Nghĩ đến đây, Anh Chiêu trong mắt hiện lên ý cười, nói với Lâm Nghị Đình:
"Được, em biết rồi. Nhưng nhiều năm như vậy, bên cạnh anh Nghị Đình vẫn không có ai sao? Vậy nụ hôn đầu tiên của anh còn không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu hỏi sửng sốt một chút, nhưng vẫn thành thật gật đầu, nếu nói hôn nhiều nhất cũng chỉ là ảnh chụp của Tiểu Chu trong căn phòng kia.
Anh Chiêu nghe được câu trả lời giống như trong mong đợi, cười cong mặt mày, cúi xuống trước mặt Lâm Nghị Đình, hôn lên môi anh.
Lâm Nghị Đình trong lòng hoảng sợ, không khỏi mở to hai mắt nhìn Anh Chiêu. Một lúc lâu sau, anh mím môi nói: "Tiểu Chu, vừa rồi em làm cái gì vậy?"
Ai ngờ Anh Chiêu lại nở nụ cười nhây thơ giống như hồi bé, nói với Lâm Nghị Đình:
"Anh Nghị Đình, anh nói nụ hôn đầu của anh vẫn còn, em cũng vậy nha. Em mấy nay nay vội vàng làm nghiên cứu, bên cạnh cũng không có ai. Em bây giờ tuổi cũng không nhỏ nữa, suy sét đến nửa kia trong tương lai. Nếu người đó biết được em đến tuổi này rồi mà vẫn còn nụ hôn đầu không phải sẽ bị cười nhạo sao?"
Nói đến đây Anh Chiêu liền trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói với Lâm Nghị Đình:
"Cho nên, anh Nghị Đình cũng là nụ hôn đầu tiên, em cũng là nụ hôn đầu tiên. Anh bị em hôn cũng không có lỗ đâu, không bằng anh cùng em luyện tập đi, được không?"
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói như thế, trong lòng không khỏi bị sốc. Tuy mấy năm nay anh vẫn luôn phái người theo dõi Anh Chiêu, lấy mỹ danh là bảo vệ sự an toàn của cậu.
Anh cũng biết bên cạnh Anh Chiêu không có ai khác, nhưng khi anh tận tai nghe Anh Chiêu nói nụ hôn đầu vẫn còn, bên cạnh cũng không có ai, trong lòng Lâm Nghị Đình không nhịn được vui vẻ.
Nghĩ tới nụ hôn đầu tiên của Tiểu Chu, trong lòng Lâm Nghị Đình liền nóng lên. Nhưng nghe Anh Chiêu nói suy sét đến nửa kia của cậu, Lâm Nghị Đình trong lòng chua sót.
Tiểu Chu vừa rồi hôn mình, thực sự chỉ coi mình là đối tượng luyện tập hôn môi thôi sao?
Lâm Nghị Đình không biết phải hình dung tâm trạng phức tạp của mình thế nào, anh ngẩng đầu nhìn Anh Chiêu, cảm thấy dù sao cũng phải đối mặt với cậu như một người anh trai, nghiêm túc nói:
“Tiểu Chu, em làm như vậy là không đúng, sao có thể cùng người khác tùy tiện làm loại chuyện này."
Anh Chiêu nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười mê người, nói với Lâm Nghị Đình:
“Là anh Nghị Đình chứ không phải người khác, còn nữa, anh không phải đã nói sẽ nguyện ý làm bất cứ việc gì cho em sao? Không phải đã nói sẽ mãi mãi thương em, sẽ nuông chiều em, sẽ nghe lời em sao? Em chỉ là muốn cùng anh luyện tập hôn môi một chút mà thôi, anh cũng không đồng ý. Anh nói sẽ luôn đối tốt với em trước đây đều là giả sao?"
Nghe Anh Chiêu nói, anh mở miệng muốn phản bác nhưng không biết nên nói thế nào. Chỉ cảm thấy mỗi câu Anh Chiêu nói đều có lý, nhưng trên thực tế lại không hề có lý.
Lúc anh vẫn còn suy nghĩ nhìn Anh Chiêu, không biết làm thế nào phản bác. Mai Anh Chiêu lại lần nữa hôn lên, hô hấp nóng rực phả lên gò má, Lâm Nghị Đình cảm thấy mình sắp bị Anh Chiêu đốt cháy rồi.
Nhưng anh vẫn không thể không khắc chế chính mình, cố gắng vươn tay, nắm lấy bả vai Anh Chiêu đem cậu đẩy khỏi mình.
Lâm Nghị Đình hít sâu một hơi, nói với Anh Chiêu: “Tiểu Chu, em không thể làm như vậy! Đây là điều em chỉ có thể làm với người yêu mình.”
Anh Chiêu cắn môi, ủy khuất nhìn Lâm Nghị Đình, nói:
“Nhưng em không có người yêu. Anh Nghị Đình, anh cảm thấy chán ghét sao? Hơn nữa, luyện tập với em một chút thì có sao đâu, chẳng lẽ anh muốn em đi tìm người khác luyện tập sao?"
Lâm Nghị Đình vừa nghe Anh Chiêu nói muốn đi tìm người khác luyện tập, nhanh chóng lắc đầu. Chỉ nghĩ đến việc người khác sẽ hôn Tiểu Chu của anh, Lâm Nghị Đình không nhịn được tức giận, thậm chí có ý muốn giết người.
Anh Chiêu nhìn bộ dạng Lâm Nghị Đình, không khỏi cong khóe miệng.
Cậu ôm chặt cổ Lâm Nghị Đình, ở trên môi anh mút một cái thật mạnh, cười nói: "Em biết anh Nghị Đình tốt với em nhất mà."
Dứt lời, Anh Chiêu tiếp tục chăm chú cùng Lâm Nghị Đình hôn nhau.
Lâm Nghị Đình dại ra một chút, tuy vẫn còn ý muốn ngăn cản Anh Chiêu, nhưng nhớ tới cậu vừa rồi uy hiếp nói đi tìm người khác tập luyện, anh không còn cách nào khác ngoài việc ngừng phản kháng.
Xung quanh đều là hơi thở tốt đẹp của người anh yêu làm Lâm Nghị Đình cả người như bay lên. Môi anh bị đối phương ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm mút.
Hình ảnh Tiểu Chu từ nhỏ đến lớn hiện ra trước mắt, rõ ràng ở trước mặt người khác Tiểu Chu luôn làm bộ dáng ít nói ít cười, làm một ông cụ non.
Chỉ có những lúc một mình ở cạnh anh, cậu mới làm một đứa trẻ nghịch ngợm. Tuy rằng có đôi lúc sẽ chọc ghẹo anh, nhưng Lâm Nghị Đình có thể nhìn ra được, Anh Chiêu vô cùng ỷ lại vào anh.
Đầu lưỡi đối phương nhẹ nhàng liếm môi anh, từ trên xuống dưới, như thể cậu coi anh trở thành đối tượng đùa nghịch, nghiên cứu.
Lâm Nghị Đình không khỏi thở dài trong lòng, nhưng anh không thể phản kháng. Đây là nụ hôn của Tiểu Chu, nóng đến mức gần như làm anh tan chảy.
Anh Chiêu nghiêng người, giống như khi còn bé mà ngồi lên đùi Lâm Nghị Đình. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve gò má người yêu, dịu dàng hôn lên môi anh.
Danh Sách Chương: