Trên thực tế vợ chồng họ Lâm đối với Lâm Đình Nghị không hề có chán ghét cùng bài xích, khi sinh Lâm Đình Nghị ra đời, đúng lúc hai vợ chồng hoàn toàn tiếp quản Lâm gia.
Việc cần phải xử lý rất nhiều, gia tộc lớn lại phức tạp. Bọn họ quá mức bận rộn, cho nên không có nhiều thời gian ở bên Lâm Đình Nghị.
Chờ đến lúc bọn họ tỉnh táo lại, Lâm Đình Nghị đã trở thành dáng vẻ như hiện tại. Bọn họ đau lòng cùng hối hận, muốn có thể một lần nữa có thể bước vào sinh hoạt của con trai.
Nhưng lúc đó đã quá muộn rồi, Lâm Đình Nghị không còn mở rộng trái tim cho họ bước vào nữa. Tính cách anh trở nên điên cuồng thất thường, chỉ một việc nhỏ cũng có thể khiến anh tức giận.
Bọn họ nhìn Anh Chu có thể an toàn ngồi trong lòng Lâm Đình Nghị, hơn nữa biểu tình của con trai còn dịu dàng như vậy.
Trong lòng vợ chồng họ Lâm chấn động, nhưng ngay khi Lâm Đình Nghị phát hiện trong phòng xuất hiện những người khác, biểu tình trên mặt lại trở về u ám hung ác.
Anh Chiêu nhanh nhạy phát hiện cảm xúc của Lâm Đình Nghị, vỗ vỗ cánh tay anh, từ trên đùi nhảy xuống. Nhìn những người xông vào phòng tò mò hỏi:
"Mọi người đột nhiên chạy vào trong này làm gì ạ? Con với anh chơi rất vui."
Lâm Trạch nghe Anh Chiêu nói như thế, có chút không tin tưởng hỏi cậu: “Cái gì, em có thể chơi với anh trai sao?”
Tầm mắt Lâm trạch ở hai người nhìn qua lại, không khỏi nuốt nước miếng. Rốt cuộc trong nhà hắn sợ nhất chính là anh trai Lâm Đình Nghị của mình.
Ở trong trí nhớ Lâm Trạch, anh trai lúc nào cũng nhốt mình trong phòng. Hắn từng muốn vào phòng cùng anh trai chơi, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, còn bảo hắn cút ra ngoài.
Nhưng không nghĩ tới Tiểu Chu bình yên vô sự ngồi trên đùi anh trai chơi đùa, trong lòng Lâm Trạch tràn ngập ngưỡng mộ với Anh Chiêu.
Anh gia với Lâm gia qua lại, vợ chồng họ Lâm cùng cha mẹ Anh Chu cũng là bạn thân của nhau. Cha mẹ Anh Chu đều biết bệnh tình của Lâm Đình Nghị, biết Lâm gia luôn lo lắng cho đứa con trai khuyết tật mắc rối loạn lưỡng cực của họ.
Giờ khắc này nhìn thấy Anh Chu có thể bình thản cùng Lâm Đình Nghị ở chung, mẹ Anh Chu ngạc nhiên cũng có chút vui vẻ, việc này có thể chứng minh cảm xúc của Lâm Đình Nghị vẫn khống chế được.
Lâm phu nhân mắt rưng rưng, hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Anh Chiêu. Ngồi xổm xuống, giọng nói mang theo cầu xin nói với cậu:
“Tiểu Chu, sau này con có thể thường xuyên đến nhà dì chơi được không? Con chơi cùng với anh trai này nhiều hơn một chút được không?"
Anh Chiêu nhìn bộ dạng hai vợ chồng họ Lâm, biết họ thực sự quan tâm đến Lâm Đình Nghị.
Cho nên không chút do dự gật gật đầu, nói với bọn họ:
“Con sẽ thường xuyên tới đây chơi, con rất thích nơi này, con còn rất thích anh ấy. Nếu chú chú với dì không thấy phiền, con muốn thường xuyên tới đây với anh ấy."
Lâm phu nhân nghe Anh Chiêu nói xong, lập tức dùng sức gật đầu. “Lâm gia tùy thời tùy chỗ đều chào đón con, con cứ coi nơi này như nhà của mình."
Sau đó Lâm phu nhân quay đầu, cảm kích nhìn về phía cha mẹ Anh Chu. Anh gia cho tới nay đều là dòng dõi thư hương, cùng Lâm gia thương nhân khác biệt, tính cách bọn họ vẫn luôn đơn giản.
Cho nên lúc nghe con trai có thể giúp đỡ con trai bạn thân, cha mẹ Anh Chu đều cảm thấy vui vẻ. Trải qua nhiều chuyện như vậy, sắc trời cũng đã tối, Anh Chiêu không thể không cùng cha mẹ trở về nhà.
Trước khi đi, cậu lại chạy tới trước mặt Lâm Nghị Đình, lại gần tai anh tai nhỏ:
“Vợ ơi, em đi về trước, ngày mai em lại đến tìm anh!”
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói thế, nhịn không được ở bên miệng cười nhẹ. Lâm phu nhân nhìn Lâm Nghị Đình khóe miệng tươi cười, không ngăn được nước mắt chảy xuống.
Đến khi ra tiễn Anh Chiêu tới cửa, nhịn không được tò mò hỏi: “Tiểu Chu, con nói cái gì mà có thể làm anh trai cười vậy?"
Anh Chiêu nghe Lâm phu nhân hỏi chuyện, lập tức lộ ra một cái biểu tình hiển nhiên nói:
“Con nói ngày lại đến tìm anh trai chơi tiếp, anh rất vui."
Lâm phu nhân nghe Anh Chiêu nói, gật đầu. Nghĩ đến Lâm Trạch lúc trước tìm anh hắn chơi, nhưng vì bị chửi mà không còn dám bước vào trong phòng nữa.
Nhưng Anh Chu khác biệt, Anh Chu tuy rằng tuổi nhỏ nhưng lại mang theo tính cố chấp của trẻ em, có lẽ cậu như vậy mới ảnh hưởng được Đình Nghị.
Sau đó Anh Chiêu nhânh chóng trở thành bạn thân nhất của Lâm Đình Nghị. Cậu hầu như mỗi ngày đều đến tìm Lâm Đình Nghị chơi, đôi khi sẽ qua đêm lại Lâm gia.
Vợ chồng họ Lâm thấy thế cố ý dọn dẹp một phòng bên cạnh Lâm Đình Nghị cho Anh Chiêu ở, coi cậu như thành viên mới. Ở Anh chiêu dẫn đường, Lâm Đình Nghị rốt cuộc cũng biết được ba mẹ Lâm thực sự quan tâm đến mình.
Nhưng anh vẫn không thể áp chế giận dữ trong lòng, tận đến khi Anh Chiêu nói với anh ước mơ của mình. Anh Chiêu nói, cậu muốn trở thành chuyên gia máy móc giỏi nhất.
Có một phòng nghiên cứu rộng lớn của riêng mình, có những thiết bị thí nghiệm tốt nhất hoàn mỹ nhất.
Khi đó Anh Chiêu mới chỉ gần tám tuổi, nhưng lúc cậu nói đến máy móc hai mắt đều chứa ánh sáng làm tim Lâm Đình Nghị run lên.
Hai năm ở chung khiến Lâm Đình Nghị không thể rời xa Anh Chiêu, ở trong lòng anh Anh Chiêu chính là người thân thiết nhất, là thiên thần của anh. Chỉ cần ở cạnh Anh Chiêu, nội tâm anh đều được bình tĩnh, còn mang theo một ít vui vẻ.
Anh muốn giúp Anh Chiêu thực hiện ước mơ của mình, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của bản thân, anh không thể làm giúp cậu cái gì. Trong lòng anh xuất hiện một khát vọng mãnh liệt, anh phải bảo vệ Anh Chu, làm cậu cả đời đều hạnh phúc vui vẻ.
Đến bây giờ Lâm Đình Nghị mới phát hiện, bản thân mười chín tuổi không thể càng ngày đi xuống như vậy. Anh muốn cố gắng, cố gắng trở thành người có thể chân chính bảo vệ Tiểu Chu.
Vì thế từ ngày đó, anh bắt đầu tính cực uống thuốc và đi chữa trị, cố gắng áp chế giận dữ trong lòng, cố gắng không để lộ ra trước mặt người khác.
Thực tế Lâm Đình Nghị có chỉ số thông minh rất cao, có thể gọi là thiên tài. Có lẽ là mảnh hồn nhỏ của Chu Tước mà anh học cái gì cũng rất nhanh.
Đặc biệt đối với những con số luôn mẫn cảm, ngạc nhiên là tất cả những khoá học trong quá khứ rất nhanh đã được anh hoàn thành trong khoảng thời gian ngắn. Hai vợ chồng họ Lâm phát hiện thiên phú của Lâm Đình Nghị cũng rất vui.
Sau khi lại phát hiện Lâm Đình Nghị với phương diện kinh doanh cũng rất nhạy bén, bọn họ phá cách đem một ít sản nghiệp của gia tộc cho anh quản lý.
Kết quả những sản nghiệp mà Lâm Đình Nghị quản lý đều phát triển nhanh chóng. Mà tinh thần của Lâm Đình Nghị đang ngày càng tốt lên, ở trong mắt mọi người anh trở thành một thanh niên hiền lành lễ độ.
Anh không còn tùy tiện tức giận, cũng đã có thể cùng đồng nghiệp nói chuyện. Chuyện này với vợ chồng họ Lâm đều biết, càng thêm cảm kích Anh Chiêu.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Anh Chiêu đã tới tuổi mười sáu. Lúc này cậu bởi vì điểm số kinh người và thi đậu học viện Thánh Lâm tốt nhất cả nước, trở thành một sinh viên trong đó.
Cậu thi vào đúng ngành máy móc bản thân yêu thích, mà ngành phụ chính là công nghệ sinh học. Mà hiện tại Lâm Đình Nghị đã 27 tuổi.
Anh dựa vào thiên phú kinh doanh của mình, dù thân thể tàn tật cũng đã được người trong gia tộc chấp nhận. Anh đang phụ trách một lượng lớn tài sản Lâm gia, giúp vợ chồng Lâm thị quản lý, trở thành trụ cột hoàn toàn của Lâm gia.
Mà sau khi Lâm Đình Nghị thu lại u ám bạo lực trên mặt, vẻ ngoài đẹp trai của anh đã bị mọi người chú ý tới. Lâm Đình Nghị, tổng tài ngồi xe lăn, cũng trở nên nổi tiếng với các gia tộc khác.
Tất cả mọi người đều nói rằng ông trời ghen tị với anh, chàng trai trẻ tuổi tài giỏi diện mạo lại anh tuấn, cho nên ông trời lấy đi hai chân anh, làm anh không thể đi lại.
Nhưng anh vẫn như cũ mỉm cười, tác phong hành động vẫn luôn lịch sự, vẻ ngoài dịu dàng. Nhưng lúc anh trên thương trường vẫn hành xử rất quyết đoán mạnh mẽ, tầm mắt đầu tư độc đáo sắc sảo trái ngược với vẻ ngoài của anh, làm người khác phải kinh ngạc.
Anh bởi vậy mà giành được tôn trọng của mọi người, thậm chí vài lần ngồi trên mặt bìa tạp chí kinh tế, bị rất nhiều cô gái coi như tình nhân trong mộng.
Tuy nhiên vào lúc này, Lâm Đình Nghị, vị tổng tài ngồi trên xe lăn, tấm gương truyền cảm hứng cho mọi người, đang nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt âm trầm.
Trong tay anh cầm một phong thư màu hồng nhạt, dùng sức một cái, đem phong thư vò nát sau đó ném mạnh vào thùng rác không xa.
Sau khi chân chính nắm giữ quyền lực của Lâm gia, Lâm Nghị Đình cuối cùng cũng cảm thấy mình đã có năng lực bảo vệ tốt người quan trọng nhất của anh.
Cho nên anh ở bên người Anh Chiêu an bài không ít người, tùy thời tùy chỗ đều sẽ đem tin tức về Anh Chiêu truyền quay lại cho mình, hơn nữa ở thời điểm mấu chốt có thể bảo vệ an toàn cho Anh Chiêu.
Nhưng từ khi Anh Chiêu mười lăm tuổi, bộ dáng cậu trưởng thành ngày càng loá mắt hơn. Vẻ ngoài, gia cảnh tốt, học thức uyên thâm, khiến những cô gái xung quanh cậu phải đỏ mặt.
Cho nên thuận lý thành chương, Lâm Nghị Đình thường xuyên được cấp dưới báo lại, nói Anh Chiêu hôm nay nhận được thổ lộ của ai, cặp sách của Anh Chiêu hôm nay có bao nhiêu nữ sinh nhét thư tình vào.
Thư tình, anh có thể phân phó người khác lấy đi. Còn những người trực tiếp thổ lộ, Lâm Đình Nghị không có cách nào ngăn cản. Lại vò nát một bức thư tình khác trong tay, sắc mặt u ám của Lâm Đình Nghị, nhỏ giọt nước.
Tiểu Chu càng ngày càng lớn, những nữ nhân đáng ghét đó dám mơ ước bảo bối của mình. Những kẻ dung chi tục phấn** đó sao có thể xứng đôi với Tiểu Chu của mình!
(** 庸脂俗粉(yōng zhī sú fěn): (dung/dong: bình thường; tục: thường tục, đại chúng, phổ thông; chi, phấn: phấn sáp, hương phấn; phấn sáp thường tục, hương phấn phổ thông, nói chung dùng để chỉ người con gái bình thường/tầm thường, thấy hay dùng trong bối cảnh mang ý nghĩa tiêu cực, đại loại là chỉ người con gái trang điểm ăn mặc hoặc là thần thái lòe loẹt, thiếu tinh tế, kém văn hóa)
Lâm Đình Nghị trong lòng buồn bực, anh xoa xoa đầu tóc có chút mất khống chế. Bực bội rút ra một điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra một vòng khói.
Nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không còn tâm tình đi xử lý công việc trên bàn.
Bảo bối của mình ưu tú như vậy, đương nhiên phải là người tốt nhất mới có thể xứng đôi với Tiểu Chu của mình!
Danh Sách Chương: