• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Văn Nhân Minh làm bộ làm tịch sờ soạng 2 cửa hang một lúc, mới xoay người hướng gã lắc đầu, biểu thị mình cũng không xác định được phải chọn cái nào.

Tiêu Liệt cau mày, quyết định theo sát Văn Nhân Minh. Ai ngờ, bên trong động phủ đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong. Động phủ bốn bề tĩnh lặng vậy mà lại nổi lên cuồng phong, cực kì kỳ quái. Sau đó từ cửa hang bên trái truyền đến từng lực hút mãnh liệt.

Tiêu Liệt ở gần thấy thế, vội vàng tiến lên muốn giữ lấy cánh tay Văn Nhân Minh. Ai biết Văn Nhân Minh lại nhẹ nhàng linh hoạt né tránh, ôm lấy eo Anh Chiêu cùng cậu vọt đến cửa hang bên phải, tránh thoát trận yêu phong.

Tiêu Liệt thấy thế, cũng muốn tiến vào cửa hang phía bên phải. Sức gió quá mạnh, gã đành phải hướng vách đá đánh ra một chiêu, sau đó dựa vào lực đẩy đem mình đẩy qua phía cửa hang bên phải.

Không ít người thấy Tiêu Liệt làm như thế, cũng học theo. Chỉ là trận gió quái lạ xuất hiện đột ngột, những người làm theo thành công cũng chỉ là số ít. Những đệ tử bị bất ngờ của Phiêu Miểu Các không may mắn như vậy, lũ lượt bị hút vào bên trong cửa hang còn lại.

Một nhóm người bị tách ra hai bên, không bao lâu, cửa hang bên trái truyền đến từng đợt tiếng hét thảm thiết. Tiêu Liệt nghe được, sợ hãi nhìn về phía Văn Nhân Minh, ánh mắt càng thêm không tốt.

Gã nổi giận đùng đùng đi tới, muốn trực tiếp động thủ với Văn Nhân Minh. Anh Chiêu thấy thế vội vàng ngăn cản Tiêu Liệt.

" Văn Nhân trước đó đã cùng Sư phó nói qua, bên trong bí cảnh nguy hiểm trùng điệp, tự nhiên cũng khó tránh khỏi bị thương. Sư huynh, huynh cũng hẳn phải biết chuyện này. Nếu huynh nhất thời xúc động làm bị thương hắn, con đường tiếp theo muốn ai dẫn theo chúng ta đi!"

Tiêu Liệt nghe Anh Chiêu nói có lý, cũng chỉ có thể cưỡng chế đè xuống tức giận trong lòng. Nhưng vẫn tiến lên một bước, khẩu khí lạnh lẽo uy hiếp Văn Nhân Minh.

" Văn Nhân Minh, ngươi tốt nhất đừng giở trò gì. Nếu đường phía trước, người Phiêu Miểu Các lại có sơ xuất gì, Tiêu Liệt ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Dứt lời liền hừ lạnh một tiếng đi lên phía trước. Văn Nhân Minh không nói tiếng nào, chỉ yên lặng cùng Anh Chiêu giúp đỡ dẫn đường mà đi theo phía sau.

Cửa hang vừa mới tiến vào khá sâu, đám người đi hồi lâu vẫn không nhìn thấy cuối cùng. Đệ tử Phiêu Miểu Các liên tục gặp nạn, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng lên.

Trong lúc mọi người không biết phải làm gì, đột nhiên có người phát hiện trên mặt đất chậm rãi có sương mù nổi lên, khiến con đường phía trước toàn bộ đều che kín.

Bốn phía bị sương khói lượn lờ, nhanh đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, nhưng ngũ giác Anh Chiêu nhạy cảm vẫn có thể cảm nhận được những người xung quanh.

Cậu nắm tay Văn Nhân Minh thật chặt, cảm giác được đầu ngón tay đối phương lạnh buốt. Vội vàng tiến đến bên cạnh, kiểm tra Văn Nhân Minh. Lại phát hiện đối phương mặc dù mặt không có biểu tình, nhưng thái dương nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lạnh.

Mà mà những đệ tử Phiêu Miểu Các có tu vi kém hơn Văn Nhân Minh đã che đầu kêu đau đớn thảm thiết. Tiêu Liệt thấy thế, cũng không khỏi khẩn trương.

Gã nhìn kỹ sương mù xung quanh, cảm nhận được đầu óc của mình bắt đầu có chút hỗn loạn, lúc này mới phản ứng được đã có chuyện xảy ra, Gã dùng sức trừng mắt nhìn, hô to một tiếng:

" Không ổn, sơn động này có vấn đề! Nơi này là Tâm Ma Vực!"

Tâm Ma Vực, tên như ý nghĩa, sẽ khiến tâm ma của Tu Chân Giả xuất hiện. Tâm ma có thể coi là đại địch của Tu Chân giới. Người không thể vượt qua tâm ma, giống như kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ. Tu vi giảm vẫn coi là còn tốt, nếu không may mắn thậm chí sẽ rơi vào ma đạo.

Anh Chiêu bởi vì là Thần thú sinh ra từ thiên địa, tâm tư đơn thuần. Bản thể thần hồn có đạo hạnh cao thâm, Tâm Ma Vực nhỏ bé này không khiến cậu phải bận tâm.

Cho nên cậu ở đây sẽ không nhận mảy may ảnh hưởng. Nhưng nhìn Tiêu Liệt hai mắt đỏ ngầu bộ dáng như sắp nổi điên. Cậu có thể đoán được Tâm Ma Vực này dường như thật sự lợi hại.

Lúc đầu cho rằng bí cảnh là thuộc về Văn Nhân gia. Chẳng qua là Văn Nhân Minh đơn thuần thiết kế lại một chút, nhưng nhìn Văn Nhân Minh sắc mặt tái nhợt, trên trán đổ ra mồ hôi. Anh Chiêu cảm nhận sự việc dường như không đơn giản như cậu tưởng.

Cậu lay bả vai Văn Nhân Minh, lớn giọng gọi.

" Văn Nhân Minh! Huynh có thể nghe được lời đệ nói không? Nơi này là Tâm Ma Vực, những gì huynh thấy đều là giả. Huynh tỉnh lại một chút!"

Nhưng Văn Nhân Minh lại không có phản ứng nào, vẫn như cũ mở to đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước.

Anh Chiêu nhất thời không biết phải làm sao, lúc này mới nghĩ đến Bạch Thụy trước đó đã đưa cho cậu hệ thống để trợ giúp. Vội vàng ở trong thức hải gọi Tiểu Bạch.

" Tiểu Bạch, Tâm Ma Vực rốt cuộc có gì cổ quái? Ta cảm nhận được trạng thái của Văn Nhân Minh không thích hợp, ngươi có biện pháp nào không?"

Tiểu Bạch nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Anh Chiêu, lập tức vẫy vẫy đuôi, bò bò tới trước người cậu.

" Bí cảnh này nằm bên trong Tâm Ma vực, vì thế với tu sĩ trên cấp bậc Đại Thừa kỳ cũng sẽ ảnh hưởng, bởi vì Văn Nhân Minh có tu vi tối cao, cho nên hắn hiện tại còn chịu đựng được nhưng qua một thời gian nữa nhất định sẽ gặp nguy hiểm"

Nghe được Văn Nhân Minh sẽ có nguy hiểm, Anh Chiêu nháy mắt khẩn trương lên, đối Tiểu Bạch vội vàng nói:

" Tiểu Bạch, có biện pháp có thể giúp Văn Nhân Minh? Ta đến tột cùng phải làm như thế nào mới có thể giúp hắn vượt qua cửa ải này!"

Tiểu Bạch nghe vậy chần chờ một chút, mới hướng Anh Chiêu nói ra:. Truyện Thám Hiểm

" Nếu thật sự muốn giúp Văn Nhân Minh, trước tiên phải biết được ngọn nguồn tâm ma của hắn. Cho nên ký chủ à, ngài cần lẻn vào sâu bên trong thức hải của Văn Nhân Minh, cùng hắn trải qua tâm ma, mới có thể chân chính giúp hắn. Cho dù thần hồn của ngài cao hơn cấp bậc thế giới này, nhưng dù sao Văn Nhân Minh cũng là mảnh hồn của Chu Tước tạo thành, vẫn sở hữu sức mạnh to lớn, tiến vào thức hải của hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm."

Anh Chiêu nghe vậy lập tức gật đầu, cậu nói dù có nguy hiểm cậu cũng không thèm quan tâm mà đồng ý ngay tức khắc.

" Vậy bây giờ giúp ta tiến vào trong thức hải của hắn đi, ta nhất định phải giúp Văn Nhân Minh vượt qua Tâm Ma Vực."

Nghe được Anh Chiêu phân phó, Tiểu Bạch lập tức duỗi thẳng thân thể của mình, một bên khởi động năng lượng hệ thống.

" Mặc dù mắt Văn Nhân Minh không thể thấy nhưng hệ thống có thể giúp ký chủ nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng trong ảo cảnh. Ký chủ ngài phải nhớ kỹ, ở bên trong thức hải tất cả đều là ảo ảnh. Mặc dù hệ thống sẽ có biện pháp trợ giúp ngài nhưng chỉ có thể giúp cái ngài không làm được, một khi khi bị thức hải bài xích và tấn công ngài nhất định phải lập tức ra ngoài."

Anh Chiêu không đáp ứng lại Tiểu Bạch, chỉ nắm chặt tay Văn Nhân Minh một bên nhắm mắt lại. Rất nhanh cậu đã cảm nhận được ý thức của mình thoát ly khỏi thân thể, tiến vào một cảm giác hoàn toàn xa lạ, tiến vào một vùng tăm tối.

Sau khi cậu lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy hiện ra cảnh tượng xa lạ thân thể của cậu có cảm giác hư vô như đang phiêu tán ở không trung, nhẹ như gió thổi.

Cậu thử chạm vào đồ vật bên cạnh lại phát hiện có thể xuyên qua, cậu giống như một người xem chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, không gian không ngừng thay đổi.

Sau khi cảnh tượng dừng lại. Anh Chiêu mới có thể nhìn rõ, cậu lúc này dường như ở trong một cái đình. Một hài tử nho nhỏ mặc vải thô cũ nát, yên lặng ngồi trên ghế dựa.

Cả khuôn mặt đứa nhỏ bị trùm một mặt nạ da màu đen, làm người khác nhìn không rõ hắn bộ dáng. Nhưng mà Anh Chiêu biết, đứa bé này chính là Văn Nhân Minh.

Anh Chiêu đi đến, muốn cùng Văn Nhân Minh trò chuyện. Nhưng cậu phát hiện, mình không chỉ không chạm được đồ vật xung quanh mà còn không thể phát ra thanh âm nào.

Tiểu Văn Nhân Minh trước mặt cậu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của cậu, cậu chỉ có thể giống một u hồn, đứng xa xa nhìn đối phương.

Không bao lâu, từ trong viện chạy tới một đám tiểu hài tử, chắc là đệ tử Thanh Lưu Tông. Anh Chiêu tưởng rằng Văn Nhân Minh làm Thiếu tông chủ của Thanh Lưu Tông, sẽ nhận được tôn trọng.

Thế nhưng những hài đồng này chạy đến trước mặt Văn Nhân Minh đẩy hắn từ trên ghế xuống. Còn vây quanh hắn, chế giễu hắn là mù lòa, nói hắn là con quái vật tướng mạo xấu xí.

Tay Văn Nhân Minh bị chà mạnh xuống đất đá, trên người lúc đầu sạch sẽ vải thô áo gai cũng bị cọ đầy vết bẩn. Nhưng hắn vẫn không phát ra âm thanh gì, chỉ yên lặng đứng lên.

Nhưng mỗi lần hắn đứng lên, đám tiểu hài tử lại lần nữa đem hắn đẩy ngã, một lần lại một lần. Văn Nhân Minh không nói một lời, không có phàn nàn, cũng không hề khóc lóc, giống như một con rối không có cảm xúc.

Hắn càng như thế, trong lòng Anh Chiêu càng thêm đâu nhói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK