Lâm Hữu Kỳ đứng bên ngoài nhìn Lâm Hiểu Ninh đang ngồi trong xe, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Bác tài xế ngồi ở ghế lái cũng bắt đầu cảm thấy không ổn nên liền nhắc nhở: “Cậu chủ mau lên xe đi, kẻo trễ học.”
Lâm Hữu Kỳ không đáp, hai mắt vẫn nhìn Lâm Hiểu Ninh chòng chọc.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh cũng bắt đầu lo lắng sẽ đi muộn nên liền nói: “Tôi chỉ ngồi xe của cậu thôi mà. Có cần phải nhỏ nhen thế không? Sắp muộn học rồi mà còn đứng ngoài xe rồi lườm nguýt. Chắc cậu muốn đi trễ để bị giáo viên phê bình lắm hả?”
Lâm Hữu Kỳ vốn đã bực mình, nghe Lâm Hiểu Ninh nói xong thì càng tức giận hơn. Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh nặng lời xong thì lại bắt đầu nói năng nhẹ nhàng để dụ dỗ:
“Tôi cũng biết là vì cậu ghét tôi nên không thích tôi ngồi xe của cậu. Nhưng mà ngoài cậu ra, tôi không biết đi chung xe với ai cả.”
“Coi như là cậu tốt bụng, cho tôi đi nhờ xe, được không? Mặc dù trông cậu có vẻ lạnh lùng, khó tính, nhưng tôi biết cậu nhất định là một người tốt. Vậy nên cậu đừng giận dỗi nữa, mau lên xe đi không là muộn học đấy.”
Nghe mấy lời mềm dẻo Lâm Hiểu Ninh, sự tức giận trong lòng Lâm Hữu Kỳ đã vơi đi một chút. Hơn nữa cũng lo rằng sẽ muộn học nên không còn cách nào khác, Lâm Hữu Kỳ đành phải hậm hực đi lên xe.
Nhưng không ngờ rằng, xe vừa lăn bánh, Lâm Hiểu Ninh ngồi bên cạnh đã lật mặt, quay sang lườm anh một cái, sau đó lẩm bẩm: “Đồ nhỏ nhen.”
Lâm Hữu Kỳ lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng Lâm Hiểu Ninh lại tiếp tục nói: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp người nhỏ nhen như cậu đấy.”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ thiếu chút nữa là phát điên. Nhưng Lâm Hiểu Ninh là con gái, anh không thể ra tay đánh cô được. Nếu không ngay từ cái giây phút cô đạp vào mông anh ngày hôm qua, cô nhất định đã bị anh cho ăn no đòn rồi.
Mà Lâm Hiểu Ninh cũng biết vì mình là con gái nên Lâm Hữu Kỳ mới không dùng vũ lực. Tuy nhiên, nếu để anh tức giận đến mất kiểm soát thì thật sự không dám chắc anh sẽ làm gì cô. Vì vậy, trên đường đi tới trường, Lâm Hiểu Ninh không còn châm chọc Lâm Hữu Kỳ nữa.
Đến khi tới cổng trường rồi, cô chào bác tài xế rồi cùng Lâm Hữu Kỳ đi vào trường.
Tuy nhiên, mặc dù tình tiết đi đến trường cùng Lâm Thế Lăng đã thay đổi, nhưng Lâm Hiểu Ninh vẫn phải đón nhận vô số ánh mắt tò mò của các bạn học sinh.
Cũng không có gì lạ, bởi vì cô đến trường cùng Lâm Hữu Kỳ. Mà Lâm Hữu Kỳ là con nuôi của Lâm Mộng Na, cũng là một trong những người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm nên đương nhiên anh cũng sẽ được nhiều người biết đến.
Hơn nữa theo nguyên tác, thành tích học tập của Lâm Hữu Kỳ luôn xếp ở vị trí số một trong trường. Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh cũng biết anh là một nhân vật nổi tiếng. Chỉ vì anh là nam phụ, nên trong tiểu thuyết, anh đã bị nam chính Lâm Thế Lăng thu hết hào quang mà thôi.
Bây giờ Lâm Hiểu Ninh đến trường cùng anh, kết quả bị chú ý cũng không có gì là lạ. Nhưng Lâm Hữu Kỳ lạnh lùng như thế, lại còn ghét Lâm Hiểu Ninh nên cô nghĩ mình và anh nhất định sẽ không bị mọi người đồn đại là người yêu của nhau đâu.
Cũng vì vậy, Lâm Hiểu Ninh không thấy lo lắng, cứ đi ngay theo phía sau Lâm Hữu Kỳ mặc kệ mọi người nhìn ngó.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ cực kỳ khó chịu, liền quay đầu lại nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi nói: “Tránh xa tôi ra.”
Lâm Hiểu Ninh bĩu môi, sau đó đáp: “Vậy thì cậu mau mau dẫn tôi đi đến phòng giáo viên đi. Đến lúc tôi gặp được giáo viên chủ nhiệm rồi thì cũng chẳng thèm đi theo cậu đâu.”
Lâm Hữu Kỳ quay ngoắt mặt đi, không thèm nhìn mặt Lâm Hiểu Ninh mà nói: “Tự đi mà tìm phòng giáo viên. Tôi không rảnh đưa cậu đi.”
Nói xong, Lâm Hữu Kỳ bước thật nhanh nhằm cắt đuôi Lâm Hiểu Ninh. Nhưng anh không thoát được, bởi vì Lâm Hiểu Ninh liền đi theo, sau đó kéo tay anh lại.
Lúc này, trong sân trường có rất nhiều học sinh đang chú ý tới Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ. Mà Lâm Hiểu Ninh lại đột nhiên kéo tay Lâm Hữu Kỳ lại như vậy nên rất nhiều người đã bắt đầu xì xào.
“Bạn nữ kia là ai vậy? Sao lại có thể đi chung với Lâm Hữu Kỳ thế?”
“Chắc là bạn gái đấy!”
“Lâm Hữu Kỳ mà có bạn gái sao? Cậu ta kiêu căng, lạnh lùng như thế mà cũng biết yêu à?”
“Cậu ta cũng là người, sao lại không biết yêu chứ. Hơn nữa nhìn bạn nữ kia đi. Quá xinh đẹp! Vậy nên Lâm Hữu Kỳ chọn cậu ấy là bạn gái cũng đúng thôi.”
“Mày nói đúng! Đẹp thật! Còn đẹp hơn cả mấy ngôi sao nổi tiếng, vậy mà lại là hoa đã có chủ. Tiếc ghê!”
Mấy bạn học sinh cứ như vậy mà thảo luận sôi nổi. Thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh, sau đó đăng lên diễn đàn trường.
Mà lúc này, Lâm Hữu Kỳ cũng đã cảm nhận được những người xung quanh đang chú ý đến mình thì vô cùng bực bội. Đã vậy, Lâm Hiểu Ninh đứng bên cạnh còn bắt đầu đe dọa: “Lâm Hữu Kỳ, nếu cậu không dẫn tôi đến phòng giáo viên, tôi sẽ bám theo cậu lên tận lớp của cậu, sau đó tôi còn ngồi ngay bên cạnh cậu, dính lấy cậu không buông luôn.”
Lâm Hữu Kỳ bị uy hiếp thì tức xanh mặt. Thế nhưng, khi định anh định nổi xung với Lâm Hiểu Ninh thì cô lại nhận thấy nguy hiểm nên thay đổi thái độ, quay sang năn nỉ: “Cậu chỉ cần dẫn tôi đến phòng giáo viên thôi mà. Cậu giúp tôi thì tôi rất là biết ơn cậu luôn. Khi nào cậu nhờ tôi chuyện gì, tôi nhất định sẽ hết lòng giúp đỡ.”
Lâm Hữu Kỳ lúc này đã bắt đầu nguôi giận vì mấy lời dễ nghe của Lâm Hiểu Ninh. Tuy nhiên, anh vẫn rất khó chịu, hai mắt vẫn đằng đằng sát khí mà nhìn Lâm Hiểu Ninh rồi nói: “Tôi không cần cậu biết ơn.”
Nói dứt câu, Lâm Hữu Kỳ liền nhanh chân bước đi. Lâm Hiểu Ninh liền hỏi: “Cậu đi đâu thế?”
Mấy giây sau, Lâm Hữu Kỳ mới hậm hực trả lời: “Phòng giáo viên.”
Danh Sách Chương: