• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu thực sự muốn làm chút gì đó, Anh Chiêu đứng ở trước mặt Văn Nhân Minh. Cậu muốn ôm chặt lấy hắn, cậu muốn những hài tử kia phải biến mất. nhưng cậu cái gì cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ở trước mặt mình chịu khổ.

Tiếng chuông lớn vang lên, những hài tử này mới bỏ qua cho Văn Nhân Minh, nhao nhao chạy đi. Cách đó không xa, một nam tử thân một thân y phục quý giá bước ngang qua đây.

Anh Chiêu biết người này chính là phụ thân Văn Nhân Minh-Văn Nhân Lan. Đối phương nhìn thấy Văn Nhân Minh bị đối xử như vậy cũng chỉ yên lặng xoay người rời đi.

Toàn bộ không gian chậm rãi mờ đi, trở nên không còn rõ ràng. Ảo cảnh lại bắt đầu biến đổi, qua hồi lâu, ảo cảnh mới dừng lại.

Xung quanh lần nữa rõ ràng, Anh Chiêu thấy mình đang ở một gian phòng nhỏ bé u ám. Gian phòng đơn sơ, trên giường chỉ có chiếc chăn mỏng đã cũ nát.

Trong phòng trừ một cái bàn cùng một cái ghế, cũng không có thêm bất kỳ đồ vật gì, thậm chí chén trà trên bàn đều đã bị vỡ.

Văn Nhân Minh đang an tĩnh ngồi trên giường, hắn dường như đã cao lớn hơn vừa rồi không ít, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nhưng Anh Chiêu không hề cảm nhận được tu vi của hắn phát triển.

Két một tiếng, cửa bị mở ra, một hạ nhân mang theo nét mặt không tình nguyện bước vào. Người kia tùy ý đem hộp đựng thức ăn ném trên mặt bàn, sau đó cũng không nhìn Văn Nhân Minh liền rời khỏi phòng.

Anh Chiêu nhìn thấy Văn Nhân Minh nghe được tiếng động rồi đứng dậy, cẩn thận sờ soạng đi đến trước bàn. Hắn ngồi xuống mở hộp đồ ăn ra.

Bên trong thậm chí không phải cơm thừa thịt nguội, chẳng qua là một bát cơm thiu, thậm chí một đôi đũa cũng không có.

Anh Chiêu lúc này mới ý thức được, mình nhìn thấy là ký ức Văn Nhân Minh. Cậu nhìn Văn Nhân Minh mặt không biểu tình cầm lấy chén cơm kia, trực tiếp dùng tay bốc chỗ cơm đó lên, lại mặt không biểu tình nuốt xuống.

Anh Chiêu cảm thấy cả trái tim mình thắt lại, cổ họng như nghẹn lại. Cậu yên lặng ở cạnh Văn Nhân Minh, nhìn hắn ăn xong chén cơm, một hạt cơm cũng không chừa lại.

Sau đó, hắn lại lục lọi quay trở lại giường. Từ bên trong giường, cầm lấy một tấm vải đã rất bẩn, dùng sức xoa xoa tay, lại lẳng lặng mà ngồi ở nơi đó, không nói một lời.

Đến đêm khuya, hắn mới nằm dài trên giường, đắp kín người bằng chiếc chăn cũ nát. Cả ngày không có bất cứ người nào đến xem qua Văn Nhân Minh, không có thêm một bữa ăn nào. Chén cơm thiu kia là bữa ăn nguyên ngày của hắn.

Anh Chiêu cứ như vậy ngồi quỳ ở trước giường Văn Nhân Minh, hư không cầm tay hắn. Nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt gầy gò của Văn Nhân Minh, rốt cục nhịn không được mà đỏ vành mắt.

Chứng kiến bảo bối được mình nâng ở trong lòng, lại bị người tùy ý chà đạp.

Cậu nhịn không được thô bạo đang nổi lên trong lòng, hận không thể giết sạch tất cả những kẻ khi dễ, tổn thương Văn Nhân Minh. Nhưng cậu tức giận thì có thể làm gì, đây đều là việc Văn Nhân Minh đã trải qua. Mà khi đó cậu cũng không ở bên cạnh hắn.

Cảnh tượng trước mặt lại lần nữa thay đổi, Văn Nhân Minh dường như lại lớn lên một chút. Hắn dường như đang đứng trong từ đường, trước mặt lơ lửng một khối ngọc màu đen, một cỗ năng lượng khổng lồ đang chảy vào hắn.

Dường như Văn Nhân Minh đang chịu đựng thống khổ rất lớn, năng lượng bên trong ngọc giản nháy mắt đem kinh mạch của hắn mở ra, tất cả năng lượng đều tiến vào trong cơ thể của hắn. Anh Chiêu đoán khối ngọc giản kia chính là « Thanh Nguyên Quyết » trong truyền thuyết.

Mặc dù không biết Văn Nhân Minh làm thế nào có được Ngọc giản, nhưng một người bình thường không có chút tu vi nào, để một bảo vật có năng lượng khổng lồ nhận chủ, nhất định hết sức thống khổ cùng nguy hiểm.

Anh Chiêu nghĩ ngọc giản này sở dĩ sẽ thần phục Văn Nhân Minh có lẽ do thần hồn của hắn cùng Chu Tước có quan hệ huyết mật chặt chẽ.

Anh Chiêu nắm chặt nắm đấm, nhìn Văn Nhân Minh nhẫn nhịn nhận lấy liên kết của ngọc giản mà đau khổ, cậu hận mình không thể xông lên thay hắn chịu đựng.

Văn Nhân Minh cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán từng sợi nổi lên, nhưng hắn vẫn không phát ra âm thanh gì. Cắn răng, kiên trì hấp thụ năng lượng ngọc giản truyền vào.

Sau khi « Thanh Nguyên Quyết » triệt để nhận chủ, khối Ngọc đen liền rơi xuống đất, không phát ra bất kỳ ánh sáng nào nữa. Năng lượng của nó đã hoàn toàn dung nhập vào cơ thể Văn Nhân Minh, ngọc giản trước đó chỉ là vật chứa của nó thôi.

Sắc mặt Văn Nhân Minh càng thêm tái nhợt. Hai chân của hắn đều đang run rẩy, rốt cục nhịn không được co quắp ngã trên mặt đất.

Văn Nhân Minh nặng giọng thở hổn hển, qua lúc lâu, mới từ trên mặt đất bò dậy, tìm kiếm ngọc giản rồi để lại chỗ tế đàn. Mặc dù ánh mắt của hắn vẫn không có bất kỳ ánh sáng nào nhưng Anh Chiêu có thể cảm nhận được một cỗ năng lượng cường đại xung quanh Văn Nhân Minh

Hiện tại Văn Nhân Minh đã có được « Thanh Nguyên Quyết », cũng thu hoạch được Linh khí. Nhưng muốn hoàn toàn luyện hóa « Thanh Nguyên Quyết » còn cần thời gian dài, cùng ngộ tính hơn người mới được.

Đối mặt với gương mặt vẫn còn ngây ngô non nớt của Văn Nhân Minh, Anh Chiêu nhíu mày, bỗng nhiên có chút lo lắng mình còn phải nhìn thấy ảo cảnh khác.

Quả nhiên, ảo cảnh lần nữa chuyển đổi. Văn Nhân Minh ở trong phòng tối tu luyện không kể ngày đêm, hắn cực ít đi ra ngoài, nhưng mỗi lần đi ra ngoài trở về trên người đều mang theo to nhỏ vết thương.

Những tổn thương này đều là đám người Thanh Lưu Tông gây ra. Phương thức bọn chúng tra tấn Văn Nhân Minh tầng tầng lớp lớp, thậm chí có rất nhiều hạ nhân còn cố ý cầm mảnh dây sắt nung đỏ đâm hằn mu bàn tay Văn Nhân Minh, lấy mỹ danh là vẽ hoa bằng sắt nung, còn xem như một loại trò chơi.

Cho nên Văn Nhân Minh phần lớn thời gian vẫn tránh trong phòng một mình tu luyện, đây là việc duy nhất hắn có thể làm.

Thời gian dường như đang nhanh chóng trôi qua, bởi vì chung quanh ảo ảnh đều biến nhanh khiến người xem không rõ, Văn Nhân Minh ở trước mặt của cậu chậm rãi lớn lên.

Ảo cảnh lần nữa dừng lại, Anh Chiêu nhìn thấy Văn Nhân Minh đã biến thành bộ dáng khi cậu gặp ở Phiêu Miểu Các. Chỉ là không biết cuối cùng đã trải qua bao nhiêu năm.

Văn Nhân Minh vẫn mặc quần áo cũ rách, an vị ngồi trên ghế dài giống như hồi nhỏ Anh Chiêu thấy. Không bao lâu, một đám thanh niên áo bào trắng mang theo bội kiếm đi hướng về hắn.

Anh Chiêu nhận ra những người này chính là đệ tử Thanh Lưu Tông, cậu thấy bọn chúng đến gần Văn Nhân Minh, trên mặt mang theo nụ cười không tốt.

Bọn chúng hướng Văn Nhân Minh, trắng trợn cười nhạo. Kẻ dẫn đầu kia ngữ khí phách lối nói:

" Thế nào, rốt cục bò được ra rồi? Còn tưởng rằng tên quái vật này muốn ở trong phòng tới chết! Ngươi đang ở đây, không bằng liền bồi chúng ta chơi đùa. Nhiều năm như vậy, tông chủ đều đối với ngươi chẳng quan tâm, hạ nhân Thanh Lưu Tông đều chê ngươi đen đủi. Ngươi lại còn chết lỳ ở chỗ này, làm tông chủ ngột ngạt. Các ngươi nhìn bộ dáng hắn có giống một con chó ghẻ?"

Dứt lời đám kia nhao nhao cười lên ha hả. Thanh niên cầm nhìn chằm chằm Văn Nhân Minh ác độc nói:

" Nhanh lên, học tiếng chó sủa cho chúng ta nghe một chút!"

Đối với lời nói của gã, Văn Nhân Minh hoàn toàn không dao động, không chút nào để ý bọn chúng, phảng phất bọn chúng chỉ là không khí. Kẻ dẫn đầu giống như có cảm giác mất mặt, tiến đến gần Văn Nhân Minh.

Gã dữ tợn giơ cánh tay lên, muốn đánh lên mặt Văn Nhân Minh. Anh Chiêu thấy thế căng thẳng trong lòng, nhưng người kia vừa định phất tay, liền phát ra một tiếng hét thảm.

Bàn tay của gã lấy bị vặn gãy trên không trung. Gã đau đớn ngã nhào trên đất, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn Văn Nhân Minh. Hô lớn:

" Là hắn làm bị thương ta, nhất định là tên quái vật này, hắn biết yêu thuật!"

Người xung quanh nghe được người kia nói như thế, rút bội kiếm chĩa vào Văn Nhân Minh. Không đợi đến bọn chúng phát động công kích, Văn Nhân Minh liền đối với bọn hắn mở ra thần thức đánh nát thức hải của chúng.

Những kẻ đó từng người sùi bọt mép, tê liệt ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự. Bị đánh nát thức hải cho dù có thể sống sót, cũng sẽ biến thành kẻ ngu.

Hạ nhân đứng tại cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng, lập tức lộn nhào chạy đi, mà Văn Nhân Minh vẫn an tĩnh ngồi yên ở đó, từ đầu đến cuối trên mặt đều không có bất kỳ cảm xúc gì.

Một lát sau hắn mới đứng dậy, không để ý tới đám người nằm trên đất mà đi đến chỗ cách đó không xa. Anh Chiêu thấy thế, lập tức bay theo Văn Nhân Minh.

Cậu nhìn thấy Văn Nhân Minh đi vào chỗ sâu trong Thanh Lưu Tông, tiến vào trong hành lang. Lúc này Văn Nhân Lan đang giảng bài cho đệ tử.

Văn Nhân Lan nhìn thấy Văn Nhân Minh sững sờ một chút, hiển nhiên không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây. Lập tức nhíu mày, khẩu khí không tốt nói.

" Ngươi tới nơi này làm gì? Còn không mau cút đi về gian phòng của mình đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK