gia, Lâm Nghị Đình mang Anh Chiêu đặt lên giường trong phòng mình, nhanh chóng gọi bác sĩ riêng đến khám cho Anh Chiêu.

Kết quả chuẩn đoán Anh Chiêu bị người hạ thuốc, hơn nữa còn là loại rất mạnh. Nhưng thuốc này cũng không có thuốc giải, chỉ cần đem dược tính phát tiết ra hết liền ổn.

Chờ đến khi bác sĩ rời đi, Lâm Nghị Đình ngơ ngác nhìn Anh Chiêu đang nằm trên giường, mặt càng ngày càng đỏ, bất an văn vẹo, nhất thời không biết nên làm thế nào.

Lúc này, anh nghe Anh Chiêu nằm trên giường đột nhiên kêu lên một tiếng, nhỏ giọng nức nở: "Anh Nghị Đình, vợ ơi."

Lâm Nghị Đình nghe thấy, lập tức cúi người xuống, trả lời: "Tiểu Chu! Tiểu Chu, em tỉnh rồi sao?"

Giây tiếp theo, Anh Chiêu bất ngờ vươn tay ôm lấy cổ anh, hơi thở nóng rực phả lên trên mặt anh. Anh Chiêu bây giờ rõ ràng chưa tỉnh táo, nụ hôn của cậu hoàn toàn không theo trật tự nào.

Chỉ dựa theo bản năng mà hành động, thậm chí còn khóc thút thít bên tai Lâm Nghị Đình: "Anh Nghị Đình, em khó chịu lắm."

Nhìn Anh Chiêu như vậy, Lâm Nghị Đình nuốt nước bọt, nhớ tới lời bác sĩ nói, nhất định phải đem dược tính phát tiết ra, nếu không sẽ làm nghẹn hư thân thể.

Nhìn người mình yêu đang không ngừng dụ dỗ mình, Lâm Nghị Đình trong lòng thở dài. Anh không thể làm điều đó với Tiểu Chu, nếu không lúc em ấy tỉnh lại nhất định sẽ ghét anh mất.

Việc này làm Lâm Nghị Đình trong khoảng thời gian ngắn không biết nên ra tay thế nào, nhưng sau đó anh nghĩ, nếu chỉ cần phát tiết ra hết, vậy làm bất kỳ cách gì cũng được đi.

Nghĩ xong, Lâm Nghị Đình cũng di chuyển lên giường, đem Anh Chiêu ôm vào lòng, run rẩy vươn tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo cậu.

Nhìn thân thể trần tụi nóng rực của Anh Chiêu ngay trước mặt, toàn bộ tâm trí Lâm Nghị Đình không chịu nổi mà rối loạn trong chốc lát, cảm thấy mình đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Tiểu Chu còn đẹp hơn so với tưởng tượng của anh, hoàn hảo như một thiên thần.

Lâm Nghị Đình không chịu được mà hôn lên môi Anh Chiêu, nhìn Anh Chiêu lập tức rướn người hôn lại mình, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Trong lòng thầm nghĩ, tiểu gia hoả* này có biết anh đang phải nhịn đến sắp nổ tung rồi không. Thế mà dám tiến lên không cảnh giác như vậy, chẳng lẽ cậu nghĩ anh là Liễu Hạ Huệ sao.

(* Tên nhóc)

Vì trong lòng trân trọng Anh Chiêu, mặc dù Lâm Nghị Đình nhịn đến sắp điên rồi, những vẫn phải kiềm chế ham muốn của mình.

Anh vươn tay giúp đỡ Anh Chiêu, nhưng tác dụng của thuốc thực sự quá mạnh, đã phát tiết hai lần nhưng tình trạng Anh Chiêu như cũ không thuyên giảm mà càng vặn vẹo trong lòng anh mạnh hơn.

Lâm Nghị Đình bị Anh Chiêu vô thức câu dẫn cho tâm thần không yên, anh hé miệng thở hổn hển, tham lam nhìn từng tấc da thịt người trước mặt.

Cuối cùng anh vươn tay vuốt nhẹ gò má Anh Chiêu, dịu dàng nói với cậu: "Thật xin lỗi, Tiểu Chu, để anh phóng túng mình một chút đi."

Dứt lời, trong mắt anh lộ ra vẻ tham lam đến chính anh cũng không biết. Anh theo tầm mắt chậm rãi di chuyển xuống, từ từ cúi đầu gần Anh Chiêu.

Trên thực tế Anh Chiêu cũng không ngờ sau khi mình kêu hệ thống giảm bớt hiệu lực xuống mà vẫn sinh ra phản ứng mãnh liệt như vậy. Có thể hình dung ra trong lòng Mạnh Giai Kỳ thực sự muốn giết chết cậu bằng thuốc.

Ý thức cậu đã hỗn loạn từ lâu, bởi vì cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người yêu, mới làm cậu có thể hoàn toàn thả lỏng bên cạnh Lâm Nghị Đình.

Watt.pad/word.press cakhothit

Hai đợt kích thích trước đó cũng không làm tình trạng cậu giảm xuống, một loại ấm áp quen thuộc đột nhiên truyền đến, làm cả người Anh Chiêu như muốn phát điên.

Loại kích thích cảm quan này quá mạnh, thậm chí mang theo hương vị không muốn dừng lại. Cậu không biết mình đã trải qua kích thích này bao nhiêu lần, chỉ biết đối phương vẫn luôn dịu dàng săn sóc cậu.

Ngày hôm sau, khi Anh Chiêu tỉnh lại đã là buổi trưa. Lắc đầu, Anh Chiêu cố gắng làm đầu óc tỉnh táo lại. Lúc ngồi dậy, chăn trượt xuống, mới biết mình đang nằm trần trụi dưới chăn.

Mà Lâm Nghị Đình nằm cạnh cậu vẫn còn để trần nửa người trên. Lâm Nghị Đình thoạt nhìn rất mệt mỏi, dưới mắt lộ rõ quầng thâm, môi cũng sưng đỏ quá mức, thậm chí có chút rách da.

Anh Chiêu chớp mắt, ký ức ngày hôm qua như thủy triều ùa về. Cậu nhớ lại những gì Lâm Nghị Đình làm hôm qua, không khỏi đỏ mặt, lần nữa trốn vào trong chăn.

Ngày hôm qua mình bởi vì bị trúng thuốc nên cần phải phát tiết, vốn tưởng rằng đây sẽ là cơ hội tốt, người yêu nhất định sẽ không chịu được mị lực của cậu.

Nhưng cậu không ngờ tới, người yêu xác thực không chống cự lại được mị lực, nhưng anh vẫn chọn cách này để giúp mình.

Có lẽ đây cũng là một loại quý trọng đi, nghĩ đến đây, ánh mắt Anh Chiêu có chút lay động**. Nhìn đôi môi sưng đỏ quá mức của Lâm Nghị Đình, hiếm khi cảm thấy chột dạ.

Nhất định là hôm qua bị mình lăn lộn rất tàn nhẫn, nếu không nam nhân cũng sẽ không mệt mỏi đến bây giờ còn chưa tỉnh.

Anh Chiêu lặng lẽ thò mắt ra khỏi chăn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lâm Nghị Đình. Phải một lúc lâu sau Lâm Nghị Đình mới tỉnh lại.

Nhìn Anh Chiêu đã hoàn toàn tỉnh táo cùng đôi má ửng hồng của cậu, anh mỉm cười. Khàn giọng nói: "Tiểu Chu, em tỉnh rồi sao. Trên người có chỗ nào không thoải mái không?"

Nghe âm thanh khàn khàn của Lâm Nghị Đình, Anh Chiêu cảm thấy thẹn thùng đến cháy cả người, vội vàng nhìn anh lắc đầu, nói: "Không, không có."

Sau đó biểu tình Lâm Nghị Đình trở nên nghiêm túc, cau mày nhìn chằm chằm vào mắt Anh Chiêu nói:

"Tiểu Chu, anh muốn nói em biết. Em sao có thể dễ dàng tin tưởng một người lạ như vậy, còn đi theo hắn nữa! Em có biết bản thân mình bị hạ thuốc hay không? Nếu không phải anh đuổi kịp tới, không biết em sẽ phải trải qua chuyện đáng sợ nào. Em không được tin tưởng người khác dễ dàng như vậy nữa, được không?"

Anh Chiêu nghe Lâm Nghị Đình nói, không trả lời, cậu chớp mắt, ngữ khí khẳng định nói: "Em bị người hạ thuốc, là anh Nghị Đình cứu em phải không?"

Lâm Nghị Đình gật đầu, trong đầu nhớ đến cảnh tượng Anh Chiêu hôn mê bất tỉnh, bị mấy tên lưu manh có ý đồ vây quanh, sắc mặt càng thêm khó coi.

Anh Chiêu đối diện nhìn Lâm Nghị Đình, ánh mắt có chút lay động**, cậu nhìn Lâm Nghị Đình, đỏ mặt nói: "Anh Nghị Đình, hôm qua em bị người ta hạ thuốc, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì sao?"

**飘忽不定: thất thường, lơ lửng, lay động không ngừng. QT là mơ hồ, lơ lửng. Tui không hiểu lắm tra gg nó ra mấy nghĩa này.

Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu hỏi, nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, biểu tình đơ ra một lúc. Do dự nói với Anh Chiêu: "Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hôm qua em cần phải loại bỏ hết dược tính. Cho nên xin lỗi Tiểu Chu, anh không thể không giúp em vài lần."

Nghe lời Lâm Nghị Đình nói, Anh Chiêu mím môi, nghiêng người nghiêm túc hỏi: "Anh Nghị Đình, anh có thích em không?"

Lâm Nghị Đình nghe câu hỏi của Anh Chiêu, cảm thấy tâm tư mình đã bị đối phương nhìn trúng. Trên mặt anh có chút mất tự nhiên, lúng túng cười phủ nhận:

"Tiểu Chu, em lại nói bừa cái gì đấy. Bây giờ anh đang dạy em phải biết chú ý an toàn của bản thân. Em ngoan một chút."

Nhưng Anh Chiêu lại không buông tha, cậu cau mày nhìn chằm chằm Lâm Nghị Đình, lớn tiếng nói: "Anh không cần cố ý chuyển đề tài! Lâm Nghị Đình, anh chính là thích em!"

Anh Chiêu vừa nói, một bên vươn tay ôm lấy cổ Lâm Nghị Đình, ở môi anh hôn lên. Hai người hôn trong chốc lát Anh Chiêu mới buông Lâm Nghị Đình ra.

Dùng ngón tay xoa đôi môi sưng đỏ của Lâm Nghị Đình, ánh mắt mang theo kiên định, dịu giọng nói:

"Còn dám nói không thích em. Nếu chỉ cần giúp em thôi, anh cũng đâu phải làm tới mức này? Anh Nghị Đình, anh cho rằng em thật sự không nhớ gì về chuyện tối qua sao?"

Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, nghẹn lại một chút. Anh không ngờ rằng tối qua Anh Chiêu vẫn còn ý thức, hơn nữa còn nhớ rõ những gì anh làm.

Lâm Nghị Đình nhất thời hoảng sợ, anh không biết nên trả lời Anh Chiêu thế nào.

Anh Chiêu nắm lấy cơ hội, không ngừng cố gắng nói với Lâm Nghị Đình: "Em mặc kệ, anh Nghị Đình đem em ăn sạch rồi, bây giờ tính không nhận sao?"

Nghe Anh Chiêu nói, Lâm Nghị Đình hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ. Tuy rằng ngày hôm qua mình xác thực có ăn Tiểu Chu, nhưng mà cái ăn này vẫn không giống nhau lắm.

Khi anh ngẩng đầu, nhìn trong mắt Anh Chiêu chứa đầy tình cảm, có phải Tiểu Chu cũng đang có tình cảm giống mình không, trong lòng Tiểu Chi cũng yêu mình sao?

Có lẽ do trải qua chuyện đêm qua, Lâm Nghị Đình đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Mặc dù trong lòng biết bản thân sẽ không thể đem lại hạnh phúc lâu dài cho Tiểu Chu, nhưng giữa yêu đơn phương cùng việc cả hai đều có tình cảm với nhau vẫn còn khác biệt rất lớn. Cho nên trong lòng Lâm Nghị Đình vẫn không khỏi có chút khát vọng. Watt.pad/wordp.ress cakhothit

Anh Chiêu đương nhiên cũng nhìn ra rối rắm cùng mong đợi trong mắt anh, lại gần mặt Lâm Nghị Đình, nhẹ nhàng nói với anh:

"Anh Nghị Đình, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em không tin anh không nhìn ra tình cảm của em. Em không biết anh kháng cự điều gì, cũng không biết anh sợ hãi điều gì. Nhưng, lấy chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, em chỉ hỏi anh một lần. Nếu hai chân anh không bị tàn phế, anh có nguyện ý ở bên em không? Nếu đem tất cả yếu tố khách quan* loại bỏ hết, anh Nghị Đình, anh có muốn ở bên em không?"

"Đem tất cả những yếu tố khách quan* loại bỏ hết sao...." Ánh mắt Lâm Nghị Đình trở nên sâu thẳm khi nghe những lời Anh Chiêu nói.

(*客观条件都刨: là khái niệm chỉ các bộ phận, các hợp phần cấu thành nên phạm trù khách quan của chủ thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK